🔗

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akainu kết thúc một ngày đầy bận rộn ở Tổng bộ Hải quân và bây giờ gã đang hướng về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Gã cởi chiếc áo choàng của mình lẫn mũ để lên giá treo. Đi lại gần giá sách của mình, gã lấy một cuốn sách bất kì ra, hiện lên một cái nút màu đen, gã nhấn vào nó, giá sách đang dịch ra, chừa một lối đi xuống dưới.

Bước xuống từng bậc thang, gã không quên đóng cửa căn phòng này, gã chẳng muốn bí mật của mình bị lộ ra đâu.

Ánh sáng dần tắt lịm khi giá sách dịch chuyển về chỗ cũ. Đi đến cạnh bàn, gã thắp ngọn đèn dầu lên khiến căn phòng chập chờn ánh sáng hơn.

Nhìn những món ăn mới cũ đều ở trên bàn, nó vẫn còn nguyên vẹn và có vẻ nó sắp hư chẳng ăn được nữa. Những liều thuốc vẫn còn đầy trên bàn, không mất liều nào.

Gã nhìn người nằm trên giường đang rên rỉ, thở dốc vì cơn sốt không giảm mấy ngày nay, vậy mà...

- Kuzan, cậu muốn bướng đến khi nào?

Kuzan một tay để trán, tay còn lại nắm chặt miếng ra giường ở dưới, anh thở dốc không ngừng, đôi mắt ướt đẫm do cơn sốt đang không ngừng hành hạ anh, đầu thì đau, cơn chóng mặt lẫn buồn nôn cứ thay phiên nhau khiến anh lả sức.

Anh chẳng đáp lời gã.

Leng Keng!

Cơ thể anh bị quật dậy bất ngờ khiến đầu anh choáng váng, anh mở hờ đôi mắt nhìn người quen thuộc trước mặt.

Gã nắm lấy vai anh, kéo anh dậy khiến anh chao đảo nhưng gã vẫn giữ cơ thể để anh không ngã.

Cơ thể cậu ta nóng quá.

Gã đưa tay áp lên trán, rồi tới bờ má anh, rồi đến cổ.

- Để... tớ yên... Akainu.

Bàn tay anh nắm lấy cổ tay gã, khuôn mặt anh cũng quay sang chỗ khác. Gã im lặng hồi rồi cũng đỡ anh nằm xuống giường, anh ngay lập tức quay lưng với gã, cả cơ thể anh co lại vì lạnh.

Kuzan cắn môi để kiềm chế sự tức giận vẫn không bao giờ nguôi ngoai trong lòng về việc Akainu đã bắt giam anh ở đây.

Sau khi kết thúc trận chiến quyết liệt dành vị trí Thủy sư Đô Đốc của hai người tại Punk Hazard thì người chiến thắng là Akainu, gã đã tha mạng cho Kuzan vì nghĩ từng là đồng đội của mình nên anh mới còn sống.

Vốn chẳng phải người ham quyền kiểm soát nên anh cũng không muốn tranh vị trí này làm gì nhưng nếu để Akainu lên chức đấy, thật sự anh lo sợ với cái chính nghĩa tuyệt đối của gã sẽ làm mọi người đau khổ.

Gã tàn nhẫn, gã máu lạnh và độc tài mình gã khiến anh cảm thấy không đồng tình. Gã có thể hi sinh người dân để hoàn thành nhiệm vụ, gã có thể thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!

Một người luôn làm theo những gì mình nghĩ là đúng như Kuzan thì không thể chấp nhận sự tàn bạo này được nên sau trận chiến anh quyết rời đi, bỏ vị trí Đô Đốc mà phiêu bạt khắp thế giới.

Nhưng không...

- Cậu lấy cái gì chứng minh là cậu không để lộ thông tin của Hải quân? Tôi không đồng ý việc cậu rời khỏi.

