Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyojuro yêu biển. Mặc dù thật cảm kích những nhiệm vụ cậu từng hoàn thành trước đây luôn liên quan đến đất liền. Nhưng những nhiệm vụ mà cậu thật sự yêu thích mới hướng cậu đến sự rộng lớn của đại dương.
Cậu có thói quen dành một chút thời gian trong ngày để tận hưởng âm thanh của từng lớp sóng và tiếng rên rỉ xa xăm của những con mòng biển. Thỉnh thoảng, khi trời thực sự nắng, cậu cởi trần đi lặn, tận hưởng sự sảng khoái của dòng nước.
Tin đồn việc những đoàn ngư dân đột nhiên mất tích khỏi thuyền của họ mà không để lại chút dấu vết được truyền đến và đó cũng là nhiệm vụ mới nhất của cậu.
Kể từ trận chiến với Thượng Huyền Tam, mắt trái cậu hoàn toàn bị phế, phải chịu những vết thương vô cùng đáng kể khác dày vò, hết lần này đến lần khác tám trụ cột ưu tú và tiên sinh Oyakata cao quý khuyên ban cậu nên nghỉ ngơi và thư giản.
Hai đường thẳng ấy cắt nhau thêm hai lần nữa sau sự việc hôm ấy. Gả quỷ chơi đùa và dường như vô cùng thích thú với chuyện này. Kyojuro không biết phải nghĩ gì. Sự hiện diện của Akaza đã trở thành thứ mà cậu thậm chí có thể gọi là quen thuộc.
Thậm chí khi cậu không trông thấy hắn, đôi khi là kẻ nào đó lạ lẫm lướt qua cậu trên một con phố đông đúc, sau khi mặt trời lặn. Bọn chúng không trông giống nhau. Một lần, là một chàng trai trẻ, lần sau, là một cô gái xinh đẹp. Kyojuro thừa biết đó là Akaza bởi nụ cười xấu xa và mùi hương alpha dai dẳng. Những người có giới tính thứ hai thì lại khá hiếm và kể từ lần gặp đầu tiên, cậu đã bắt đầu phải dùng thuốc ức chế với liều lượng mạnh hơn. Cậu chỉ thỉnh thoảng gặp hắn. Nhưng cuộc hội ngộ chỉ trong những giây cuối cùng mà Kyojuro đã cảm thấy da mình toát mồ hôi lạnh, run rẩy từng cơn.
Hắn rất thích nói chuyện, luôn bắt chuyện với cậu trong mỗi trận chiến. Thực sự mà nói thì đấu võ có thể là một từ phù hợp hơn so với trận chiến. Akaza không thực sự tấn công với mục đích lấy mạng cậu. Kyojuro cảm giác kỳ lạ rằng có lẽ hắn chỉ đang thưởng thức một trò chơi giải trí cho riêng mình. Chuyện này như thể một trạng thái nguy hiểm quỷ dị khi ai đó bạo lực và cưỡng ép người khác chỉ để làm quen với họ.
Akaza luôn miệng thao thao về lòng dũng cảm bao la cố chấp trở thành một tên diệt quỷ trong cơ thể của một omega như cậu. Luôn miệng thao thao về việc hắn không thể nào rời mắt khỏi cậu cái lần thứ hai cùng nhau hội tụ.
Những lời này khiến cậu không rét mà rung.
Tín tức tố hắn tiết ra khiến cậu chỉ muốn ngửa cổ phục tùng. Ngoại trừ Sanemi và Uzui, cậu chưa gặp Alpha nào trước đây và thêm vào đó cả hai cũng luôn dùng thuốc ức chế.

Mùi hương hắn say nồng, khát khao. Kyojuro phải luôn mãnh liệt áp chế, tập trung tỉnh táo bên cạnh hắn.

Kyojuro bật cười hồi tưởng Mitsuri ôm chặt cậu bằng tất cả sức lực có thể để ngăn cậu nhận nhiệm vụ đầu tiên, sau đó cô bé luôn miệng ấp úng xin lỗi, đỏ mặt đến mang tai vì xấu hổ.
Phải mất một lúc lâu thuyết phục cô bé hậu bối kế thừa của mình. Những vết thương nghiêm trọng đáng quan ngại sau nhiều tháng hồi phục đã đủ để cậu sẵn sàng hoạt động trở lại. Cậu treo một mảnh vải đen che đi cái hốc mắt trái trống không đáng sợ của mình.

