Cô ma nữ đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi lang thang một mình trong rừng sâu vào một đêm tối trời không trăng không sao, Watanabe Mayu đang tỏ vẻ sợ sệt mà liên tục quay đầu sang hai bên nhìn ngó xung quanh mình. Vốn tính sợ ma từ bé, cô luôn sẵn sàng trong tư thế chạy vắt gió lên cổ nếu như nghe được có bất kỳ một tiếng động lạ nào.

Cùng mấy đứa bạn thân trong trường đại học đi cắm trại trong rừng sâu, tối đến lại vì sỉ diện và vì muốn chứng tỏ rằng ta đây không sợ ma như các người vẫn nói mà cùng tụi nó chơi trò thử thách lòng dũng cảm. Luật của trò chơi rất đơn giản, đó là từng người phải một mình đi thật xa khỏi nơi cắm trại, sau đó quay trò về mà vẫn không biểu lộ sự sợ hãi nào là coi như người đó thắng cuộc. Thế rồi lần lượt tất cả mọi người đều đã đi và quay lại một cách bình an, cũng như là không hề tỏ vẻ sợ hãi gì. Đến sau cùng cô lại bị lạc đường thế này, đến cây đèn pin mà cô mang theo cũng hết pin nốt. Số của cô đúng là quá nhọ đến nỗi mà không thể nào nhọ hơn được nữa.

Mà lúc sáng khi ngồi trên xe buýt, Mayu đã nghe được các bạn của cô nói với nhau rằng trong khu rừng này mười năm trước có một cô gái trẻ vì quá đau khổ khi bị bạn trai bỏ rơi nên đã treo cổ chết ở đây. Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm ra xác của cô gái trẻ ấy cả, và cô còn nghe được là cứ vào mỗi đêm thì hồn của cô gái ấy hiện lên than khóc cho số phận bi thảm của mình. Nhớ đến chuyện đó vào lúc này khiến cô cảm thấy càng thêm ơn lạnh sóng lưng, khi phải ở một nơi vốn đã rất u ám này.

Cứ thế mà mò mẫm đi trong đêm tối, đầu của Mayu đã đập vào một cái cây khiến cô ngã xuống đau điếng. Đúng lúc đó chợt Mayu nhìn thấy sáng ánh của hai cây đèn pin, và cô cũng nghe được tiếng gọi của Jurina và Sakura.

– Mayu à, cậu có ở đó không vậy hả? Nếu còn sống thì hãy lên tiếng đi, còn nếu chết rồi thì đừng về nhát mình nha. Mình không cố ý mà bầy ra trò này đâu, là mình với mọi người chỉ muốn giúp chữa được cái tật sợ ma quá mức của cậu thôi mà.

Mayu đang ngồi dưới gốc cây, chưa kịp vui mừng vì nghe được tiếng người quen đã bực mình quát lớn.

– Nè, cái tên Jurina chết tiết kia... Sao lại trù tui chết như vậy chứ, bạn thân mà như vậy đó hả. Lại còn bầy ra trò này chơi mình nữa chứ, đúng là không thể tha thứ được mà.

Nghe thấy tiếng của Mayu, Jurina với Sakura liền chiếu đèn pin đến chỗ gốc cây nơi cô đang ngồi. Sakura lên tiếng hỏi.

– Mayu à, chị có sao không vậy?

Mayu cảm động đến phát khóc, liền ôm lấy Sakura rồi nói.

– Ôi... chỉ có em là quan tâm đến chị thôi Sakura à. Chị yêu em nhất trên đời đó Sakura-chan à.

Juruna làm vẻ mặt khinh bỉ nói.

– Buông con bé ra Mayu, Haruppi mà biết cậu ôm bạn gái nó thì cậu chắc chắn sẽ bị ốm đòn cho mà xem.

Nghĩ đến con nhỏ dữ dằn đó Mayu liền phát hoảng mà vội buông Saura ra, rồi cô lên tiếng tìm cách chống chế.

– Gì vậy chứ, chỉ là hai chị em ôm nhau thôi mà. Chẳng lẽ hai chị em thân thiết ôm nhau không được sao? Đúng không hả Sakura-chan?

Thấy hai vị tiền bối của mình đang cãi nhau, Sakura đã tỏ vẻ lúng túng mà lên tiếng giản hòa cho hai chị.

