Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Akai Shuichi đang siêu hoảng loạn.

Là đặc vụ nằm vùng, dù anh tuân thủ tuyệt đối với đạo luật bảo mật thông tin, anh vẫn sẽ có những cơ hội gặp người liên hệ của mình. Sau tất cả thì có những thông tin chỉ có thể được đảm bảo nếu trực tiếp truyền đạt.

Nhưng vào hôm nay, khi anh vừa gặp Jodie, và trước khi kịp nói một lời nào, anh đã nghe giọng bạn trai mình lạnh lẽo vặng lên từ phía sau:

"Anh nói có chuyện xảy ra, hoá ra anh đến đây để gặp ả đàn bà này?"

Khi anh quay lại, gã Sát thủ hàng đầu của tổ chức đang đeo một gương mặt tăm tối, hai tay khoanh lại trước ngực, và bốn chữ "Mày xong đời rồi" toả ra từ khắp người gã. Nồng nặc một mùi tăm tối, chết chóc. Gã đàn ông tóc bạc nghiến răng nhạo báng: "Mỗi lần anh nói anh có việc bận, đều là vì đến gặp cô ta?"

Akai Shuichi vắt óc suy nghĩ, từ chuyện: Cái mạng mình đang lâm nguy, mình phải giải thích như nào bây giờ, đến tệ hơn là, để bạn trai mình nghĩ rằng mình lừa dối em ấy, hay thừa nhận mình là đặc vụ nằm vùng? Dùng bộ não thiên tài của mày mà nghĩ cách giải quyết đi. À đúng rồi, Akai Shuichi, liệu mày có thể nói mấy câu ngọt ngào để lừa anh ấy không?

Cuối cùng, lòng chung thuỷ với tình yêu khiến chàng đặc vụ FBI hít sâu một hơi, phớt lờ cái nhìn kiểu "mày bị điên à" của người phụ nữ tóc vàng bên cạnh, và nói với giọng vô cùng chân thành: "Gin à, em hiểu nhầm rồi."

Anh đưa tay về phía Gin: "Jodie, đây là Gin, bạn trai anh." Rồi anh chỉ về phía Jodie: "Gin, đây là Jodie, đồng nghiệp của anh."

"Đồng nghiệp FBI." Đôi mắt xanh chưa bao giờ chân thành đến thế, và biểu cảm của anh có thể được coi là vô tội. "Anh xin lỗi vì đã giấu em lâu như vậy... Anh thực sự là đặc vụ FBI nằm vùng."

Khi anh nói ra ba từ "FBI", thời gian như đóng băng. Akai Shuichi mở to mắt và luôn cảnh giác nếu người kia rút súng ra bắn - anh cảm thấy anh đáng bị bắn lắm, nhưng Jodie vẫn đang ở đây và anh không muốn đồng nghiệp mình bị liên luỵ vào thảm hoạ không đáng có này.

Nhưng người đàn ông tóc bạc không giận dữ như anh tưởng tượng, và biểu cảm của gã xem chừng còn tốt hơn một chút. Gã yên lặng hơn mười giây trước khi thốt ra một từ: "...Ồ."

Rồi quay đầu rời đi.

2.

Gin: Sao mi dám lừa dối ta để đi kiếm phụ nữ? Mi chết chắc rồi, Akai Shuichi.

Gin: Oh, không phải là ngoại tình.

Gin: ...Chậc, có vẻ như tin tệ hơn là bạn trai của mình là FBI nằm vùng?

Gin: Không, ngoại tình chắc chắn tệ hơn.

3.

Akai Shuichi cảm thấy anh xong đời rồi.

Kể từ khi Gin trở thành bạn trai của anh, dù cho bản tính Gin có lạnh lùng đi chăng nữa, gã cũng chưa bao giờ trả lời anh hời hợt như thế! Gã thật sự đã nói "oh"! Đối mặt với chuyện trọng đại như thế mà chỉ đáp "oh"!

Thế là xong, gã hết yêu anh rồi.

4.

