Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở tuổi mười tám, Kurosawa nhận được mật danh của riêng mình.

Trong hai năm qua, hắn đã cùng Vermouth đi khắp thế giới. Những vết sẹo tăng dần theo số lượng nhiệm vụ, kinh nghiệm chiến đấu thực tế tích lũy theo từng đợt đổ máu, vô tình, hắn đã trưởng thành từ một người mới vào nghề phải lập kế hoạch chi tiết để tấn công, trở thành một sát thủ tiền tuyến giàu kinh nghiệm, danh tiếng của hắn trong tổ chức ngày càng lan rộng.

Hắn không còn là con sói đầu đàn bị kìm hãm trong trại huấn luyện nhỏ bé, mà là một ngôi sao đang lên xứng tầm của tổ chức, mọi người trong tổ hành động đều đang suy đoán khi nào hắn sẽ lấy được mật danh.

"Chiều mai," trong căn phòng kính rộng rãi và sáng sủa, Verrmouth đặt một phong bì lên bàn: "Vé trở về Nhật Bản của cậu."

Kurosawa hiếm khi mặc áo sơ mi màu xanh đậm, ngồi đối diện chiếc bàn nhỏ, nhấp một ngụm trà rồi nhìn xuống phong bì: "Đã đến lúc rồi à?"

"Ngài ấy đích thân gửi tin nhắn mời cậu trở về," Vermouth cong môi nói: "Cậu còn giữ chìa khoá nhà không?"

Đương nhiên, câu hỏi không phải về ngôi nhà mà là chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng ngủ của ngôi nhà đó, Kurosawa cất tấm vé đi và cảm thấy phiền muộn trong buổi chiều đầy nắng này.

Hai năm đi theo Vermouth, hắn đã học được rất nhiều điều, một mặt có kỹ năng thực hiện nhiệm vụ, mặt khác vì hàng ngày hắn đều phải ra ngoài nên ông chủ sẽ không quấy rầy bắt hắn phải ở bên mình. Vì vậy, trong hai năm qua, ngoại trừ Karasuma Renya thỉnh thoảng yêu cầu hắn đi cùng khi đến Mỹ bàn chuyện làm ăn, họ hầu như không bao giờ gặp nhau vào những thời điểm khác. Kurosawa biết mình đã tránh thoát được điều gì, mặc dù không biết Vermouth có cố ý hay không nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút biết ơn.

Nhưng bây giờ, khi phải trở về Nhật Bản, những ngày vui vẻ như vậy đã qua rồi, Kurosawa chỉ có thể thầm hy vọng ông chủ thích người khác, dù sao chuyện này cũng không tính là quá đau đớn, nhưng vẫn làm hắn thấy khó chịu.

"Chơi cho tôi một bản nhạc khác," Vermouth nói, ngồi dưới ánh sáng mùa xuân. "Chơi một bài của Mozart đi."

Kurosawa nhìn cây đàn violin trong tay. Điều mà ngay cả hắn cũng không ngờ tới là sau khi "tốt nghiệp", thói quen luyện tập violin hàng ngày vẫn được giữ nguyên, hắn mua cây đàn này bằng tiền thù lao từ một số nhiệm vụ, và hắn thích cảm giác cầm nắm và giai điệu của nó. Chỉ là hắn đã quen tập luyện một mình và chưa từng chơi cho ai nghe.

Nhưng nhân cơ hội này, hắn có thể làm sáng tỏ sự bối rối trong lòng mình.

Kurosawa đứng dậy, chỉnh dây đàn, đặt cây violin lên vai và bình tĩnh hỏi: "Tại sao cô lại muốn tôi học violin?"

"Chỉ là vì giờ phút này." Vermouth cười tươi như hoa: "Tôi đúng là rất kiên nhẫn."

Điều này có chút sai sai, Kurosawa vừa kéo đàn vừa nghĩ, người phụ nữ này không biết tại sao không già đi, nếu tuổi thọ của cô ta thực sự khác với người thường thì chờ đợi hơn mười năm cũng không phải là quá dài.

Vermouth ngày hôm đó đặc biệt hứng thú, yêu cầu hắn chơi hết bài này đến bài khác, cho đến khi bầu trời phủ đầy mây không ngừng nghỉ, thậm chí cô còn cố gắng thuyết phục Kurosawa chơi một bản nhạc jazz.

Kurosawa chỉ muốn báo đáp cô hai năm dạy học, hắn đã kiên nhẫn chơi với cô rất lâu, cuối cùng, sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng cạn kiệt, hắn cất cây đàn vào hộp và không nói gì.

"Thật nhàm chán." Vermouth lắc lắc ly rượu, người phụ nữ phóng khoáng này cảm thấy trà chiều kiểu Anh quá nhàm chán nên mới tìm một chai rượu vang đỏ, chỉ trong nửa buổi chiều đã uống hết nửa chai, và mùi rượu tràn ngập trong phòng hoa, làm tan đi mùi thơm ngọt ngào của hoa.

Kurosawa mặc kệ cô. Hắn ước gì người phụ nữ này chơi chán rồi sẽ rời đi, nhà kính thủy tinh này tràn ngập ánh sáng, được bao quanh bởi một khu vườn được thiết kế đẹp mắt, tạo thành một bức tường, những cành hoa mảnh khảnh không thể mang lại tác dụng che chắn gì nhiều, nhưng cũng có thể tránh được tầm bắn tỉa của những xạ thủ. Cảm giác không chỗ ẩn náu khiến hắn không thể không sốt ruột, thói quen nghề nghiệp khiến hắn chỉ muốn trở về một ngôi nhà có tường bao quanh.

