Chương 15: Chuyến đi thực tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng mùa thu, ánh mặt trời lộ ra ánh sáng nhàn nhạt ấm áp, chiếu lên người cảm giác thật thoải mái.

Tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai, Akashi cũng không vội dậy luôn, lúc này vẫn còn sớm, thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng, thể dục sáng sớm, đi xe đến trường, tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn hết rồi, hắn còn có 10 phút để nằm lì trên giường.

Sáng sớm là rất quý giá, có câu "một ngày hướng về bình minh", Akashi không muốn lãng phí thời khắc sáng sớm tốt đẹp như thế này được - 600 giây quý giá, tất nhiên phải để thưởng thức vẻ mặt ngủ say của người yêu bên cạnh mình rồi.

Du hôn tóc xanh để nguyên quần áo nằm ở mép giường, ánh nắng ban mai nhu hòa chiếu xuống, mái tóc băng lam gần như trong suốt. Đôi môi hồng nhạt hé mở, lồng ngực đơn bạc trắng nõn phập phồng rất nhỏ. Akashi chuyên chú nhìn Kuroko đang ngủ say, tình cảm trong mắt không thể tả hết được. 

Mười lăm năm đời người, tất cả trí nhớ hạnh phúc của hắn đều liên quan đến Kuroko Tetsuya. Đọc truyện cho hắn khi còn bé, cùng hắn chơi bóng rổ khi đã trưởng thành, lâu lâu thì lại làm canh đậu phụ cho hắn ăn... Những năm tháng này, hắn trưởng thành rất nhiều, mà thời gian lại không lưu lại trên người Kuroko bất cứ một vết tích gì cả. Kuroko vẫn mang dáng vẻ của mười lăm năm trước, không thích nói chuyện, nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn thích châm chọc người khác, nhưng phần lớn thời gian thì rất ôn hòa.

Rất khó định nghĩa tình cảm của hắn với Kuroko.

Tình thân quá nhạt nhòa, nhưng hắn lại muốn chiếm cậu làm của riêng.

Tình bạn quá hời hợt, nhưng mỗi ngày khát vọng của hắn lại tăng thêm. 

Tình yêu quá ngắn ngủi, nhưng tình cảm hắn dành cho cậu mỗi ngày lại sâu nặng hơn.

Kuroko ngủ rất say, Akashi không chút kiêng kỵ nhìn cậu, không che giấu ánh lửa đáy mắt. Hắn nhìn mu bàn tay Kuroko, hài lòng phát hiện tay hắn đã lớn hơn tay đối phương rất nhiều. Cũng giống kích thước bàn tay, hắn bây giờ cũng đã cao hơn Kuroko, nếu như Kuroko có thể hoàn toàn thực thể hóa, hắn tuyệt đối có thể ôm cậu vào lòng.  

"Anh yêu em, Tetsuya."

Thấp giọng nói ra lời yêu, Akashi nhích lại gần, kề sát hôn môi cậu - hắn không thể chạm đến thân thể vô hồn, cho nên môi hắn tiếp xúc chỉ là không khí lạnh mà thôi. Nhưng Akashi nhắm mắt hôn rất chuyên chú, cho dù không chạm được, hắn cũng có thể tưởng tượng ra đôi môi của Kuroko có xúc cảm như thế nào, có nhiệt độ ra sao. Hơn mười năm qua, mỗi ngày 10 phút, 600 giây lúc hừng đông, Akashi đều làm chuyện như vậy, không biết mệt mỏi. 

Đồng hồ sinh học của Kuroko rất chính xác. 10 phút sau, cậu mở to đôi mắt thủy sắc, mơ mơ màng màng dụi một cái, các nhận nếu như Akashi không dậy là sẽ trễ thời gian tập thể dục buổi sáng, liền thực hóa hai tay, đẩy người bên cạnh, "Sei-kun, mau dậy thôi."