Ngay khi Đặc vụ Akai đang rơi vào trạng thái vô cùng buồn bã vì chuyện tình yêu lên xuống như thuỷ triều, Jodie và James từ đâu xuất hiện và cùng lúc vỗ vai anh.

Anh nhìn lên và nhận ra ánh nhìn của đồng nghiệp và người sếp thân thiện thường ngày nay lại dành cho anh cái nhìn rất là gian xảo.

Hai đặc vụ FBI nhìn nhau, cuối cùng, người đàn ông lớn tuổi nói, giọng nói tràn đầy sự sốc và chán ghét: "...Hãy nói về mối quan hệ của cậu với sếp của tổ chức áo đen và cách cậu che giấu nó nào."

Akai Shuichi: "...Oh."

Giờ thì sự nghiệp cũng tiêu tùng nốt.

5.

Akai Shuichi rối trí đến mức độ anh không biết làm thế nào mà mình về được nhà. Anh bị xoay mòng mòng và bị giáo huấn lại ý thức hệ bởi đồng nghiệp và cấp trên của mình. Hai người khẩn thiết nói hết cái này đến cái kia từ "Luôn bám sát công lý và hiểu thấu trái tim chính trực của cậu" đến "Vừa nhìn đã biết Gin là một gã tồi. Anh chắc chắn sẽ bị tổn thương nếu ở bên gã!"

Tựu chung lại là: chia tay đi, hắn ta không hợp với cậu/anh đâu.

Có khả năng họ cũng muốn biểu đạt rằng quyến rũ cấp trên của tổ chức để thu thập thông tin là không sai, nhưng cậu không được tự mình rơi vào lưới tình như thế chứ!

Đứa nào yêu trước đứa đó thua thảm.

Người đàn ông chán nản đẩy mở cửa. Niềm an ủi hiếm hoi là cái cảnh vườn không nhà trống mà anh tưởng tượng đã không xảy ra. Gã sát thủ hàng đầu ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng khách, với một cuốn sổ tay đặt trên đùi, cùng hàng tá tài liệu, giấy tờ khác trải khắp bàn trà. Khi gã thấy anh đã về, gã chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu gõ phím trên chiếc máy tính.

Tuy nhiên, cảnh tượng này trông như thể gã đang thu dọn hành lí, và trái tim vừa tốt lên được một chút lại rơi tọt xuống đáy vực sâu. Akai Shuichi vô vọng hỏi: "Em định bỏ anh đấy ư?"

Gin ngẩng đầu lên, đôi lông mày đang nheo lại của gã thậm chí còn nhíu chặt hơn, như thể muốn nói, "Hỏi gì mà ngu thế."

"Không." Gã sát thủ đan hai tay vào nhau và chống dưới cằm, đáp nhẹ bẫng như thể gã đang nói chuyện thời tiết.

"Tôi dự định bỏ trốn cùng anh."

6.

Akai Shuichi đứng hình mất năm giây.

7.

Câu trả lời mà anh chưa bao giờ nghĩ tới khiến não bộ anh đông cứng. Anh cố gắng lí giải mối quan hệ theo cách logic, nhưng không thể hiểu nổi.

Liệu đây có phải là xúi giục mình làm phản không... Nhưng em ấy vừa nói em ấy muốn bỏ trốn cùng mình.

Dùng bản thân mình làm mồi nhử để khiến kẻ thù lún sâu hơn... Nhưng em ấy vừa nói em ấy muốn bỏ trốn cùng mình.

Có thể sau khi mình đồng ý, khi máy bay vừa đáp mình sẽ bị bắt, có lẽ sẽ bao gồm cả James, Jodie, và những người khác nữa... Nhưng em ấy vừa nói em ấy muốn bỏ trốn cùng mình.

Nhưng... Nhưng! Em! Ấy! Đã! Nói! Em! Ấy! Muốn! Bỏ! Trốn! Cùng! Mình! Yeah!

Hàng tá câu hỏi, nỗi âu lo, trách nhiệm, cùng nghi hoặc bị lu mờ bởi tình yêu. Với một tiếng "bùm", tất cả đều biến thành một tình yêu to bự sáng chói chỉ tồn tại trong tưởng tượng, với dây nơ và thiên sứ bay vòng vòng làm nền, khiến đầu óc Akai Shuichi như bừng sáng.

