Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả tự kỷ: ***(-___) Sau khi viết xong, kiểm tra lại vài lần thì mình nghĩ chap này khá tệ (chất lượng ngày càng xuống) khiến mình thấy nhức đầu luôn, nhất là về văn phong và từ ngữ, thậm chí câu chuyện phản bội (không đi theo) kịch bản (tội này rất nặng) và còn bị chắp vá từ nhiều lần viết (x___). Bạn mình nhận xét rằng lời văn khá nghèo nàn và nặng nề nên chắc mọi người cũng thấy như thế. Vậy là bây giờ mình có thêm một vấn đề mới, đó là tìm cách khắc phục nhược điểm chết người này. Cho nên mình sẽ cố thay đổi cách viết và trau dồi thêm từ ngữ mới ở những chap viết sau, hi vọng nó sẽ sớm thành công để mang lại chất lượng tốt cho câu chuyện. ***


------------------------



Kuroko cố gắng kiềm nén cảm xúc rạo rực trong người, cậu vòng qua Kagami và bước đến chỗ nam sinh tóc đỏ trong bộ đồng phục màu trắng viền xanh đang đứng. Cậu hơi ngượng ngùng khi đứng trước mặt anh, dù rất muốn nắm lấy bàn tay của anh ấy nhưng lý trí đã khiến cậu giữ ước vọng này lại trong lòng.

Trong lúc Kuroko chạy đến bên mình, Akashi vẫn luôn nhìn theo mỗi bước chân của cậu. Cho nên, chỉ một cái chớp mắt hay vài cử chỉ lúng túng mà cậu vô tình biểu lộ đều bị anh thu hết vào mắt. Dù đang cảm thấy bực mình vì cảnh tượng trước đó, nhưng bây giờ, tâm trạng của anh đã thoải mái trở lại do được ngắm nhìn bóng dáng thân yêu này. Con ngươi bên trái hơi ánh lên sắc vàng khi nãy bắt đầu chuyển về màu đỏ, chân mày của Akashi giãn ra và nụ cười của anh bây giờ dịu dàng hơn trước.

"Akashi-kun, giờ chúng tớ sẽ đưa các cậu về ký túc xá của trường Seirin nhé?"

"Tetsuya." Người tóc đỏ đáp lời tỏ vẻ tán đồng, giọng nói của anh đã ấm áp trở lại.

Hai người đứng trước mặt nhau. Trong sự tự tin của người áp đảo, khóe môi của Akashi hơi nhếch lên, đôi mắt Đế Vương lộ vẻ thỏa mãn và trìu mến khi nhìn xuống Kuroko. Anh vừa muốn đưa tay chạm vào mái tóc lam trông có vẻ mềm mại trước mặt thì Kagami lên tiếng cắt đứt hành động này của anh.

"Này Akashi, sao chỉ có mình cậu vậy? Những người khác đâu rồi?"

Akashi liếc mắt sang bên cạnh. Như cảm giác được sự bất mãn của đội trưởng, một nhóm gồm ba nam sinh mặc đồng phục Rakuzan xách vali bước ra từ chỗ khuất nọ. Người tóc vàng lên tiếng đầu tiên.

"Chào hai cậu, buổi trưa mát mẻ nhé." Anh chàng đưa tay gãi đầu và cố mỉm cười tỏ ra thân thiện nhưng phản tác dụng, nó chỉ khiến bộ dạng của anh ta trông miễn cưỡng đến thấy rõ. Không nhận ra điều đó, anh vẫn thản nhiên nói tiếp, "Tôi đã rất mong chờ lần gặp mặt này đó, hi vọng sẽ được các cậu chiếu cố nhiều hơn trong những ngày sắp tới." Mình đã thuộc bài không sai chữ nào chứ? Nếu không Akashi sẽ không tha cho mình đâu. Sau đó Hayama liền quay ra sau thì thầm: "Các cậu nói tiếp đi, nếu để họ cảm thấy chúng ta không thân thiện thì sẽ xong đời đấy."

"Shhh! Tôi thật sự không ưa bọn Seirin đó." Chàng trai da ngâm cao nhất nhóm nói khẽ: "Tại sao phải bắt mình niềm nở với họ chứ? Chỉ là đến đấu một trận..." Nebuya đột ngột im bặt bởi ánh mắt của Akashi chuyển hướng sang mình.

"Chào em, Kuroko. Đây là quà gặp mặt của anh." Nam sinh tóc xám lên tiếng.

"Mayuzumi-senpai."

Nhóm hai người đang nói chuyện riêng Hayama và Nebuya lập tức nhìn sang, thì ra trong lúc họ xầm xì, con người mê văn chương này đã đến bắt chuyện với cầu thủ bóng ma của đội bạn.