Mỗi ngày cái thứ nhất nghe được chính là giọng nói dịu dàng của Kuroko, Akashi mở đôi mắt đang giả vờ ngủ, khóe môi không giấu nổi nụ cười, "Chào buổi sáng." 

Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời đây.

Tuy nói là ngày đầu tiên lên cấp ba, Akashi cũng không có lo lắng quá, cũng không có khẩn trương hay kích động. Dù sao bất kể là nơi đâu, hắn đều là vua, không người nào dám làm trái ý hắn. Kuroko ngược lại rất chi là hưng phấn, khóe môi còn cao hơn thường ngày 0,5 cm. Cầm đồng phục cấp ba của Akashi khoa tay múa chân một hồi lâu.

Akashi buồn cười, "Chỉ là từ trung học Teiko lên cấp ba Teiko mà thôi, có gì hài lòng như vậy chứ?" Hắn vừa nói, vừa ưu nhã cầm đũa, gắp toàn bộ cà rốt trong bát bỏ ra ngoài. Sắc mặt Kuroko trầm hẳn xuống, nhanh chóng chuyển toàn bộ số cà rốt đó về bát người kén ăn nào đó, "Cấm chỉ kén ăn". Nhíu đôi mày đẹp, Akashi cuối cùng vẫn là nuốt hết toàn bộ. 

"Nhìn đồng phục cấp ba của Sei-kun, anh lại nhớ đến chuyện em vừa vào tiểu học Teiko, thật giống như mới là ngày hôm qua vậy đó." Kuroko hoài niệm nhớ về đứa bé năm tuổi kia, hai má tròn vo, cả người đồng phục xanh da trời muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ tiếc Akashi không thích chụp ảnh, đứa trẻ dễ thương như vậy, chả có một tấm ảnh nào lưu lại cả, Kuroko không khỏi tiếc nuối thở dài.

"Tetsuya một mực tâm tâm niệm niệm tên nhóc Akashi Seijuro năm tuổi đó, tôi sẽ ghen đấy." Akashi nửa đùa nửa thật, đôi mắt đỏ thẫm không rõ ý nheo lại.

Giải quyết xong bữa sáng, nhận lấy đồng phục từ trong tay Kuroko, Akashi mặc từng thứ vào. Kuroko theo thói quen sửa lại cổ áo cho hắn. Ngày trước cậu cúi người rất thuận lợi, bây giờ, cậu phải ngẩng đầu lên mới đủ. Akashi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian một chút, bây giờ nên ra ngoài rồi, "Đi thôi."

Akashi theo thói quen tập thể dục sáng sớm, xe RR (Rolls-Royce) nhà mình quá mức phô trương, hắn theo thói quen cho tài xế dừng xe tại một đường nhỏ cách trường 3 cây, đoạn đường còn lại sẽ chạy đến trường. Như vậy vừa không gây chú ý, vừa đạt được mục đích chạy bộ sáng sớm. Không khí trải qua trong một đêm lắng đọng vô cùng mát mẻ, Akashi điều chỉnh hô hấp tốc độ chạy đều đặn, Kuroko bay bên cạnh hắn, thỉnh thoảng chỉnh giúp hắn vài lọn tóc bị gió thổi bay. 

Cửa trường học, một vàng một xanh hai bóng người vô cùng nhức mắt, cảm giác tồn tại không không lẫn đi đâu được. Mấy nữ sinh qua đường không nhịn được bắn tới vô số ánh mắt ái mộ, mà nam sinh đi qua thì cũng không che giấu ánh mắt oán niệm "Đẹp trai cao to ta hận" chút nào. 

"Akashi-cchi, chào buổi sáng! Midorima-cchi đoán thật chính xác, đang nói cậu sắp đến rồi, liền thấy cậu luôn." Kise nở nụ cười rực rỡ chào hỏi, bên cạnh Midorima bên cạnh cầm một con gà màu da trời trong tay, nói câu "Chào buổi sáng" sau đó đi về lớp mình. Akashi mỉm cười gật đầu với Kise chào hỏi, sau đó đi thẳng vào lớp.