Gã đã còng tay anh bằng đá biển và sau đó nhốt anh trong cái tầng hầm như hiện tại, nhưng nó chưa đủ làm anh tức giận khi gã đã làm điều sỉ nhục anh nhất.

Gã cưỡng bức anh.

Anh đau đớn, anh nhục nhã, anh cảm thấy tởm lợm, cơ thể anh... anh không diễn tả được từ nào nữa... anh muốn chết...

- Tôi tha mạng cho cậu thì tôi cũng sẽ cướp nó được, nên tôi muốn cậu sống cậu phải sống, muốn cậu chết, cậu phải chết nên cậu có ý định tự sát, tôi có cách cho cậu biết cái chết thật sự là như thế nào?

Với ý chí như Kuzan thì anh lại kiên cường chịu đựng và anh đang tìm cách thoát khỏi đây, thoát khỏi kẻ mà anh từng xem là đồng đội, anh đang nghĩ cách làm sao để mở được cửa hầm, chắc chắn phải có động cơ nhưng trước hết thì anh phải tháo được còng đá biển vì nó xiềng anh, nó hạn chế bước đi anh, nó không thể dài đến cầu thang được, anh chỉ quanh quẩn dưới này.

Mãi mê nghĩ ngợi chẳng biết anh thiếp đi lúc nào không hay cùng với cơn sốt cao không dứt.
.
.
.

Akainu đã mời Bác sĩ xuống khám cho anh.

- Chờ tôi một chút. _ Akainu để người Bác sĩ ngoài phòng còn gã đem một bộ quần áo xuống tầng hầm để mặc cho anh.

Từ khi gã giam anh đến nay thì gã chỉ cho anh mặc vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng dài tay phủ xuống đầu gối, không cho anh mặc quần khiến anh càng ghét tư tưởng đầy biến thái của gã. Nhưng giờ có người khác, thì gã chẳng muốn cơ thể anh phơi bày trước mặt ai đâu.

Vốn là kẻ độc tài chiếm hữu mình anh.

Anh mơ màng nghe tiếng nói chuyện nhưng mi mắt như có ngàn cân không nhấc nổi, cơ thể anh nặng trì.

Bác sĩ rời cổ tay của anh, sau một lần đo nhịp tim và khám tổng quá cơ thể thì Ông ta quay sang nói với gã.

- Cậu ấy kiệt sức dẫn đến sốt, tôi nghĩ... cũng có thể là... do còng đá biển làm cậu ta ốm yếu sinh ra bệnh..._ Ông ấy vừa nói vừa chảy mồ hôi không ngừng, cái khí chất áp bức của Tân Thủy sư Đô Đốc khiến người ta ngộp thở, nhìn người nằm trên giường chỉ dưới ánh sáng chập chờn nhưng ông ta không lầm được đây chính là Đô Đốc Aokiji. Nhưng ông ta không lên tiếng vì ông còn muốn giữ cái mạng nhỏ nhoi này.

- Ý của ông là tôi phải tháo còng cho cậu ấy?_ Gã nhíu mày, giọng lạnh lẽo.

- Không, không ạ, chỉ uống thuốc là sẽ khỏe thôi, để tôi kê đơn._ Ông ấy hơi hoảng

- Ông có thể giã nhiễn nó cho tôi.

- Vâng, vâng.

Tầm nhìn anh nhòa đi, ánh đèn chập chờn khiến khung cảnh mờ ảo, anh chỉ nhớ được bóng ai đó tối dần đứng trước mặt anh, đưa tay sờ vào mặt anh, anh mệt mỏi mà thiếp đi lần nữa.
.
.
.

- Cảm ơn ông nhưng giờ ông có thể yên nghĩ được rồi._ Gã lạnh lùng lên tiếng.

Bàn tay gã tan chảy thành dung nham, nắm đấm to tướng đấm thẳng vào ông Bác sĩ lúc nãy khiến ông ta thành một đống dung nham không còn miếng da thịt trước khi ông ta kịp nói ra lời cầu xin nào.

Gã không tin ai cả.

Mối đe dọa khắp nơi.

