Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy bọn chúng đã cao chạy xa bay, quần chúng nhân dân hóng hớt xung quanh cũng tản ra xa, tôi phủi phủi hai tay, trong lòng phiền chán vì chơi chưa đã.

Nhẹ nhàng dạo bước về trường Rakuzan, vừa huýt sáo vừa đi, đến chỗ rẽ mắt tôi bỗng lóe lên, hình như có con chuột nào đó đang theo đuôi, thật là khiến tôi vô cùng  hứng thú.
Đối phương ở sau lưng, còn khoảng cách dần được kéo gần, tôi chậm rãi quay lại, nở nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra vốn dĩ không phải chuột nhỏ, mà là cả một chú sư tử lớn.
_ "Akashi- senpai, trùng hợp quá!"
Anh ấy chẳng phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn bằng ánh mắt săm soi, giống như anh có thể xuyên qua lớp vỏ bọc tôi gây dựng bên ngoài mà tường tận được con người thật sự của tôi.

Khẽ liếm môi, tôi khôi phục lại bộ dáng ít nói hiền lành như trước kia, nhỏ giọng hối lỗi:
_ "Thật xin lỗi senpai, em quên mua đồ cho anh rồi ạ, em đi ngay đây!!!"
Dứt lời chạy thẳng về phía sau, đúng lúc tôi lướt qua, chẳng hiểu sao Akashi lại khởi động Emperor Eyes, khiến tôi không thể không khựng lại, nghiêng đầu về phía anh.
_ "Còn chuyện gì sao ạ?"
Cảm giác bị soi mói đúng thật không thoải mái chút nào, nên giọng điệu của tôi bất giác bộc lộ chút thiếu kiên nhẫn kể cả khi đứng trước uy quyền của vị Đế vương này.

Sau khoảng khắc ngưng trệ dài dằng dặc, cuối cùng anh ấy cũng trở về trạng thái bình thường, cất tiếng:
_ "Không có gì, đi đường cẩn thận."
Thả lỏng cơ thể, tôi cười cười rồi vội vã rời đi, để lại anh ấy ở phía sau.

Thực ra tôi không hề có ý định tiếp cận Akashi senpai, nhưng nếu... đối phương đã chủ động tìm hiểu, thì tôi sẵn lòng đón chào thôi. Chỉ là, cuộc sống về sau, còn chưa biết ai hơn ai đâu. Bí mật sâu kín của tôi, ít nhất anh ấy tạm thời không thể tìm ra được, dù Emperor Eyes có sắc sảo đến đâu đi chăng nữa.
Thở dài, tôi kìm nén tâm trạng buồn bã thất thường vào lòng. Mọi chuyện, vẫn chưa đến lúc.....

Hôm sau, tại CLB Bóng rổ trường Rakuzan.
Tôi vừa thu dọn sân tập, vừa suy nghĩ vẩn vơ. Lần trước bản thân đúng là quá tắc trách rồi, tôi cứ nghĩ sẽ chẳng gặp người quen ở đó nên mới vui vẻ chút xíu, ai ngờ lại gặp đúng người không nên gặp. Xem ra kiểu gì Akashi cũng sẽ nghi ngờ tôi thôi, công sức xây dựng hình tượng khác biệt đúng là uổng phí mà!!!

Vì không chú ý nên tôi làm đổ hết rổ bóng, khiến một đàn anh đang chạy ngang qua bị trượt chân ngã xuống. Tôi rối rít xin lỗi, mặc cho anh ấy mắng nhiếc, phê bình. Dù gì cũng là do mình, nên tôi chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn.
Akashi bỗng liếc về phía tôi, sau đó ra hiệu lệnh cả đội tập hợp, giúp tôi tránh được kiếp nạn này. Kết thúc buổi luyện tập, tôi lon ton bước tới chỗ anh để đưa khăn và nước.
_ "Cảm ơn senpai vì lúc nãy đã giải vây cho em ạ!!!"
_ "Haruka."
_ "Dạ?"
_ "Rốt cuộc, em đang che giấu điều gì?"
_ "Anh nói gì cơ ạ?!?"
_ "Không có gì, về thôi."

"....."Tôi nghe thấy vô cùng rõ ràng, chẳng qua anh không muốn nói, tôi cũng chả cưỡng cầu.

Ngồi trên tàu điện ngầm, điện thoại tôi bỗng gửi thông báo, khi mở ra xem, bên trong hẳn ai cũng sẽ thấy ngạc nhiên.

"Mission 1: Thu thập mẫu ADN của Akashi Seijuro (Đã hoàn thành)"
"Are you ready for Mission 2?"
Tôi nhắn lại: "Yes, I'm waiting for it now."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net