Kise nhón chân lên nhìn "Danh sách lớp" dán ở cổng trường, đang cố tìm tên các bạn. Không nghĩ đến hai vị kia cũng không thèm nhìn, Kise trong phút chốc cảm thấy mình bị cô lập, huyết lệ rơi đầy mặt. 

"Chờ một chút! Akashi-cchi, Midorima-cchi, các cậu không cần nhìn xem mình được phân vào lớp nào sao? Tớ có cùng lớp với các cậu không vậy?"

Kise hỏi như bắn súng liên thanh, Midorima nhịn không được quay đầu lại, "Ba ngày trước tôi tra trên mạng rồi, tôi và Akashi lớp 1, cậu và Murasakibara lớp 3. Lúc nào cũng phải cố gắng đấy, Kise."

"Ryota, cậu và Atsushi ngồi cùng bàn, ngủ gật trong giờ bị điểm tên cũng không có ai giúp đâu, vì Atsushi căn bản cũng không hiểu thầy đang nói cái gì. Tự mình cầu phúc đi." Akashi bổ sung, giọng muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu. 

"Không muốn mà QAQ" Kise lệ tuôn ào ạt, Murasakibara-cchi cứ như một vị thần ấy, đi học không nghe giảng, về nhà không làm bài tập, lại tập bóng rổ đến rất khuya, vậy mà sao lúc thi cậu ta lại hơn mình đến mấy con phố vậy. Cái này không khoa học!

"Kise-kun trông thật đáng thương." Xa xa nghe được anh chàng tóc vàng đẹp trai kêu la, Kuroko thở dài nói.

Akashi chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, trong phòng học không có ai, bên cạnh chỉ có Midorima, Akashi vô tình hướng về "không khí" nói, "Là hắn tự làm bậy, trong giờ chịu khó nghe giảng chút thì không vấn đề gì."

Midorima vẫn luôn biết bên cạnh Akashi có du hồn, ban đầu nhìn hắn đối thoại còn cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó cũng quen dần rồi. Khả năng thích ứng của con người đúng là không có giới hạn mà. Thật ra thì Midorima có chút tò mò, Akashi là người như vậy, quỷ hồn hắn thích sẽ như thế nào? Có lẽ nào là một quỷ hồn với đôi mắt quyến rũ khiến người ta phải mê muội không. 

Sau đó các học sinh khác cũng lục đục đến, chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm đeo kính đen đi đến, bắt đầu buổi học đầu tiên.

Theo thông thường là việc giới thiệu bản thân nhàm chán, "Tôi là Akashi Seijuro, mong được chỉ giáo." Akashi chỉ nói một câu, nhưng mà phần lớn mọi người trong lớp đều nghe qua tên hắn, ngưỡng mộ, ước mơ, kính sợ, ghen tị, căm ghét, đông đảo ánh mắt tập trung trên người, Akashi không thèm để ý tiếp tục đọc sách. 

Con người trên đời này, có bao nhiêu người có hảo cảm với bạn, thì cũng sẽ có bấy nhiêu người ôm ác ý với bạn trong lòng. 

Chỉ cần bạn đủ mạnh, những con kiến hôi âm ác ý kia cũng chỉ là mây trôi, ngay cả giá trị được nhớ tên cũng không có. 

Xong phần tự giới thiệu, giáo viên chủ nhiệm lại nói đôi chút về nội quy. Thứ duy nhất khiến Akashi có hứng thú chính là chuyến đi thực tế vào tháng tới. 

"Chuyến đi thực tế này sẽ đến Akita, mọi người có thể nhân cơ hội này tăng hiểu biết về nhau..." Giáo viên chủ nhiệm ở trên nói đến nước bọt bay tứ tung, Akashi viết lên quyển sổ, "Tetsuya, tôi muốn gặp ông nội Shintaro." 