Gã xuống nhà bếp nấu một bát cháo thịt bằm cùng với số thuốc giã nhiễn mà đem xuống cho anh.

Gã cũng vừa dẹp hết những món ăn cũ mới trên bàn, giờ gã để món mới lên, anh cũng cứng đầu không chịu ăn uống mấy ngày mới đổ bệnh, gã phải dùng biện pháp mạnh rồi.

- Kuzan, dậy ăn cháo.

Bị đánh thức khiến anh hơi lừ đừ, anh nhìn gã một hồi lâu dưới ánh đèn rồi anh đáp lại giọng khàn khàn.

- Hãy mặc kệ tôi đi, Akainu!

Vừa dứt câu gã liền kéo anh dậy một cách mạnh bạo khiến cánh tay muốn đứt lìa, tiếng leng keng bởi còng tay phải anh vang vọng nghe thật thê lương.

- Ưm...

Anh lờ mờ rồi dường như tỉnh táo khi gã đang hôn anh và gã đang truyền cháo bắt anh nuốt, anh vùng vẫy, chân đạp loạng xạ, hai tay đập vào vai gã, tiếng xích vang liên tục.

Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, khiến cháo nhễu nhão xuống khóe miệng anh, anh muốn nói gì đều bị gã chặn lại. Cơn choáng váng làm cho anh như quay vòng muốn ngã thì gã ép anh vào tường, mà thực hiện cách đút cháo đầy tởm lợm của gã.

- Khụ... khụ... dừng...tớ..tựăn..ưm

Anh chẳng biết bao lâu đến khi anh thở hỗn hễn muốn ngã xuống thì bàn tay gã đỡ sau gáy anh. Đôi mắt không rõ tiêu cự nhìn gã, dòng nước âm ấm chảy xuống tay gã nhưng gã vẫn một biểu cảm nhìn người trong lòng.

- Đó là sự bướng bỉnh ngay từ đầu của cậu! _ Gã cúi xuống lếm lấy bờ môi khô nẻ của anh.

Gã uống một ngụm thuốc đắng rồi hôn sâu vào môi anh, luồng lưỡi đẩy thứ thuốc đắng nghét bắt anh uống, mặc người dưới chống cự, mặc cho đôi tay chạm vào lồng ngực gã đang không ngừng gào thét kêu gã buông tha cho chủ nhân nó nhưng không gã giữ lấy má anh thật chặt đến khi thứ thuốc đó trôi xuống cổ họng anh thì gã mới buông tha cho đôi môi.

Kuzan lấy hết sức bình sinh và sự tỉnh táo khi gã vừa buông tha cho anh thì anh liền hất tay gã thật mạnh.

Anh ho khan không ngừng, anh đưa tay che miệng vừa ho, vừa thở, mồ hôi nhễ nhãi.

Gã đứng lên, bổn phận của gã cũng xong nên gã không muốn làm khó dễ anh.

Anh cắn môi mà thốt lên.

- Buông tha... cho... tớ đi!

Gã không quay đầu cũng chẳng đáp lại, lạnh lùng rời đi.
.
.
.

- Ha... ha..._ Anh đang không ngừng chạy trên hành lang của Tổng bộ Hải quân, trên tay anh vẫn là còng đá biển nhưng không sao, miễn anh chạy thoát khỏi đây anh sẽ tìm cách gỡ nó ra sau.

Trên hành lang tăm tối không bóng người, anh thầm mừng vì dù sao anh không sử dụng Trái Ác quỷ của mình được nên gặp những lính canh là một bất lợi, rồi anh thấy ánh sáng đỏ rực trước mắt, Kuzan thầm mừng là sắp ra khỏi đây rồi.

Nhưng anh liền đứng hình khi thấy Akainu, thì ra thứ ánh sáng đó không phải cứu rỗi anh, thứ ánh sáng đó là địa ngục. Kuzan lập tức bỏ chạy, gã vẫn đứng đó không đuổi theo anh.