Anh chạy đến, nắm chặt hai tay bạn trai mình, và hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu điên dại, mù quáng, ngu ngốc.

"Gin." Akai Shuichi nói lớn.

"Cưới anh đi!"

8.

Gin: ?

Gin: "Ai bảo sẽ cưới anh?"

9.

Và gã bạn trai đang tạm thời bị điên của gã vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt như thể anh chả nghe thấy gã nói gì sất: "Nếu em có đi tù cũng chẳng sao, chúng mình cứ cưới nhau trước, rồi anh sẽ tìm cách giúp em được giảm án... Em chỉ cần cải tạo tốt trong đó, kể cả mất bao lâu, anh cũng sẽ luôn chờ đợi em!"

"Dừng lại."

"Chúng ta có thể dùng bí mật của tổ chức để thương lượng với họ. Em biết đấy, mấy tay chính trị đó hào hứng với việc trở nên bất tử lắm. Có thể những thông tin em có sẽ..."

"Dừng lại."

"Anh nghĩ chúng ta có thể liên hệ Vermouth, chắc chắn bà ta sẽ...!"

Thấy người kia vẫn chưa chịu dừng, Gin chọn phương pháp trực quan nhất: bịt miệng. Khi gã dứt ra, cả hai người đều thở hổn hển, và cuối cùng cũng có được sự bình yên hiếm hoi tạm thời.

10.

"Thứ nhất." Gã sát thủ dơ một ngón tay. "Tôi không có ý định đi tù."

"Thứ hai, tôi cũng không có ý định cưới anh ngay lúc này."

"Cuối cùng, nếu anh muốn tiếp tục con đường làm một đặc vụ FBI cương trực, tôi có thể đi một mình."

"Nhưng..." Akai Shuichi cố gắng trấn tĩnh nhịp thở của mình lại, nhưng tâm trí anh còn chưa bình thường lại sau khi lên cơn nãy giờ, và nó đang vận hành chậm hơn bình thường rất nhiều. "Em đã nói em muốn bỏ trốn cùng anh, anh cứ nghĩ em..."

Anh cứ nghĩ em sẽ bỏ tối theo sáng và thay đổi quá khứ.

Rõ ràng là anh chỉ toàn tự luyến. Mọi người đều nghĩ Gin trung thành với tổ chức. Trong thời đại này khi người ta đi làm đều chỉ vì đồng tiền, gã là người duy nhất liều mạng vì tổ chức. Không ai nghĩ tới một người nhân viên bình thường sẽ tận tuỵ vì công việc đến cái độ đó, nên họ đều cho là gã có mối quan hệ mật thiết với tổ chức, vằng gã ít nhất cũng phải mang ơn cứu mạng thì mới đóng góp cho tổ chức đến mức sống còn như vậy.

Giờ thì Gin đang nhìn anh như thể anh là một thằng ngốc.

"Tôi hỏi anh nhé, sao anh lại đi làm kiếm tiền?" Gã sát thủ kiên nhẫn đi theo chỉ dẫn.

"Thì, để không phải đi làm nữa."

"Đúng thế." Gã đàn ông tóc bạc búng ngón tay và lôi ra một danh sách chi tiết khối tài sản mà gã chỉ vừa mới bắt đầu lọc ra trên máy tính. Dãy những số 0 dài dằng dặc như sớ trên màn hình khiến chàng đặc vụ FBI sốc nặng, dù rằng anh xuất thân từ gia đình có nền tảng tốt, nhìn chung anh vẫn thuộc về tầng lớp lao động.

"Tôi kiếm đủ tiền rồi và giờ chỉ muốn vui vẻ với bạn trai của mình thôi."

11.

Tổ chức đã cho anh nhiều quá.

Không, đó là nguồn tiền phi pháp.

Akai Shuichi hắng giọng và tiếp tục thuyết phục gã cho dù đầy rẫy khó khăn; "Em xem này, dù em kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nếu anh nghỉ việc ở FBI, anh sẽ không có thu nhập..."