"Nếu như không xa chỗ đền thờ đó, hẳn là sẽ gặp được đi." Kuroko trả lời, cậu ngồi trên cửa sổ cạnh Akashi, kimono trắng như tuyết tôn lên màu da của cậu trông không giống người phàm. 

"Tetsuya cùng nhau đi đi." Akashi viết hai chữ "cùng nhau" thật to trên quyển sổ. Kuroko gật đầu một cái, " Được."

Trên trán Midorima hiện lên vô số dấu "#", nhìn Akashi vừa cười vừa viết lên quyển sổ, hắn biết ngày tên này lại cùng người yêu mình tán gẫu rồi. Midorima ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại bi ai phát hiện tất cả mọi người dường như đang cho là Akashi-sama đang nghiêm túc chép bài, ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng có ánh mắt đầy vui mừng. 

Các người đều nghĩ sai hết rồi tên kia căn bản không có chăm chỉ quái gì đâu hắn đang cùng người yêu mình tán gẫu đó! 

Đáng hận nhất là người như vậy mà đi thi còn điểm cao hơn hắn! Hắn biết hết! Midorima yên lặng hỏi trời.

Cuộc sống bình thản trôi qua rất nhanh, không bao lâu, chuyến đi thực tế đã đến. Akita rất xa Tokyo, nếu như ngồi máy bay thì khá nhanh, nhưng cân nhắc đến số lượng người, nhà trường lựa chọn phương tiện bình dân là tàu hỏa. Akashi luôn là được phi cơ riêng đưa đón, lần đầu được ngồi tàu hỏa, cảm giác rất lạ. 

"Tetsuya, ngồi tàu hỏa thật thích." Akashi viết lên quyển sổ xong liền quay sang ngắm cảnh ngoài cửa kính.

"Hoa thật đẹp" Kuroko tựa vào vai Akashi, cùng hắn dựa chung một chỗ." Ngoài cửa sổ là một rừng hoa, nở đầy những bông hoa không biết tên, ánh vàng rực rỡ thật đẹp mắt. Ruộng hoa có người chuyên chăm sóc, trồng thành từng khu, xa xa nhìn như dải sóng lớn màu vàng. 

"Nếu thích, chúng ta sau này hàng năm đều đi tàu hỏa một lần." Akashi viết lên quyển sổ. Kuroko không nói gì, chẳng qua là bay đến sau lưng Akashi, ôm cổ hắn. 

Kise, Midorima, Murasakibara ngồi bên cạnh, ba người thành một vòng chơi bài. Mắt thấy Akashi dọc đường đi không nói lời nào, chỉ chúi đầu vào quyển sổ viết chữ, Kise chu mỏ, bày tỏ không hiểu, "Akashi-cchi mỗi ngày đều hí hoáy viết, cũng không biết viết cái gì nữa. Murasakibara-cchi không tò mò sao?"

"Không, dù sao không phải công thức nấu ăn." Murasakibara ngậm đồ ăn vặt, chóp chép nhai. 

"Midorima-cchi thì sao? Cũng không thèm để ý?" Kise đem tầm mắt di chuyển lên người Midorima.

"Kise, khuyên cậu một câu, nên thu hồi lòng hiếu kì của mình lại." Midoriam cùng không có trả lời thẳng vào câu hỏi, "Có một số việc, biết cũng không phải là tốt. 'Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo', ngươi nhất định phải nhớ kỹ." Hắn không nhịn được nghĩ đến bản thân mình thật quá đáng thương, kể từ khi biết chữ Akashi viết hơn nửa đều là tán tỉnh người yêu vô hình, hắn không lúc nào không bị như chọc mù mắt. 