Anh chạy ngược lại gặp những tên lính dưới trướng gã bắt lấy. Họ giữ chặt tay chân anh mà đè xuống nền. Anh vùng vẫy nhưng không thể dứt nỗi ra, anh nghe tiếng bước chân chầm chậm đi tới, gã nhìn anh thật lạnh rồi gã thốt lên.

- Chơi đùa với cậu ấy đi nhưng đừng để cậu ấy chết.

- Không..._ Anh thất thanh đưa tay lên muốn với lấy gã cũng là lúc những người họ thèm khát cấu xe cơ thể này.

- Chỉ có dùng biện pháp mạnh cậu mới ngoan ngoãn vậy thì từ làm tự chịu_ Gã quay lưng nhẫn tâm bỏ anh ở lại với một lũ đem giã tâm thèm khát mãnh liệt.

- AKAINU!!!!

Anh bật dậy với cơn ác mộng đầy ghê tởm, anh thở hỗn hễn không ngừng, cả chiếc áo của anh cũng thấm đẫm mồ hôi.

Tởm lợm quá...

Kuzan bịt lấy miệng mình để ngăn cơn buồn nôn lên. Anh quay sang giật mình khi thấy gã đang ngồi đọc sách.

Cậu ta đến khi nào vậy?

Anh lấy lại vẻ bình tĩnh, có lẽ gã đang tập trung đọc sách hoặc là gã cũng không mấy để tâm đến việc cỏn con của anh làm gì.

Kuzan nằm xuống, quay lưng hướng về gã, anh kéo lấy chăn cuộn tròn cơ thể lại, bầu không khí lạnh quá.

Ở trong đây riết anh chẳng còn biết là trời sáng hay tối nữa. Chỉ biết gã đến có thể là tối cũng có thể là sáng vì công việc của Thủy sự Đô Đốc cũng thất thường lắm.

Ánh nhìn gã rời khỏi cuốn sách hướng lên bóng lưng cuộn tròn kia, đôi mắt gã lạnh lẽo.

Gã thấy anh la ú ớ gì đó trong giấc mơ, định đưa tay gọi anh dậy thì tên gã được anh thốt lên, gã dừng lại rồi người kia đã bật dậy, gã cũng vờ như chẳng có gì, gã biết dù có hỏi, anh cũng chẳng trả lời đâu.

Gã đóng cuốn sách lại rồi rời đi, dù sao nãy trong lúc anh ngủ gã cũng đã kiểm tra thân nhiệt của anh đã không còn nóng nữa.
.

.
.

Hôm nay gã vẫn xuống như thường lệ, gã ngồi đấy gọt trái cây cho anh ăn. Hôm nay chén cháo cùng với thuốc đã được chén sạch, anh cũng chẳng muốn cái cách ép người khác ăn như gã đã thực hiện, một lần là đủ.

Gã im lặng, anh cũng lặng im.

Akainu tập trung cắt, Kuzan thì vẫn ngồi đấy nhìn vào khoảng không vô định.

Anh nhìn gã rồi nhìn đến tay gã, anh thở một hơi mạnh rồi quyết định, anh với tay dựt lấy con dao gọt quả khiến gã cũng chợt thay đổi cảm xúc.

- Kuzan._ Gã gằn giọng.

Anh liền rạch vào cổ tay phải mình, máu chảy xuống cùi tay rồi dính trên giường, gã đứng bật dậy nắm lấy cổ tay bị thương của anh, tay còn lại gã đánh con dao ra khỏi lòng bàn tay trái anh. Và chẳng nhân nhượng cho anh bạt tay khiến anh muốn ngã nhào.

Lấy chiếc chìa khóa trong túi, gã mở khóa còng đá biển ra, anh tranh cơ hội duy nhất mà đưa tay chạm vào người gã, dùng năng lực trái ác quỷ của anh để đóng băng gã lại thì gã liền nhanh tay đẩy cổ tay trái vào còng khiến anh không dùng được trái ác quỷ mà còn suy yếu kiệt sức.