Gin nói như thể đó là sự thật hiển nhiên: "Tôi nuôi anh."

"Được" Không, *ho*, ý anh là, chúng ta vẫn phải..." Anh đặc vụ FBI vẫn chưa chịu từ bỏ và còn muốn thuyết phục bạn trai đầu hàng tiếp.

Ngay lúc đó, tiếng đập cửa "rầm rầm rầm" vang lên. Hai người cùng lúc ngừng nói và không ai bảo ai, bắt đầu giấu diếm phi tang giấy tờ. Chỉ trong nửa phút, những người bên ngoài có lẽ thấy không có động tĩnh gì bên trong nhà nên bắt đầu phá cửa.

Ngay sau khi Gin và Akai Shuichi vừa phi tang bằng chứng xong, cánh cửa bị đạp mở, và hàng tá cảnh sát bảo an tay cầm khiên tràn vào căn nhà bao vây hai người. Đằng sau họ, người đàn ông cầm súng với vẻ mặt nghiêm trọng - Bourbon - cũng có thể gọi hắn là Cảnh sát bảo an Furuya Rei.

Người đàn ông tóc vàng nhìn quanh, cuối cùng tầm mắt hắn dừnglaij nơi người đang đứng giữa phòng, ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng.

"Hai người, đi theo tôi."

12.

Bị còng tay chưa bao giờ là cảm giác dễ chịu. Gin cố gắng cử động cổ tay, nhưng cái còng chỉ khiến tay gã đau hơn.

Thông thường thì, nghi phạm sẽ bị biệt giam để tránh bàn bạc lời khai với nhau, nhưng tình huống này có hơi đặc biệt và làm FBI cũng không mang lại sự đối xử ưu tiên hơn chút nào. Akai Shuichi và gã bị còng vào hai cái bàn mặt đối mặt, chỉ cách nhau khoảng mười centimet.

Người đàn ông tóc bạc ngả lưng ra ghế và cố gắng tìm một tư thế thoải mái. Đôi mắt xanh khép hờ, và gã trông chừng như ngoan ngoãn, nhưng cùng lúc lại vô cùng tuỳ tiện, như thể chẳng lo lắng gì khi bị bắt giam ở đây.

Gã cười nhạo Furuya Rei, người đang bắt đầu mở lời hỏi cung: "Có hỏi gì thì ta cũng không khai đâu."

"Đừng phí sức làm gì. Cứ tống thẳng vô tù đi để đỡ cho mọi người khỏi vất vả."

13.

Trước khi Furuya Rei có thể trả lời, Akai Shuichi đã đứng bật dậy nhưng bị chặn lại (đang bị còng cơ mà) và hét vào mặt hắn: "Sao mi dám!"

14.

Furuya Rei đứng hình.

Rồi hắn táng vào sau đầu chàng đặc vụ FBI, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ vào tai đối phương:

"Mi từ quái đâu chui ra đây?!"

Sau khi bị đánh, Akai Shuichi đột nhiên bừng tỉnh và bắt đầu hắng giọng, cố gắng che dấu sự hớ hênh nãy rồi. "Ồ! Ừ, xin lỗi nha, tôi không kìm được."

15.

Tuy nhiên, cú đánh đó không chỉ làm Akai Shuichi tỉnh táo, mà rõ ràng còn gây ra ảnh hưởng rõ rệt với Gin.

Để ý ánh nhìn hấp dẫn của gã sát thủ, Furuya Rei mỉm cười và đột nhiên dùng lực từ phía sau, ấn đầu Akai Shuichi đang định mở miệng để tham gia vào việc thuyết phục xuống, khiến anh đập mạnh đầu xuống bàn.

Tiếng da thịt và kim loại va chạm vang vọng phòng thẩm vấn, dìm xuống mấy câu nói leo chuẩn bị được thốt ra bởi gã đặc vụ FBI.

