Chương 22: Phương pháp chữa mất ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi, coi như chuyển thế đầu thai, em cũng là của tôi!" 

Đi đôi cùng câu nói, đôi mắt đỏ thẫm sáng kinh người, hệt như có ngọn lửa đang nhảy nhót bên trong vậy. 

"Cả đời này tôi sẽ không kết hôn, sẽ không để bất kì người ngoài nào tham gia vào cuộc sống của tôi. Cho nên, Tetsuya, trong tim em, cũng chỉ được phép khắc lên 'một cái tên' Akashi Seijuro này thôi!"

Rõ ràng là phát ngôn đầy tính độc chiếm, vô cùng bá đạo, Kuroko nhưng lại cong khóe môi. 

Cảm giác có người cần mình, thật là hạnh phúc. 

Akashi nói xong, đột nhiên phát hiện bàn tay của mình đang gắt gao đặt lên làn da trước ngực Kuroko. Hơn nữa cái vị trí kia, lại vừa vặn có thể đụng đến điểm màu hồng. Làn da mịn màng dường như có một lực hấp dẫn, Akashi phát hiện rời bàn tay mình đi là một chuyện hết sức khó khăn. 

Tim đập thật nhanh, nhất là khi Kuroko chủ động đưa tay ôm lấy cổ hắn, cọ cọ vào mặt hắn một chút, Akashi cảm thấy hạ thân mình đã bắt đầu có phản ứng rồi. Trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể duy trì được vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp. Trong lòng như có dã thú đang gầm thét, hận không thể đem người này ăn đến tận xương, ngay cả máu thịt cũng nuốt xuống. 

Lúc nào, em mới có thể trở thành người của tôi chứ? 

"Sei-kun" Dưới ánh trăng, mái tóc dài băng lam của Kuroko bao lấy khuôn mặt trắng như tuyết. Vì tham gia vũ hội, cậu không thể nào trang điểm, nhưng lại xịt lên một chút nước hoa, không gian như tràn ngập một mùi vị ngọt ngào. "Em không biết kiếp sau như thế nào, nhưng mà, em có thể đáp ứng, đời này, nếu như không có anh ở đây, em liền đi tìm một pháp trận diệt quỷ, tự mình kết thúc." 

Kiếp trước không gặp nhau, kiếp sau quá mức mờ mịt, em chỉ có thể bằng lòng kiếp này. 

Đây là tất cả những gì em có thể cho anh.

Ánh mắt Akashi sáng bừng. Hắn không chậm trễ ôm lấy người tóc xanh kia, ha người da thịt kề sát không có một chỗ hở. Không nói gì, cũng không làm thêm một bước thân mật nào nữa. Akashi ngẩng đầu, Kuroko tựa vào khuỷu tay hắn, lặng yên dựa sát vào nhau. 

Tinh thần thỏa mãn cùng cảm giác trên thân thể, Akashi ôm chặt bảo vật quý giá nhất kiếp này, thậm chí không tiếc dục vọng trong người xuống, cũng không muốn phá vỡ chút yên tĩnh trong căn phòng này. 

Sau khi dạ vũ kết thúc, trở lại nhà ở Kyoto, cha Akashi đối với biểu hiện của hắn hết sức hài lòng. Quan hệ cha con vốn đang lạnh như băng hiếm thấy có chút ôn hòa. Gia chủ nhà Akashi thậm chí còn tự mình chọn hai vị giáo viên cho con, một giáo sư phân tích tài chính, người kia thì phụ trách chương trình học quản lí công ty của hắn. 

Hành động này của ông cũng không có giấu giếm gì, rất nhanh cả nhà trên dưới đều biết. 

"Tốt quá rồi, phu nhân." Giúp việc bên cạnh Nana phu nhân vừa nghe tin này, lập tức mừng như điên đi thông báo cho nữ chủ nhân. Người phụ nữ tóc đen ưu nhã uống trà, không hoảng hốt không vội vã nhấp một ngụm, "Nếu nói là vui mừng thì hơi sớm rồi, chiến tranh không khói thuốc, bây giờ mới bắt đầu."

Cùng lúc đó, ở trong một phòng làm việc tại một công ty con của tập đoàn Akashi, Akashi Seiki ánh mắt u ám không rõ. Cây bút trong tay hắn xoay mấy vòng, rơi xuống đất, gãy thành hai khúc. 

