Chương 7: Kích động giết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kuroko nhớ đã từng xem qua một quyển sách, nội dung cụ thể nhớ không rõ lắm, nhưng trong đó có một đoạn văn, cậu nhưng vẫn nhớ.


Người chết phân ra ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là não chết, thân thể chết, giai đoạn thứ hai là tang lễ, xã hội đã không còn người này tồn tại nữa, giai đoạn thứ ba là lãng quên, trên đời này không còn ai nhớ đến bạn, cần bạn, chính là chết hoàn toàn, chết triệt để. 

Bây giờ, mình đã đến giai đoạn thứ ba đi. Kuroko hoảng hốt nghĩ.

Thấy Itou vụng về gọt trái cây cho Aomine, cho Nigou ăn, cậu cảm thấy mình đã chết hẳn.

Nigou dù sao cũng chỉ là một con chó, bất kể có nhiều hoài niệm chủ nhân, nhiều trung thành, nhiều tình yêu thế nào, một khi có người cho nó ăn bánh quy ngon, ôn nhu chơi cùng nó, nó sẽ sinh ra hảo cảm với người kia, sẽ lè lưỡi thân mật liếm mặt người kia.

Aomine cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, mất đi người yêu có lẽ sẽ để cho hắn tạm thời khép kín tâm lại thôi. Nhưng mà có một người đẹp ôn nhu hiền thục ngốc nghếch chờ hắn năm năm, cuối cùng sẽ vẫn là rất cảm động đi. Huống chi, đó lại là mong muốn theo đuổi một người đàn ong đơn giản hoặc là một người phụ nữ quyến rũ.

"Aomine-kun, nếm thử cái này một chút." Itou dùng tăm xiên một miếng táo nhỏ đưa đến bên miệng Aomine, người kia cũng không suy nghĩ nhiều, liền theo tay ả nuốt vào. 

Kuroko quay đầu đi, ngực nặng nề phập phồng.

Môi Aomine lướt nhẹ qua tay Itou, ả trong nháy mắt liền đỏ mặt, đáy mắt tràn đầy nhu tình, Kuroko cảm thấy sắp không thở nổi.

"Mày gọi là Nigou sao? Tao là Itou nha, hi vọng chúng ta có thể chung sống thật tốt." Ả vuốt ve sống lưng Nigou, động tác thuần thục, Nigou rõ ràng rất thoải mái, sâu trong cổ họng phát ra từng tiếng ngáy thỏa mãn. 

Itou hình như là đại tiểu thư, ngón tay được chăm sóc rất tốt, một chút dấu vết cho thấy phải lao động cũng không có, năm ngón tay bóng mượt như ngọc. Có lẽ ả không giỏi việc nhà, nhưng ả đối với Aomine rất tốt, nhìn qua thì có vẻ cũng rất thích Nigou, như vậy là đủ rồi, không phải sao? Cậu chết đã được năm năm, Aomine nhưng vẫn chưa quên cậu, đã đủ si tình rồi. So vói những người đàn ông vợ vừa chết liền tái giá trong xã hội kia, đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Bất kể là làm người hay là làm quỷ, cũng không thể quá tham lam. Bởi vì, người chết căn bản không có quyền lợi can thiệp vào cuộc đời của người sống. 

Kuroko liều mạng tìm lí do an ủi mình, vô thức đưa tay lên ngực trái, nơi đó vô cùng đau đớn.

Theo lý thuyết, tim cậu đã sớm ngừng đập, tại sao vẫn sẽ đau chứ ?

Kuroko đi ra phía sau Aomine, chạm vào lưng hắn. Rõ ràng gần như vậy, nhưng lại xa xôi như cả đờ không thể chạm được. Aomine hoàn toàn không biết Kuroko ở ngay sau, hắn toàn lực quan sát Itou, định từ những biểu hiện của ả ta mà tìm ra manh mối.

"Hình này là?" Itou chú ý đến bức ảnh được lồng trong khung kính, đó là hình Aomine và Kuroko chụp chung, Nigou được ôm giữa bọn họ, thè lưỡi nhìn rất vui vẻ. Trong hình bọn họ trông rất giống một gia đình ba người, Kagami mỗi lần thấy đều cảm thán như vậy.