Tán gẫu một chút, lại ăn chút gì đó, radio đã bắt đầu giới thiệu văn hóa Akita. cái này cũng có nghĩa là tàu hỏa đã tiến vào Akita rồi. Trước đó Midorima đã gửi thư báo cho ông nội là sẽ dẫn bạn đến, nhà trọ của bọn họ vừa vặn rất gần đền thờ nhà Midorima. Đoàn người đến nhà trọ, thu dọn xong hành lí, Akashi theo Midorima đến đền thờ. Xa xa đã thấy một ông lão đầy tinh thần đứng trước đền thờ vẫy tay với họ, tóc trắng, đeo kính xanh đậm nhìn qua rất lão luyện. Midorima cung kính chào một cái, không cần phải nói, vị lão nhân này chính là ông nội hắn, đồng thời cũng chính là trụ trì đền thờ gia truyền nhà Midorima.  

"Tùy tiện ngồi đi, không cần ngại." Ông lão mang bọn họ đi tới đền thờ, đó là một nơi nằm trong rừng trúc, tương đối yên tĩnh. Midorima, Akashi, cộng thêm ông nội tổng cộng là ba người, nhưng mà ông lão lại chuẩn bị năm chén trà.

"Ông nôi, đây là... ?"

"Chén thứ tư, là cho vị khách này." Ông lão nhìn Kuroko, giọng nói ôn hòa, "Cậu là du hồn đúng không? Ta không cảm nhận được sát khí của cậu." Kuroko lập tức không biết phải làm sao, thói quen không có ai nhìn thấy, bây giờ chủ nhân nơi này không chỉ nhìn thấy cậu, mà còn chuẩn bị trà cho cậu, ngược lại cậu không biết làm thế nào cho phải. 

"Chén thứ năm thì sao?" Việc ông lão nhìn thấy Kuroko cũng không nằm ngoài dự đoán của Akashi, điều hắn bất ngờ là, ông lão tại sao lại lấy dư ra một chén trà. 

"Đó là chuẩn bị cho người yêu biến mất nhiều năm của ta. Ta vẫn nghĩ là bà ấy còn ở nơi này, chén trà hoặc bát đũa cũng sẽ chuẩn bị nhiều hơn một cái. Đó là thói quen thôi, không cần để ý."

Chỗ ngồi đối diện ông lão không một bóng người, cũng không có bóng quỷ hồn. Lão nhưng lại tự nhiên cụng chén với chén đối diện, trìu mến cười, ngay cả nếp nhăn khóe mắt cũng dãn ra, tựa hồ nơi đó chính là người yêu mình vậy. 



----Hết chương 15----


Đôi lời editor:

Đánh nhoằng một cái, mười năm đã trôi qua (=.=)

Hiện tại thì Akashi đã xác nhận được tình cảm của mình rồi. Kuroko chưa nói rõ, nhưng có lẽ là đôi bên tương thông thôi. Và vấn đề xảy ra đó lại là... cách xưng hô  (=.=)

Akashi 5 tuổi, Kuroko 25, mình vẫn edit cho Akashi gọi "Tetsuya", xưng "tôi". Kuroko gọi "Sei-kun", xưng "anh".

Hiện tại Akashi 15 tuổi, Kuroko 25 tuổi. Mình vẫn sẽ edit để Akashi vẫn gọi "Tetsuya", xưng "tôi", một số đoạn mùi mẫn có thể nói là "anh"-"em" (như câu "anh yêu em" bên trên) - tạm chấp nhận được. Nhưng Kuroko thì sao, có thể cậu đã thích Akashi, nhưng tác giả chưa viết rõ, mình không thể để Kuroko xưng "em" được.... Vì bây giờ cậu vẫn đang hơn tuổi Akashi.

Một lúc nào đó Kuroko xác nhận mình yêu Akashi, khi đó mình sẽ edit Akashi xưng "anh" và Kuroko xưng "em" sau. Mọi người thấy sao? 

.......

P/s: Chương sau có bất ngờ, ai đoán được là gì không? Hí hí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net