Những nhiệm vụ đầu tiên tương đối dễ dàng và phần lớn để cậu tôi luyện lại sức mạnh của mình. Cậu có thể sẽ không bao giờ đạt đến giới hạn đã từng nữa, vì điều này, cậu nghiến răng, từ chối sự chán nản và quẫn trí đang dày vò tứ chi.
Kyojuro đến một ngôi làng nhỏ, thăm dò cư dân xung quanh và giật mình với số lượng những câu chuyện mất tích trong đêm và chưa có dấu hiểu giảm xuống.
Từ những gì cậu thu thập cả ngày: chuyện này luôn xảy ra khi ai đó đến gần mặt nước và khoảng mười người đã mất tích. Bảy phụ nữ, nhưng cũng có ba trai tráng, hầu hết trong số họ là thanh niên.
"Chúng tôi không còn dám đánh cá nữa. Chỉ dám ra ngoài vào những ngày nắng. Tuyệt đối không dám hó hé mỗi đêm trời tối hay sương mù. Thậm chí phải dè chừng tiết trời nhiều mây!". Một người phụ nữ trung niên nói với cậu bằng giọng điệu bực tức.
"Cạnh nhà tôi có cậu hàng xóm cũng mất vợ y như vậy. Kinh khủng thật! Bây giờ cậu ta chỉ sống một mình với hai đứa nhỏ.". Một bà lão lên tiếng.
"Chú ơi chú là ai? Thanh kiếm này là hàng thật phải không ạ?". Đứa nhỏ chạm vào chuôi kiếm.
Dân làng hướng cậu đến một túp lều nhỏ ở trung tâm thị trấn.
"Cô Sayumi vừa kết hôn thì chồng cổ biệt tích khỏi thuyền đánh cá. Thuyền thì trôi dạt vào bờ, còn anh Itsuo thì không thấy tăm hơi.".
"Không một cơ thể nào cùng thủy triều trở về. Thật kinh khủng!"
"Tôi đã thấy nó! Bằng chính hai mắt tôi!"
Một người đàn ông trung niên với giọng nói run rẩy như kim loại ma sát vào đá.
Mọi người lặng thinh một giây.
"Một con bạch tuộc khổng lồ! Nó đợi dưới nước rồi siết chết người!"
"Này chú Hiroki, xin đừng nói những điều vô nghĩa nữa, đủ rồi.". Kyojuro nghe thấy giọng nói của một chàng trai trẻ khác.
Cậu cố giữ bình tĩnh đám đông đang tập trung xung quanh.
"Mọi người, xin hãy lắng nghe!". Cậu lớn giọng át đi đám đông đang bàn tán xôn xao. "Không quan trọng nếu mọi người muốn tin chú Hiroki hay là không, thực tế tôi e những nạn nhân đang bị bắt và cũng có thể đã bị chết rồi. Nếu mọi người sẵn sàng tin tưởng tôi, tôi có thể giúp mọi người."
Kyojuro lấy ra một chiếc túi hình chữ nhật nhỏ chứa đầy hoa Tử Đằng và hương khô sau lưng. Tử Đằng đã được nghiền thành bột, cậu đưa cho đám đông một ít để mỗi người một chút cho riêng mình.
"Về nhà ngay khi mặt trời lặn. Duy nhất đêm hôm nay nữa thôi. Điều này thực sự quan trọng! Thắp hương trước khi ngủ. Nếu có bất cứ thứ gì đột nhập vào nhà, ném thứ bột này vào người chúng. Xin đừng rời khỏi nhà mọi người sau khi bình minh ló dạng!".
Vài lời bất mãn xì xầm to nhỏ nhưng Kyojuro cảm thấy rằng hầu hết mọi người sẽ cho cậu một cơ hội.
Sau khi hỏi rằng nếu cậu cần giúp đỡ hoặc họ nên làm gì nếu có chuyện đột xuất phải rời khỏi nhà tối nay, đám đông dần giải tán.
Cảm giác như ai đó đang kéo vạt áo haori của cậu, cậu ngoảnh lại và nhận ra đó là chú Hiroki.
"Cậu có tin tôi không, chàng trai trẻ?"
Cậu gật đầu.
"Tên cháu là Rengoku Kyojuro. Cháu đến đây để giúp đỡ!". Cậu mỉm cười rạng rỡ, chân thành và yên tâm nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net