"Đó là tôi cùng Tetsu... là người yêu qua đời năm năm trước chụp chung." Thanh âm của Aomine có chút khàn khàn, không chỉ là bởi vì bi thương, mà là bởi vì khẩn trương ── hắn nhìn chằm chằm vào Itou, nếu như ả là kẻ trăm phương ngàn kế muốn hại chết Kuroko, vậy thì, ít nhất cũng nên có một chút điểm hốt hoảng hoặc là bức rứt.

"Hóa ra là vậy, thật vô cùng xin lỗi, lại để cho Aomine-kun nhớ lại chuyện cũ bi thương." Biểu tình của ả mang theo vẻ thương cảm u buồn của phái nữ, đôi mắt xanh nhìn Aomine, mơ hồ có thể thấy giọt lệ, khát vọng muốn chia sẻ nỗi đau cùng hắn. 

Một người phụ nữ giàu tình cảm, rất dễ dàng đối với người mình yêu cảm động lây. Phản ứng của Itou, đổi lại là bất kì cô gái nào cùng tuổi, đều lộ ra tình cảm không được tự nhiên. Aomine lại nóng nảy không thôi, không vì cái gì khác, chính là bởi vì phản ứng của Itou quá bình thường, một chút cũng không giống người bày mưu giết người. 

Rốt cuộc chuyện như thế nào?

Chẳng lẽ cái chết của Kuroko không liên quan? Hay là, khả năng diễn xuất của ả đã có thể sánh vai cùng ảnh hậu Oscar?

Hoặc là, người đàn bà này đối với việc giết chết Kuroko không có nửa điểm áy náy, như việc giết chết một con kiến ven đường vì ngứa mắt vậy. Cho dù là hình của người bị hại, cũng không thể khiến tim ả nổi nửa điểm gợn sóng.

Aomine ánh mắt ứ máu. Hắn phiền não lấy ra hộp thuốc lá, nhìn Itou miễn cưỡng cười một tiếng, "Xin lỗi, tôi bị nghiện thuốc lá." Nói xong, Aomine liền đi ra phía sân thượng. Hắn bây giờ rất cần mấy điếu thuốc, giúp hắn sắp xếp suy nghĩ. Itou cười không khéo, "Em ở đây đợi anh." 

Kuroko theo Aomine lên sân thượng, cậu cho dù là tính tình dửng dưng, nhưng cũng không phải là Thánh mẫu. 

Sự tồn tại của Itou khiến âm khí trong người cậu lay động, cảm giác đó, quả thật rất khó chịu. 

Aomine vừa đi, ánh mắt ả đàn bà kia đột nhiên thay đổi. Ả nhìn tấm ảnh Kuroko bọn họ chụp chung ở đầu giường, oán độc đáy mắt khiến người ta thấy phải giật mình. 

Nigou đẩy một quả bóng rổ về phía ả, cọ cọ một cái, muốn ả chơi cùng nó. Cô gái tóc xanh xinh đẹp ngồi xổm xuống, sờ vào cổ chú chó, "Muốn tao chơi với mày sao? Cũng không phải là không thể", hất tóc về sau, Itou cười ngọt ngào, "Nhưng mà nếu có phát sinh chuyện bất ngờ gì, cũng đừng trách tao nha."

Thời điểm Aomine rú ra điếu thuốc thứ ba, điện thoại vang lên. Hắn tâm tình phiền não, vốn định trực tiếp tắt. Thấy người gọi đến là Kagami, nghĩ đến có thể là chuyện công việc, hắn bất đắc dĩ nhận, "Có chuyện gì?" 

"Aomine, thành công!" Kagami không đầu không đuôi nói một câu như vậy, giọng rất là hưng phấn. Aomine đầu óc rất loạn, căn bản cũng không biết hắn nói cái gì, "Hả?"

"Tài khoản ngân hàng a, chính là tài khoản của gã tài xế đâm chết Kuroko ngày đó", Aomine vẫn có chút mê man, Kagami nóng nảy, nếu như không phải bởi vì đang gọi điện, hắn hận không thể trực tiếp đánh một cú vào đầu tên AHO da đen ngốc nghếch nào đó. "Cậu không phải muốn điều tra sao? Nếu như là được thuê để giết người, người thuê nhất định sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho gã, đáng tiếc chúng ta không có người làm trong ngân hàng, không tra được việc giữ thông tin khách hàng này." 

Aomine lúc này mới nhớ tới, "Ờ" một tiếng.

"Ờ cái đầu cậu?" Kagami bực bội nói, "Ông đây gần đây tìm được một người quen, hắn nói có biện pháp, giúp chúng ta tra được lần chuyển khoản cuối cùng của tên tài xế kia."  