"Thư giãn đi," Vermouth bắt được khoảnh khắc hắn thất thần, tiến lại gần hắn, một tay nâng cằm hắn lên và nói với giọng mơ hồ: "Cậu vẫn chưa thử qua mùi vị của phụ nữ nhỉ?"

Chiếc bàn ở giữa hai người rất nhỏ, Vermouth rướn người và tựa khuỷu tay lên bàn, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, khi ánh mắt họ gặp nhau, có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.

Kurosawa không né tránh, bình tĩnh nhìn cô cho đến khi đôi môi đầy đặn đó dần đến gần——

Vào giây phút cuối cùng, hắn hơi nghiêng đầu tránh đi.

Vermouth thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười như rất vui vẻ: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với trẻ con."

"Vậy cô thích người lớn tuổi hơn à?" Kurosawa buột miệng nói, chợt nghĩ đến những tin đồn trong tổ chức về mối quan hệ giữa Vermouth và ông chủ.

Vermouth dừng lại nhìn hắn, giọng điệu không thay đổi, nhưng Kurosawa chỉ nghe thấy một tia cảnh cáo: "Ra vẻ nhiều chuyện không thích hợp với cậu đâu."

Ngụ ý rằng đây không phải là điều hắn nên hỏi, Kurosawa nhận ra rằng Vermouth có thể có thiện cảm đặc biệt đối với hắn, nhưng rõ ràng hắn không được phép biết nhiều hơn.

"Được rồi, nhận nhiệm vụ xong thì đi đi" Vermouth xua tay, lấy ra một chiếc gương nhỏ, cẩn thận trang điểm: "Tôi còn có hẹn."

Bị đuổi đột ngột, Kurosawa không biết có phải do mình hỏi sai câu hỏi hay không, nhưng hắn không quan tâm, lập tức cầm hộp đàn lên và bước ra ngoài.

Khi đến rìa khu vườn, hắn bất ngờ quay lại. Hoàng hôn dần buông xuống, phía chân trời chỉ còn lại một tia hồng tím, nhà kính được thắp sáng, nguy nga chiếm giữ tầm nhìn trong đêm, giống như một đống lửa nơi hoang dã, dẫn đường cho lữ khách lạc lối.

Kurosawa nhìn ngôi nhà một cái rồi quay đầu, đi ngược chiều với ánh sáng, dứt khoát rời đi.

Hắn không còn cần sự hướng dẫn của bất cứ ai nữa.

Gặp lại ông chủ ở một căn cứ nào đó của tổ chức, Kurosawa đến vào lúc sáng sớm, hắn không trì hoãn quá lâu và đợi ở phòng khách theo đúng quy định.

Một lúc sau, cửa phòng ông chủ mở ra, một người không ngờ tới bước ra.

Có lẽ ngoại hình của cậu ấy đã thay đổi theo năm tháng, nhưng mái tóc vàng đó đã khắc sâu vào trí nhớ của hắn. Kurosawa nhìn người đàn ông bước ra ngoài với vẻ hơi chật vật, và một cái tên hiện lên trong đầu hắn, Charles...

Charles đang cúi đầu bước đi, vô tình liếc vào phòng khách, sững sờ như bị sét đánh, thấp giọng nói: "Jin, là cậu sao?"

"Charles" Kurosawa liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại và bước về phía trước. Khoảng cách chỉ vài bước cũng đủ để hắn có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra với Charles, mặc dù được che bằng áo choàng tắm nhưng cử động có thể thấy đầu gối và lưng của anh đều bị thương, cử động rất bất tiện, e rằng vẫn còn đó những nỗi đau không thể nói thành lời.

"Cậu vẫn còn sống? Điều này thật tuyệt vời. Họ đều nói cậu đã đến Mỹ. Tôi không có bất kỳ thông tin gì, tôi thậm chí còn không biết cậu thế nào rồi." Charles dường như đã quen với những nỗi đau này. Anh ta không hề quan tâm đến bản thân mình và mừng rỡ nhìn Kurosawa: "Cậu cao hơn nhiều quá, có vẻ cậu đang sống rất tốt!"

Kurosawa bất giác gật đầu, không cần nói cũng biết vết thương của Charles xuất phát từ đâu, những tưởng rằng có thể bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng hiện tại trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn, đáng tiếc đây không phải là nơi để nói chuyện, hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi ra một dãy số: "Số điện thoại di động của tôi."

Trong mắt Charles hiện lên một tia hoang mang, nhưng rất nhanh liền biến mất, anh ta hoảng sợ nói: "Không, không cần. Biết cậu còn sống là tốt rồi, tôi phải đi đây."

Nói xong, anh lách qua Gin rồi bước đi mà không thèm ngoảnh lại. Ánh mắt của Kurosawa nhìn theo Charles một lát, sau đó hắn nghe thấy phía sau cánh cửa lại mở ra, cùng với thanh âm quen thuộc truyền ra: "Jin".

Hắn thu ánh mắt lại, quay người lại và bước vào căn phòng dành riêng cho ông chủ với vẻ mặt vô cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net