Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm, Akashi này, tôi có thể ở lại nơi này thêm một đêm chứ?" Kuroko rụt rè hỏi. Akashi khựng lại một lát, rồi mới cứng nhắc đáp rằng, "Ồ, được..." Thật phiền phức làm sao khi người cũ cứ ở lì trong nhà và chẳng muốn rời đi, trong khi mình đã có người mới. Cậu dám chắc đó là những điều Akashi đang nghĩ lúc này.

Từng nghe được cuộc nói chuyện của Akashi và thư kí về cậu, khi anh ví cậu như không khí, Kuroko đã chắc mẩm rằng anh không thể sống thiếu mình được, tựa như mất đi hô hấp, cổ họng nghẹn lại, tầm mắt mờ đi và đau thắt ngực. Nhưng giờ thì, anh đang thản nhiên ngồi kiểm tra cái phần tài liệu, thỉnh thoảng lại dùng bút quẹt mạnh lên trang giấy chỉ sau mấy tiếng chia tay với cậu. Cảm nhận của anh về cậu, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thờ thẫn đi vào nhà tắm, Kuroko suýt té ngửa khi vấp phải cái bậc cửa. Trước đây, khi cậu rơi vào tình trạng như thế này, Akashi sẽ ló đầu ra khỏi văn phòng, dùng chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng an ủi cậu. Giờ đây, anh đắm mình vào sấp tài liệu, những chồng hồ sơ cao quá đầu, chẳng mảy may bận tâm đến kẻ mà anh vừa bảo tựa như không khí.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, điều đầu tiên Kuroko làm là lên mạng tìm phòng ở. Cậu không thể ở chung với Takao được, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc sinh hoạt của Midorima và Takao. Cậu cũng không thể ở cùng Aoko được, bởi lẽ, cậu đã nợ bọn họ quá nhiều. Hơn nữa, Kuroko cũng cần tìm việc, bởi suốt những tháng ngày vừa qua, vì quá yêu và tin tưởng Akashi, nên cậu đã chấp nhận làm nội trợ. Và vừa hay, có một nơi đáp ứng đủ những điều kiện đó.

Tiệm cơm gần khu mua sắm. Đó là một tiệm cơm cũ, nhưng rất đắt khách, và số lượng nhân viên hiện giờ không thể phục vụ kịp lúc được. Vì vậy, người chủ của cửa tiệm đó - tức Kikyo - đã đăng thông báo tuyển người. Và may mắn thay, Kuroko được nhận sau một tuần thử việc.

"A, Kuroko, cậu đến rồi!" Từ bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen tuyền được buộc gọn gàng chạy ra đón cậu. Kikyo mừng rỡ kéo tay Kuroko, ánh mắt long lanh hệt như nhìn thấy được một Đấng cứu thế, khiến Kuroko có chút lúng túng với sự nhiệt tình này.

Cuối cùng, sau một hồi khó khăn và đầy khó xử, Kuroko cũng đã đến được phòng của mình. Đó là một căn phòng sơn màu be, có cửa sổ đối diện đường xá. Trong phòng có thể nghe thấy chút hơi ẩm, và căn phòng này không thể nào tiện hơn đối với Kuroko.

Kikyo không hổ là chủ quán, đã từng tiếp xúc với bao nhiêu loại người, nhanh chóng thấy được vẻ mừng rỡ pha chút u buồn của cậu trai trẻ này. Cô vỗ vai Kuroko, rồi đi ra ngoài, để lại chút không gian yên tĩnh cho cậu.

Nằm lên chiếc giường cũ, úp mặt vào cái gối mới toanh, Kuroko thầm nghĩ, mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Dĩ nhiên là, không có Akashi.

***

Ở bên kia, Akashi đang dáo dác tìm cậu khắp căn hộ. Anh đã quen với việc được mùi hương thơm ngát đánh thức mỗi buổi sáng, nghe giọng nói lãnh tĩnh của người kia gọi dậy, mà không còn nhớ đến việc cậu đã nói khi tối. Akashi cứ ngây ngẩn ở bên giường, mong chờ một điều gì đó, rồi khi nhận ra đã quá giờ làm việc, anh mới chợt tỉnh khỏi cơn mơ. À, cậu ấy đã đi từ lâu rồi!

Lần đầu tiên trong đời, các nhân viên của tập đoàn Akashi gia chứng kiến ông chủ đến trễ, đặc biệt là vị thư kí vạn năng. Cậu ta không thể tin được, Akashi Seijuurou, người nổi tiếng với việc luôn đi làm sớm, nay lại vì lý do gì đó mà lại đến trễ tận mười lăn phút!

Cơ hồ như mỗi nhân viên mà Akashi bước qua, đều bị kinh hãi quá độ đến mức không nói lên nổi câu chào buổi sáng, sau khi chứng kiến gương mặt pha chút mệt mỏi của anh. Ngay cả Murou, người được xưng là nghiêm túc nhất công ty, cũng phải tròn mắt trước khung cảnh đó.

Akashi không hiểu sao hôm nay mình lại trở thành kẻ thu hút tầm mắt của người khác đến như vậy. Ờ thì thường ngày, anh vẫn luôn là mục tiêu mà mấy cô nàng 'chống ề' và mấy cô thực tập sinh để mắt đến, và hiển nhiên là Akashi cũng đã quen với việc đó. Tuy nhiên, không hiểu sao, khi đi ngang qua anh, mọi người chỉ trợn tròn mắt và lắp bắp nói câu chào buổi sáng.

Akashi tự hỏi, mặt mình có dính thứ gì sao? Anh nhớ rất rõ bản thân đã rửa mặt trước khi đến đây mà! Thậm chí, anh còn hỏi câu trợ lý để xác nhận điều này, và đúng là anh không dính thứ gì lên mặt thật. Tuy nhiên, điều khiến người khác kinh hãi là sự mệt mỏi và bất lực trên gương mặt anh đó, Akashi à!

Lời tác giả: Hế lô, tui trở lại rồi nè >3< Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu, dạo này tui bận quá, không cập nhật chap mới được. Tui có lịch ra chap của bộ này rồi nha, mọi người chú ý nhớ chú ý nha!

Lịch ra chap: 3 chap/ tuần, sau đó thì nghỉ một tuần rồi lại 3 chap/ tuần tiếp. Tức là, tuần này tui ra ba chap đi, thì tuần sau tui nghỉ, tuần tới tui ra ba chap tiếp ~

Btw, tui viết tệ quá hức 😢 Ai đó cho tui nhận xét điiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net