Kuroko nhận lấy cuốn sách kích cỡ lòng bàn tay rồi nhìn thoáng qua trang bìa, sau đó cậu ngẩng đầu mỉm cười: "Cảm ơn anh, Mayuzumi-san."

"Không ngờ cậu cũng thích dạng tiểu thuyết này đó."

Hai mắt Hayama long lanh nhìn người tóc xám đầy ngưỡng mộ. Thì ra anh ấy đã tìm hiểu về mục tiêu trước khi đến đây. Đúng là đàn anh có khác, thật chu đáo.

Mayuzumi đưa tay vuốt những sợi tóc trước trán mình như lời đáp trả và cười thầm, đương nhiên anh có chuẩn bị trước khi đến rồi. Chẳng phải đây là mục đích của tên năm nhất ngạo mạn ấy sao? Tên ấy muốn sau lần đụng độ này, thành viên của hai đội sẽ thân thiết với nhau hơn. Có điều anh không ngờ cậu ấy cũng thích light novel giống anh. Ban đầu anh nghĩ hay là tặng cậu ta một cái gì đó làm quà ra mắt để tạo thiện cảm, dẫu sao cũng chỉ là phép lịch sự nên anh không quan tâm món quà có thật sự là thứ cậu ấy thích hay không, nên anh áp đặt sở thích của mình vào việc chọn quà. Thật không ngờ... Anh ấy/ cậu ấy cũng thích đọc loại văn này. Cả hai thầm nghĩ trong đầu.

(*) Light novel: tiểu thuyết ngắn, có tranh minh họa. Một cuốn light novel thường gọn nhẹ để có thể bỏ túi được.

Đôi mắt đỏ của người đứng cạnh lạnh lùng quan sát biểu hiện của hai người đang làm quen nhau kia, Akashi cảm thấy khá hài lòng vì thái độ hợp tác của các đội viên. Chỉ cần giữ vững nhịp độ này, chẳng mấy chốc đội Rakuzan sẽ xóa bỏ được ấn tượng không tốt trước đó và chiếm được thiện cảm của đội bạn, như thế thì... Akashi khẽ nhếch mép, có một chút tự đắc thoáng hiện trong đáy mắt anh, như thể anh đang làm chủ cuộc chơi trước mặt.

Kuroko thở dài một tiếng. Akashi-kun, đôi lúc tớ thấy bị đánh bại một lần là chưa đủ đối với cậu đâu.... Cậu thầm nghĩ. Nhưng còn ai có thể làm điều đó được nữa khi chủ nhân con mắt Đế Vương đã phát huy được sức mạnh thật sự của nó.

Nghĩ đến đây Kuroko lại thở dài thêm cái nữa. Cậu cảm thấy thật khó chịu khi toàn bộ ánh nhìn của mọi người đều hướng vào mình. Hai mắt cậu bỗng mở to vì một suy đoán vừa xuất hiện trong đầu.

"Cậu sao thế, Tetsuya?"

Chỉ cần cậu đứng trong tầm mắt mình, Akashi luôn cẩn thận quan sát mỗi một nhấc cử nhấc động của Kuroko cho dù cậu ấy không biết điều đó. Và Akashi cũng không muốn thói quen bí mật này của mình bị phát hiện, cho nên có thể mãi mãi Kuroko cũng không thể hay biết được, rằng mình đã luôn là mục tiêu bị theo dõi hàng đầu của vị cựu đội trưởng đáng kính, Akashi Seijuro.

"Không có gì đâu, Akashi-kun." Kuroko điềm tĩnh phủ nhận, sau đó quay đầu sang một bên để né tránh tia nhìn từ Akashi. Tim cậu đang đập nhanh vì hồi hộp do nhận ra một điều gì đó. Có một chút lúng túng thoáng dao động trong mắt Kuroko, cậu hít sâu một hơi để củng cố tinh thần và cố gắng nhủ với chính mình. Không phải bây giờ. Không phải tại đây. Mình phải gác nó lại cho đến khi được ở một mình, chứ không phải ở nơi đông người này, và nhất là trước mặt Akashi-kun.

Sau khi trấn an những cảm xúc hỗn loạn trong người xuống đáy an toàn, Kuroko bèn quay lại và đưa tay kéo nhẹ cặp xách của Akashi, đôi mắt lam to tròn nhìn lên rồi khẽ chớp một cái.

"Chúng ta đi được chưa?"

Dù là người đại diện của đội chủ nhà nhưng khi đứng ở trước mặt Akashi, cậu vẫn vô thức xin phép anh ấy trước khi bắt đầu thực hiện việc gì đó. Vị đội trưởng tóc đỏ cười mang ẩn ý, "Đương nhiên là được, Tetsuya. Lần này chúng tôi phải làm phiền các cậu rồi."