Aomine giật mình một cái, tàn thuốc theo kẽ ngón tay rơi xuống đất, ánh lửa lúc sáng lúc tối, "Kết quả như thế nào?"

"Trước khi Kuroko xảy ra chuyện đúng là có một tài khoản đã chuyển tiền cho gã tài xế kia, chúng ta không có cách nào tra được cặn kẽ người chuyển khoản, chỉ biết được họ đối phương." Nhịp tim Aomine bỗng chốc đập nhanh. Nếu như trực giác của hắn không sai, người chủ mưu là Itou, có tài khoản chứng minh cùng với hình ảnh ả xuất hiện ở hiện trường tai nạn, cũng đủ để ả đi tù rồi.

Nhưng mà, câu trả lời của Kagami lại đánh nát mong đợi của Aomine, "Đối phương không phải họ Itou, mà là Akashi." 

Akashi? Cái họ này, Aomine một chút ấn tượng cũng không có. Vốn tưởng rằng đã tra ra được chân tướng thật sự, nhưng lập tức lại có một tầng sương mù trùm lên, nhìn không rõ.

Kuroko không biết Aomine đang nói chuyện điện thoại với ai, chỉ biết rằng sắc mặt Aomine không tốt lắm, lúc đỏ lúc trắng. Từ đầu đến cuối Aomine không nói nhiều lắm, Kuroko không đoán được nội dung, chỉ biết là tâm tình Aomine hình như rất sa sút. 

Đang phiền não cái gì chứ ? Kuroko chạm vào lông mày nhíu chặt của Aomine, muốn giúp hắn vuốt thẳng. 

Trong phòng truyền tới âm thanh bóng rổ rơi xuống đất, hình như Nigou đang chơi với Itou? Nhắc mới nhớ, cậu rất lâu rồi không có chơi cùng Nigou, Kuroko nghĩ như vậy. Thấy Aomine còn đang hút thuốc lá, cậu thở dài bay vào trong nhà.

Itou quả nhiên đang chơi cùng Nigou. Ả ném quả bóng ra, chú chó hào hứng chạy nhặt về, vẫy đuôi rất tự hào. Mày đến tao đi mấy lần, Itou không chơi nữa, ngồi trước bàn bóc nho. Nigou đang thương ngồi bên dưới chờ đợi, nhưng ả cũng không thèm nhìn nó một cái. 

Người đàn bà này lại làm sao vậy? Thái độ trước sau lại khác nhau đến thế? 

Thấy ả đối xử với Nigou như vậy, Kuroko trong nháy mắt liền nổi giận. Âm khí trong cơ thể càng rung động mạnh, theo lửa giận của Kuroko lan tràn, càng đốt càng to. 

"Ẳng──" Nigou thấy Itou không quan tâm đến nó, đột nhiên nhảy lên đùi ả, định làm chút thử nghiệm cuối cùng, hi vọng ả có thể cùng nó chơi thêm lúc nữa. Tou bị hành động này của Nigou chọc giận, không nhịn được xốc Nigou lên, hung hăng ném vào tường, "Cút ngay ── "

Chợt, Itou cảm thấy cổ chợt lạnh.

Vô căn cứ xuất hiện một đôi tái nhợt tay bóp cổ ả, sau cổ tay không hề có gì, cứ như là bị cắt đứt vậy. 

"Cứu..." Itou muốn kêu, muốn gọi, thế nhưng hai tay nhưng càng bóp càng chặt, làm ả khó mà hô hấp.

Âm quỷ, không, là ác quỷ sao?

Rất ít người biết gia tộc Itou nổi danh, là nhờ vào ít chú thuật gọi quỷ từ xưa. Xã hội hiện đại cơ bản là tin vào khoa học kĩ thuật, phương pháp "nguyền rủa giết người", mọi người chỉ coi là chuyện ma hay tưởng tượng, cười khẩy một tiếng. Nhưng trên thực tế, vẫn có một hai người tinh thông loại kĩ thuật này, để giúp người có địa vị xử lí kẻ thù, hoặc là giúp người có tiền thần không biết quỷ không hay hại chết đối thủ, lấy được khoản lợi kếch xù. 

Kuroko bóp cổ Itou, đôi mắt trước sau như một vẫn luôn ôn hòa, nay lại tỏa ra hàn quang âm lãnh. 