"Tôi đổi ý rồi." Nụ cười ma quỷ của gã tóc vàng vẫn không đổi, hắn lại vươn tay ra túm tóc Akai Shuichi, cố ý nhấn mạnh từng từ. "Nếu anh không khai, chúng tôi sẽ không tra tấn anh, nhưng tôi không thể đảm bảo sự an toàn cho bạn trai anh đâu."

"Ơ cái đéo gì...." Akai Shuichi chớp mắt liên hồi, trán anh đỏ bầm, rõ ràng là bị đập rất mạnh. Tuy nhiên, anh cũng có thể cảm nhận được Furuya Rei thực ra tính toán rất kĩ, nếu không sẽ không phải trán anh không may mắn đáp đất trước, mà là sống mũi anh.

Khí chất toả ra từ gã sát thủ trở lên u ám một cách rõ ràng.

Gin nhìn chằm chằm Furuya Rei, và không khó để tưởng tượng trong tim gã sẽ băm hắn ra thành từng mảnh như thế nào, nhưng gã cảnh sát tóc vàng chỉ cười lại và từ từ tăng lực tay.

Cuối cùng, người đàn ông tóc bạc không thể kiềm chế được cảm xúc, gã đập mạnh xuống bàn và giận dữ nói:

"Hành hình kiểu lin sơ với một đặc vụ FBI, các ngươi không còn phương pháp nào khác sao?!"

16.

Ủa câu đó anh nói mà được hả ???

Furuya Rei có hơi ngơ, và không biết phải hành động như thế nào.

17.

Em ấy quan tâm đến mình, em ấy yêu mình rất nhiều.

Akai Shuichi cảm động rớt nước mắt.

18.

Sau ba phút im lặng, sự chuyên nghiệp của Furuya Fei cho phép hắn tiếp tục: "...Miễn là anh giao ra thông tin, chúng tôi sẽ không tiếp tục hành hình."

Sau một khoảng lặng dài hơn hơn, Gin tặc lưỡi mất kiên nhẫn.

Hai tên đặc vụ nằm vùng, Furuya Rei và Akai Shuichi, đồng thanh nói trong hạnh phúc:

Drama tới rồi.

19.

Gã sát thủ thoáng chốc rơi vào trầm tư. Gã phải giao nộp thông tin, và gã phải chọn cách giao ra thật chính xác. Gã không thể cứ thế tuôn ra hết, luôn luôn phải giữ một chút bí mật cho riêng mình để trao đổi.

Ngay khi gã đang nghĩ xem nên tuôn ra phần nào trước, bản năng cuồng công việc và ghét xã hội của gã đột nhiên khiến gã nhận ra có gì đó sai sai:

Phối hợp với cơ quan hành pháp là điều không thể tránh khỏi rồi, và đạt được thông tin là thành tựu thứ yếu.

Nói cho cảnh sát -> Bourbon được thăng chức, được tăng lương -> Hắn đi cưới người yêu hắn

Nói cho FBI -> Akai Shuichi được thăng chức, được tăng lương -> Phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

20.

Gin lại đập bàn và giận dữ hét vào mặt bạn trai mình: "Gọi cho FBI bảo đến bắt tôi ngay!"

Tại sao thứ tốt như thế này lại có thể từ trên trời rơi xuống chứ?

21.

Akai Shuichi: ?

Furuya Rei: ?

22.

Gã đặc vụ FBI sung sướng đáp: "Được!"

23.

Đối mặt với trò hề đang diễn ra trước mắt, Furuya Rei như chết lặng đi.

Mẹ kiếp, hai thằng này đúng bị điên.

24.

Sau đó, dù Gin cũng không biết nhiều về bí mật thực sự của tổ chức, thông tin gã có được với chức vụ cấp trên trong tổ chức cũng là vô cùng đáng kinh ngạc, khiến cho phe đỏ đạt được tiến triển rõ rệt trong công cuộc điều tra tổ chức.

Điều quan trọng nhất là Gã sát thủ hàng đầu của tổ chức đã bị xúi giục làm phản, và những đặc vụ nằm vùng trong tổ chức cuối cùng cũng không cần phải lo sợ nữa! Tự nhiên tính mạng được đảm bảo, đúng không nào?