Chợt nhìn một chút, mỗi người trong gia tộc đều mang biểu tình không sợ hãi, vẫn mang theo nụ cười nói chuyện như bình thường. 

Nhưng mà, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng. 

Một ngày trước khi trở về với cuộc sống cấp ba Tokyo, Akashi bị mẹ hắn gọi qua. 

"Seijuro, ở vũ hội, con đã gặp con gái của ngài Takeo rồi phải không." Nana không có vòng vo, trực tiếp vào thẳng chủ đề, "Nhà họ mấy năm gần đây có quan hệ khá tốt với tập đoàn nhà chúng ta, nếu như có thể tiến tới hôn nhân, con đường trước mặt con sẽ càng bằng phẳng." 

Con trai không giống mẹ. SẮc mặt Akashi hết sức bình tĩnh, nhưng Nana lại không có bỏ qua ánh mắt con trai mình lạnh như băng. "Mẹ biết con rất ghét hôn nhân sắp đặt, mẹ không ép con, cha con mẹ cũng sẽ nói chuyện với ông ấy." Chuyển đề tài, bà lấy ra một món đồ trong áo, thả vào trong tay con trai. "Nhưng điều kiện đầu tiên, con muốn có bản lĩnh thật sự, không cần dựa vào hôn nhân chính trị mà vẫn phải thành công."

Thả vào trong tay Akashi, là một khẩu súng. 

Đường kính xinh đẹp, thứ kim loại lạnh như băng khiến Akashi nheo mắt lại. 

"Seijuro, 'thích làm gì thì làm' là đặc quyền của vương giả."

Akashi Nana kéo tay con trai, vỗ lên mui bàn tay hắn một cái. Thiếu niên tuấn mỹ trước mặt là con trai của bà, mới mười lăm tuổi. Bà suy nghĩ thật nhiều phải yêu chiều nó, làm cho nó thật vui vẻ, thật hài lòng, tuổi còn trẻ ngông cuồng chút có làm sao? Nhưng sinh ra trong một gia đình như thế này, bà chỉ có thể làm một bà mẹ độc ác. 

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những thứ mềm yếu không cần thiết cho 'Thắng lợi', con đều phải bỏ qua. Nếu không, đừng nói đến cha con, ngay cả ta, cũng sẽ không nể tình ruột thịt với con đâu."

"Con sẽ không thua." Akashi nói, đưa tay thả khẩu súng vào trong túi. Akashi Nana gật đầu một cái, con trai bà là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, biết dừng ở đúng chỗ là tốt rồi. "Sau khi về Tokyo, chấn chỉnh bản thân cho tốt, đừng để cho cha con thất vọng."

Hai mẹ con nói chuyện cũng không có kéo dài quá lâu. Nghe xong mẹ dặn dò, Akashi trở lại phòng mình, lại không thấy du hồn tóc xanh. 

"Tetsuya?" Akashi gọi một tiếng, vừa dứt lời, một cái đầu màu xanh từ ngoài cửa sổ thò vào, "Mừng anh quay lại."

Akashi không kìm được cong lên khóe miệng, "Đang làm gì đó?" 

Ngoài cửa sổ, Kuroko ngồi trên một cái cây cao vút, trên lòng bàn tay trắng nõn là một chú chim nhỏ màu vàng, "Chú nhóc này rơi từ tổ xuống, liên tục kêu dưới gốc cây, em mang nó về nhà."

Kuroko nhẹ nhàng bay tới bên tổ chim. chú nhóc trong bàn tay thấy được cha mẹ, quá mức vui sướng. Từ trên cây bay vào phòng, thân hình màu xanh loáng cái đã bay đến bên cạnh Akashi, vạt áo theo người bay lất phất. 

"Tetsuya, có thể thật thể hóa một chút được không?" 

"Có thể, nhưng mà, tại sao đột nhiên... ?" Bùa tụ âm ở lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vầng sáng màu lam thoáng qua. Nếu như là người bình thường, đại khái sẽ bị cảnh tượng một người đột nhiên xuất hiện vô căn cứ dọa cho phát khiếp. Kuroko bây giờ đã có thể sử dụng tấm bùa này thành thạo, âm khí tăng vọt bên trong thân thể cũng đã kiểm soát thật tốt. 