"Xin đừng khách sáo, Akashi-kun."

Từ một khoảng cách nhất định gần đó, nam sinh tóc xám đang đứng trầm ngâm nhìn đội trưởng của mình và cầu thủ bóng ma đối thoại. Sau đó anh ấy liền bị Hayama vỗ vào vai.

"Đi thôi senpai, cái tên mày chẻ đằng kia đang giục chúng ta kìa."

Kagami bèn quát to từ cách đó ba mươi bước: "Kuroko, Akashi, Mayuzumi, Hayama và cái tên khỉ đột kia, nhanh chân coi nào."

"Ê tên kia, cậu nói ai là khỉ đột hả?"

"Nếu không thì là gì?"

"Là Nebuya. Nebuya Eikichi. Cái đồ baka!" Nebuya lập tức ném hành lý trên tay về phía Kagami và rống lên. Có vẻ anh ấy nhạy cảm với cách xưng hô này nên có phản ứng khá gay gắt. Lúc này, anh đã mất kiểm soát mà bay vào nắm áo giằng co với cái tên vừa lỡ xúc phạm mình kia một cách rất thích thú. Hayama thì muốn chạy đến can ngăn nhưng lực bất tòng tâm, nếu có Mibuchi ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ ôm đầu và hét lên 'Dừng lại mau, cái bọn người thô bỉ này, có biết đây là nơi công cộng không hả?'

Hayama bỗng nhìn dáo dác xung quanh: "Quên mất, Reo-nee đâu rồi?"

Bên này, Kuroko lạnh nhạt nói một câu: "Nebuya-san nói trúng tên của Kagami-kun rồi."

"Là gì sao, Tetsuya?" Chẳng biết vì lý do gì, Akashi vốn đã biết nhưng vẫn cứ hỏi để tiếp lời cho Kuroko.

"Là Bakagami đó, Akashi-kun."

"Vậy à." Tiếng cười khúc khích vang lên.

(*) Baka: ngu ngốc; Bakagami: Kagami ngốc.

Kuroko khó hiểu nhìn người tóc đỏ, cậu chớp mắt một cái như để hỏi thay vì mở miệng.

"Đừng quan tâm nó, Tetsuya. Chỉ là vài chuyện vốn dĩ không đáng bận tâm lại cứ hiển hiện ra trước mắt khiến tôi bực mình thôi." Akashi chợt hạ thấp giọng, "Và tôi muốn chạm vào cậu lúc này quá."

Kuroko giật bắn người, hai má của cậu liền đỏ ửng lên vô cớ, mà cũng không hẳn là vô cớ. Cậu bị những lời đột ngột của Akashi làm cho ngỡ ngàng, đến mức những muộn phiền bí mật ban nãy bị rớt sạch mà không hay biết. Ngay sau đó cậu lập tức bước lùi ra sau một bước, và rồi cứ lùi dần, lùi dần đến sát mép tường khi Akashi ngày càng bước lại gần mình.

Pặp. Nhóm ba người bên này đang đôi co với nhau liền dừng lại vì nghe thấy tiếng cặp táp nện vào mặt ai đó. Mayuzumi bàng quan đứng xem nãy giờ theo quán tính đưa tay xoa mặt mình. Chỉ nghe thôi cũng biết là nó khá đau đây.

Chủ nhân của cặp da thu hồi chiếc cặp của mình về, làm lộ ra khuôn mặt nạn nhân. Akashi Seijuro đang sửng sốt vì chuyện vừa xảy ra với mình. Anh lập tức trừng mắt nhìn xuống thủ phạm.

"Tớ..." Kuroko ôm chặt chiếc cặp trong lòng như thể đó là tấm khiên sẽ bảo vệ cậu.

"Tetsuya."

"Vì tớ không thích cậu làm vậy ở nơi thế này."

"Tôi làm gì cơ?"

"Hể?"

"Cậu nói xem tôi sẽ làm gì chứ?"

"Làm sao tớ biết được những gì đang diễn ra trong đầu của cậu?"

"Nếu không biết thì sao cậu lại dùng cặp da để đánh tôi?"

"Tớ thật sự không biết cậu sẽ làm gì, là do trực giác của tớ gần đây tốt lên và nó mách bảo tớ cần làm vậy."

"Cái lý do gì vậy chứ?" Nhưng cú đánh tuyệt lắm. Kagami thầm nghĩ trong đầu.

"Tetsuya." Người tóc đỏ khẽ gọi.

"Vâng."

"Trực giác tốt đấy."

Lạnh nhạt nói xong câu này, Akashi bắt đầu đi ra xe. Các đội viên khác bèn im lặng theo sau đội trưởng của mình trong tâm trạng đầy nghi vấn.

"Chỉ vậy thôi ư? Akashi đã bỏ qua rồi?"


------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net