Các đặc vụ nằm vùng bật khóc trong hạnh phúc: Cuối cùng họ cũng không còn phải lo sợ bị thanh trừng nữa rồi!

25.

Việc bao vây và triệt phá tổ chức là một cuộc chiến dài hơn. Dù cho có sự giúp đỡ của Gin, công việc của những đặc vụ nằm vùng vẫn cần phải tiếp tục. Gã đàn ông tóc bạc tạm thời vẫn duy trì thân phận đại ca, mang theo Vodka và Akai Shuichi theo làm việc, bên ngoài vẫn mang danh làm việc cho tổ chức.

Khi nào thì chuyện này kết thúc? Ai mà biết.

Có lẽ vài người sẽ không muốn nó kết thúc, có thể vài người muốn nó đi đến hồi kết nhanh đi. Không ai có thể đoán biết được tương lai, việc hi sinh vẫn phải diễn ra, và sự thương tiếc sẽ vẫn mãi còn đó —

Nhưng được lúc nào hay lúc ấy.

26.

Sau khi bị từ chối thẳng thừng rất nhiều lần, Akai Shuichi tạm thời từ bỏ ý định cưới xin.

Sau tất cả thì "Hãy cưới nhau khi chuyện này kết thúc" và "Hãy cưới ngay đi trước khi quá muộn" nghe đều xui rủi bỏ xừ.

Dù cả hai đều không mê tín, nhưng... nghe vẫn đen đen thế nào ấy.

Nhưng gần đây, Gin phát hiện ra bạn trai anh lại đang bí mật âm mưu cái gì đó, và đó là một "điều bất ngờ" khiến người ta phải tăng huyết áp.

Nên một ngày sau khi Akai Shuichi lén lút trở về nhà, gã chặn anh lại và hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh đang làm gì suốt hai ngày nay?"

"Uh..." người đàn ông ngập ngừng, cho đến khi gã sát thủ trở nên mất kiên nhẫn mà vẫn không bịa được ra lí do nào, nên anh đầu hàng và lôi hai tờ giấy từ trong áo ra và đưa cho gã.

"Anh đã mua hai khu nghĩa trang ở quê nhà anh tại Anh. Nếu như..." Akai Shuichi chớp mắt, đôi mắt xanh đối với Gin thật ngây thơ và ngu ngốc. "Hai miếng ở cạnh nhau luôn. Anh đã bảo bên tang lễ trước là tên trên đài tưởng niệm sẽ là Akai Shuichi và Gin."

Gã đặc vụ FBI không biết tên thật của Gin, nhưng anh đoán người đàn ông tóc bạc sẽ không quan tâm hơn. Tên chỉ là một cái mã để người ta gọi ai đó. Người đàn ông tóc bạc từ lâu đã gắn bó mật thiết với mật danh Gin; khi nhắc đến Gin, đó là gã, và khi nói đến gã, mọi người đều sẽ hiểu đó là Gin.

27.

"Đây chính là kết quả của sự vụng trộm gần đây của anh?"

Mua nghĩa trang cho hai người sống, hai người có nghề nghiệp cực kì nguy hiểm và họ không biết liệu họ còn có ngày mai không.

Thật cảm động.

28.

Gin vô cùng cảm động (nghi lắm).

Rồi Gin gọi Vermouth: "Alo, Vermouth. Bạn trai tôi mua nghĩa trang trước cho tôi và anh ấy, và chúng tôi vẫn ở cạnh nhau luôn."

"Cô có nghĩ anh ta bị bệnh không?"

29.

Kể từ khi Gã sát thủ biết yêu, gã đã liên tục bị quấy rối qua điện thoại, và người phụ nữ tóc vành đóng vai trò như cố vấn tình cảm miễn phí cong khoé môi.

"Gin." Giọng Vermouth không khác gì cô giáo nhà trẻ đang dỗ dành bọn nhóc mầm non. Cô dịu dàng nói: "Nếu anh không thích nó—"

"—Đừng có cười lộ liễu như thế."

Ai cũng có thể nghe được đấy.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net