Làm đau Nigou, không thể tha thứ. 

Đi chết đi.

Itou cảm giác đôi tay tái nhợt kia càng lúc càng bóp chặt, không khỏi trợn to hai mắt.

Ả vẫn là lần đầu tiên, cách cái chết gần đến như vậy. Thật là đáng sợ... Thật quá đáng sợ...

"Itou tiểu thư?" Aomine đứng ở cửa, nghi ngờ hỏi. Itou quay lưng lại nên hắn không thấy được hai bàn tay nhợt nhạt kia. Nghe được giọng nói của Aomine, Kuroko từ trong mộng tỉnh lại, buông lỏng hai tay suýt nữa đã giết chết Itou.

"Aomine-kun..." Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Itou nức nở nhào vào ngực Aomine, khóc lê hoa đái vũ (khóc xinh đẹp như hoa lê trong mưa). Ngửi thấy mùi nước hoa trên người ả, Aomine buồn nôn, vừa định đẩy ả ra, Itou đã ngẩng đầu lên, đôi mắt băng lam đầy nước mắt. 

Cặp mắt kia, cực kỳ giống Kuroko.

Trong lòng Aomine trầm xuống. Hắn nhớ lại người yêu mất sớm, người kia trước khi chết cũng có dáng vẻ như vậy hay không, khóe mắt rưng rưng, hay là khóc nức nở, "Aomine-kun, em đau quá..." 

Nghĩ tới đây, Aomine vỗ vỗ vào lưng cô gái đang run rẩy kia, "Có chuyện gì thế? Có cần đi bệnh viện không?" Giọng nói ôn nhu vô cùng. Itou vừa nghe, khóc càng dữ. 

Kuroko không biết mình bây giờ đang có cảm giác gì. Đố kỵ, bi thương, áy náy... Cuối cùng hết thảy biến thành một nụ cười khổ.

Cậu nhớ đã hứa với Akashi, đã đáp ứng đứa bé kia, đến khi cha mẹ hắn về sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Hiển nhiên đây là một lí do tốt để trốn tránh hiện thực, Kuroko lảo đảo rời đi cái nơi đã từng gọi là "nhà", ngay cả dũng khí quay đầu cũng không có. 

Nếu như còn ở nơi đó nữa, nói không chừng cậu thật sự sẽ hóa thành ác quỷ mất. 

Thời điểm trở lại bên cạnh Akashi, đã là hai giờ sáng, đúng như dự đoán, đứa trẻ kia đang bật đèn xem truyện tranh, thấy cậu trở lại, khuôn mặt nhăn thành một nhúm liền dãn ra, "Tetsuya!" 

Nửa đêm tỉnh lại không thấy Kuroko, hắn liền ngủ không được nữa, dứt khoát bò dậy đọc sách.

"Tetsuya đi nơi nào? Rõ ràng đã đáp ứng tôi sẽ một mực ở chỗ này." Đứa trẻ năm tuổi hỏi Kuroko, hắn thiếu chút nữa cho rằng Kuroko cùng đám người lớn không giữ lời kia giống nhau, nói vài câu dối trá qua loa để lấy lệ làm hắn vui vẻ. 

"Anh..." Kuroko không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào nữa. Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, đã tiêu hao hết tinh lực của cậu, cậu mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, tốt nhất đừng nên tỉnh lại nữa.

"Tetsuya, khóc sao?" Kuroko cả kinh. Bất tri bất giác, cậu không ngờ lệ rơi đầy mặt.

Kỳ quái, rõ ràng lúc nhìn thấy Aomine và Itou ở cùng nhau mình còn không khóc, tại sao bây giờ... ?

Akashi là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của Kuroko, dẫu sao cũng chỉ có năm tuổi, hắn lập tức luống cuống. Muốn lau nước mắt cho Kuroko, nhưng lại không thể chạm vào mặt người kia.

"Đừng khóc, tôi không chạm vào Tetsuya được, ngay cả giúp lau nước mắt cũng không được... Có người bắt nạt Tetsuya sao?" Nghĩ đến điều này, con ngươi đỏ thẫm trong phút chốc toát ra sát ý, hoàn toàn không phù hợp với tuổi của hắn, già dặn đến đáng sợ, "bắt nạt Tetsuya, bất cứ ai cũng đều phải chết." 



----Hết chương 7----


Editor lảm nhảm: Tội nghiệp Tetsuya a..... (TT_TT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net