Được đôi mắt xanh xinh đẹp kia lo âu nhìn chằm chằm, Akashi ôn nhu bốc phét, "Không cái gì."

Vùi đầu ở cổ Kuroko, sợi tóc đỏ thẫm khiến Kuroko có chút nhột, "Đói bụng sao?" Akashi không để ý lắm cười cười, "Chắc vậy." 

Toàn thân đều được mùi vị mang tên "Kuroko Tetsuya" bao trùm, trái tim rốt cuộc đã trở về đúng vị trí. 

Lời của mẹ tuyệt đối không phải chuyện đùa. Một khi thất bại, hắn sẽ phải gánh trên lưng thân phận "kẻ bất tài", suy nghĩ "từ chối hôn nhân chính trị" này nhất định sẽ không được chấp nhận. 

Không thể thua, không thể thất bại, nhất định phải thắng. 

Bất kỳ thứ gì vô nghĩa với "Thắng lợi", đều phải bỏ qua.

Chỉ có đứng trên đỉnh cao, hắn mới có thể tuân thủ đúng ước định, cùng Tetsuya của hắn đứng chung một chỗ. 

Thoải mái tắm nước nóng xong, Akashi nằm trên đầu gối Kuroko, để cậu sấy tóc cho mình. Làn gió ấm áp cộng thêm cái vuốt ve của người yêu, Akashi hài lòng nhắm mắt. Thấy dáng vẻ hưởng thụ giống hệt như loài mèo của Akashi, Kuroko không nhịn được hôn lên trán hắn. 

Cuộc sống của một học sinh cấp ba vẫn còn tiếp tục. Những chương trình học đơn giản ở trường, đối với Akashi là chuyện cỏn con. Đồng thời chức vụ đội trưởng đội bóng rổ, hắn cũng làm rất tốt. Để cho hắn áp lực, chính là cha hắn gia tăng thêm cho hắn hai giờ học.

Phân tích tài chính và quản lý công ty đều là những thứ phức tạp, Akashi chỉ nhìn qua một chút những quyển sách có liên quan, không hề có cơ sở đối với đống kiến thức kia. Dưới sự sắp đặt của cha hắn, hai vị giáo viên kia sẽ cho hắn những bài sát hạch định kì, Akashi không dám qua loa, mỗi đêm đều gặm nhấm những lý luận thâm thúy đó đến tận đêm khuya.

Đêm hôm ấy, kim giờ đã chỉ đến số "1", thanh niên tóc đỏ vẫn không có ý định đi ngủ, vẫn đều đặn lật trang tài liệu trong tay. Kuroko bay ra ngoài cửa sổ, thấy người giúp việc đã đi ngủ hết, mới yên tâm thật thể hóa, khoác cho Akashi một cái áo khoác dài. "Sei-kun, nên nghỉ đi thôi." 

"Chờ một chút." Akashi thuận miệng nói, tầm mắt căn bản không rời khỏi trang sách. 

Kín đáo thở dài, Kuroko pha cho Akashi một cốc sữa bò nóng. Thấy hắn trong chốc lát không có ý định nghỉ ngơi, thân là giáo viên mầm non Kuroko quen thuộc cầm thìa, đút cho hắn từng chút một.

Cốc sữa bò từ từ thấy đáy, bất thình lình, Kuroko chú ý đến một tia màu bạc. 

Cái đó là? Vạch những sợi tóc đỏ thẫm ra, quả thật bên trong có một sợi tóc bạc. Tay Kuroko run lên, trong lòng không khỏi chua xót. 

Đến khi Akashi kết thúc việc học, đã gần hai giờ đêm. Lúc tập trung tinh thần thì chưa thấy, nhưng đến lúc đi ngủ rồi, Akashi mới cảm thấy huyệt thái dương đau như kim châm.

"Sei-kun, không nên miễn cưỡng." Kuroko nằm cạnh Akashi, day day trán hắn. Cậu có học qua xoa bóp, lực trên tay rất vừa vặn. Xoa bóp cho Akashi nửa giờ, Kuroko thấy hắn cũng nên đi ngủ rồi, đứng dậy tắt đèn. "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."

Trong bóng tối, Akashi nhưng vẫn mở mắt.

Trong đầu lại hiện lên những phương án kinh doanh, Akashi không ngừng mô phỏng theo các phương án đó. 

Bất tri bất giác, bầu trời ngoài cửa sổ đã hiện lên ánh sáng trắng bạc. 