Băng của anh nhanh chóng tan chảy khi cơ thể dung nham của gã làm nó rụi. Gã đánh vào gáy anh khiến anh ngã nhào vào lòng gã. Trước khi ngất anh nghe loáng thoáng gã nói anh là anh sẽ không thoát khỏi gã.
.
.
.

- Buông tớ ra, Akainu! Buông tớ..._ Kuzan vùng vẫy khi gã giữ chặt cơ thể anh, bàn tay gã cởi nút áo sơ mi anh ra.

- Không... không muốn... _ Anh nắm chặt cổ áo sơ mi của mình, còn gã thì lại không ngừng xé nát nó.

Lửa giận khiến gã mất lí trí, gã đưa tay tát vào mặt anh, anh cảm nhận môi mình đầy mùi rỉ sét, anh buông cả chống cự, anh hiểu Akainu khi đã quyết tâm xuống tay thì chẳng nhân từ nào ở đây cả.

Cổ anh bị cắn đến loang lỗ chảy máu, cơ thể anh đau, anh mệt, ... nhưng gã chẳng có dấu hiệu buông tha cho anh, gã cứ không ngừng đổi bao nhiêu tư thế khiến anh không chịu nổi nữa.

- Dừng... Akainu... dừng.. cậu... nghe... không?

Kuzan đưa tay nắm khuỷu tay gã, giọng anh nói không ra hơi, anh chẳng biết bao lâu rồi, cái cơn đau kéo dài bao lâu rồi.

- Giết tớ đi... làm ơn...

Gã cứ bắn hết lần này đến lần khác, không cho anh nghỉ ngơi một giây phút nào, hết lật người anh, rồi bắt anh chổng cao mông, bắt anh ngồi lên mình.

Đô Đốc Aokiji mọi người nể trọng đang phải chịu sự khuất phục của gã, tiếng khóc của Kuzan đang vang vẳng trong căn hầm, anh cắn môi đến bật máu, mắt anh đã sưng lên.

Gã cuối xuống liếm lấy khóe mắt anh, gã lần đầu mỉm cười trong cuộc đời hiếm hoi của gã.

- Cơ thể cậu tuyệt lắm, Đô Đốc Aokiji của tôi.

Kuzan mở to đôi đồng tử nhìn gã, bàn tay anh đặt trên khuỷu tay gã cũng chợt trượt dài xuống, buông thả xuống giường, anh quay mặt sang bên, cắn môi chịu đựng

Nhấc một chân anh lên, gã cuối xuống hôn dấu hôn ngay bắp đùi anh.

Anh cắn môi, cơ thể anh run bần bật.

Bắp đùi là thịt non khi cắn lên rất đau đớn, Kuzan bị gã tạo dấu hôn hết hai bên bắp đùi khiến anh gào thét nhưng anh sẽ không phát ra âm thanh nào vì anh muốn giữ cho mình sự tự tôn.

Khi cuộc làm tình kết thúc, gã đã rời khỏi anh, anh ngay lập tức run rẩy co ro cơ thể mình, anh thở nặng nhọc.

Gã hóp một ngụm nước xong rồi nhìn người mà gã vừa dày vò, gã liền lay anh.

- Uống nước hoặc là tôi sẽ đút cậu uống. _ Anh nghe cách đút của gã liền buồn nôn, anh chống tay mệt mỏi ngồi dậy, bàn tay cầm lấy chai nước thì anh cảm thấy như chẳng còn sức lực gì nữa.

Một tay đỡ lấy Kuzan, tay còn lại gã đỡ lấy bàn tay cầm nước của anh.

- Akainu... sao lại... là tôi...

Gã im lặng một lúc lâu đến khi người trong lòng đã thiếp đi.

- Tôi... đang tồn tại nhưng từ lâu tâm đã không còn nên cậu là lí do tôi vẫn còn tâm ở đấy, Kuzan.

Cn11th12n22







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net