Nếu như không ngủ, ban ngày sẽ rất khổ. Akashi ngừng suy nghĩ, nhắm mắt cố ngủ. Nhưng càng muốn chìm vào giấc ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo...

Ngày thứ hai Kuroko đã phát hiện ra điểm dị thường của Akashi. 

Con người chưa bao giờ ngủ gật lại không thể mở mắt được trong lớp, nghĩ thế nào cũng không đúng. Kuroko vuốt quầng thâm trên mắt Akashi, như có điều suy nghĩ. Liên tục quan sát mấy buổi tối, mặc dù Akashi giả vờ như ngủ say, nhưng Kuroko biết, người này không hề nghỉ ngời cho tốt tí nào. Mỗi khi ở ngoài cửa sổ có chút tiếng vang, lông mi Akashi sẽ nhẹ rung, đó là minh chứng cho việc hắn đang giả vờ.

Cũng không rõ đau lòng nhiều hay là tức giận nhiều nữa. Đặc điểm của gia tộc Akashi, cũng biết hắn muốn thừa kế thì phải vô cùng cố gắng, nhưng lại không biết thương tiếc cho thân thể mình như vậy, tuyệt đối không phải là một việc làm đúng đắn. 

Khi Akashi hoàn thành chương trình học ngày hôm nay, chuẩn bị lên giường nhắm mắt chờ trời sáng, Kuroko lại không giống mọi ngày nằm bên cạnh hắn, mà đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống. 

"Sei-kun, anh mất ngủ bao lâu rồi?" Akashi lần đầu tiên nghe thấy Kuroko dùng loại giọng này nói chuyện, giọng nói vốn dĩ ôn hòa ổn định, nhưng khi chất vấn lại rất lạnh lùng, âm khí màu trắng ngập tràn xung quanh cậu. 

"Hình như là một tuần." Akashi nhíu mày, "Không sao đâu, không có gì đáng ngại."

"Không có gì đáng ngại? Anh đã mệt mỏi đến cực hạn. Tối nay không cho phép thức đêm, đọc sách đến mười giờ phải đi ngủ." Âm khí đã đậm đến mức mắt thường sắp có thể nhìn thấy, ngay cả Akashi cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Khuôn mặt thanh tú của Kuroko hiếm thấy trầm trọng, ánh mắt khiến người ta không thể cãi lại. Biết đối phương đang lo lắng cho mình, Akashi bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Mười giờ, Akashi nằm ngửa trên giường, đắp chăn nghiêm chỉnh. Kuroko ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ, đôi mắt băng lam thậm chí còn không chớp. 

Mười giờ rưỡi, Akashi rất tỉnh táo.

Mười một giờ, Akashi vẫn tỉnh táo như cũ. 

Mười một giờ rưỡi, Akashi vẫn không buồn ngủ chút nào. 

"Không ngủ được sao?" Kuroko nhíu mày. Nghe nói mất ngủ rất dễ thành bệnh mãn tính, nếu như đã nghiêm trọng đến mức kia rồi... 

" Ừ." Akashi đáp một tiếng, suy nghĩ phải điều chỉnh thân thể thật tốt, nếu như cứ tiếp diễn như vậy, thân thể hắn khẳng định không chịu nổi.

Kuroko nghiêm túc nghĩ lại kiến thức về bệnh mất ngủ, ngoại trừ sử dụng thuốc ngủ, hình như còn có biện pháp "tự an ủi". Cái đầu tiên thì không được rồi, cái sau bất kể là có tác dụng hay không, tóm lại thử một lần cũng tốt. 

Cảm thấy người tóc xanh kéo quần ngủ của mình, tiếp đó, một  cái miệng ấm áp ngậm lấy phân thân hắn. Được đầu lưỡi xinh xắn ôn nhu phục vụ, khoái cảm khiến hô hấp của Akashi bắt đầu trầm trọng.  



----Hết chương 22----

Seij: Hôm nay là 13/4 rồi. Đã qua ngày đầu tiên của tuần lễ AkaKuro mất rồi T_T. Ban đầu vốn định mỗi ngày một chương làm quà tặng mọi người, nhưng quả thật một chương khá dài, ta lại không có thời gian. Mọi người có thể lên facebook của nhóm để đọc những shotdou và doujinshi chúc mừng AkaKuroweek vậy nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net