– Thôi mà hai chị, đừng có cãi nhau ở chỗ này nữa mà. Chúng ta hãy mau chóng về thôi, không khéo cả ba lại bị lạc đường bây giờ.

Thế rồi khi định đỡ Mayu đứng dậy để cả bọn đi về, lúc đó khi vô tính rọi ánh đèn pin lên cái cây phía sau Mayu thì cả Sakura với Jurina mới phát hiện ra có một bộ xương người ở trên cành cây cao kia. Mặc trên người một bộ váy trắng đã ố màu bởi sự tác động của thời gian, đó là bộ xương của một người phụ nữ đã chết trong tư thế treo cổ.

Thế là cả hai cô gái đã sợ hãi hét ầm lên rồi nhanh chân chạy mất, còn Mayu khi ngước đầu lên nhìn thấy vậy cũng đã hét ấm lên mà chạy đi. Khi chạy về khu cắm trại thì cả ba mới thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn bình an vô sự, nhưng cảm giác sợ hãi thì vẫn còn đó. Rồi khi mọi người vẫn đang vui vẻ ca hát thì cả ba đã chui vào trong iều nằm trùm mềnh kín mít.

Nằm đó được một lúc thì Sakura lên tiếng nói với Mayu và Jurina.

– Nè hai chị à, bộ xương người mà chúng ta nhìn thấy khi nãy liệu có phải là của cô gái đã tự sát chết trong rừng này mà chúng ta được nghe kể lúc hồi sáng nay không?

Jurina liền tỏ vẻ đồng tình nói.

– Cũng có thể lắm đó, gì chứ chuyện này thì chị có thể chắc chắn được khoản tám mươi phần trăm đó.

Sakura liền gật gù nói.

– Đúng rồi, thật là đáng sợ. Mà không biết linh hồn những người như vậy sau khi chết đi đâu ha.

Liếc nhìn Mayu một cái đầy ẩn ý, giọng nói của Jurina bất chợt trở nên đáng sợ khi cô bắt đầu kể ra những câu chuyện ma quái của mình.

– Nếu mà em muốn biết thì chị sẽ kể cho mà nghe. Chị nghe người ta đồn rằng mấy người mà chết thế này sẽ không thể siêu thoát được, mà linh hồn của người đó sẽ phải mãi mãi ở lại nơi mà mình đã tự sát. Trừ khi linh hồn đó gặp được người họ thích, sau đó thì linh hồn kia sẽ đi theo người mà mình thích, tìm cách nhập hồn vào xác của người kia mà từ từ hút lấy sinh lực của họ, khiến cho họ trở thành một cái xác khổ mà chết. Rồi linh hồn kia sẽ kéo linh hồn của người thích xuống địa ngục. Mà ở dưới địa ngục thì có rất là nhiều những thứ rất đáng sợ được dùng để...

Đến đây Mayu lúc này đang nằm ở phía bên kia iều đã vừa bịt tai lại vừa lờn tiếng cắt ngang lời Juruna đang nói.

– Thôi mà Jurina, cậu đừng có kể nữa mà. Đã biệt mình sợ rồi mà cậu còn cố ý nói ra những thứ đáng sợ như vậy nữa.

Rồi khi nghe được tiếng khóc của Mayu, Jurina đã quay sang phía cô bạn tthân của mình mà mỉm cười tinh nghịch nói.

– Xin lỗi nha, mình chỉ chữa cái tật nhát gan của cậu mà thôi. Mà mình thấy mấy chuyện này có gì là đáng sợ đâu cơ chứ, chỉ là người ta tưởng tượng ra thôi mà, vậy mà cũng sợ được nữa.

Mayu giận dỗi liền quay mặt đi chỗ khác nói.

– Mình nhát gan thì có làm hại tới ai đâu chứ, bởi vậy nên không cần phải chữa đâu, chỉ cần sau này cậu đừng dọa mình bằng mấy câu chuyện ma đó nữa là được rồi.

Sau đó cả ba đều im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ một lát sau thì Jurina và Sakura đã lăn ra ngủ thẳng cẳng, còn Mayu thì dù đã nhắm mắt khá lâu mà cố không suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được bởi bộ xương của người phụ nữ áo trắng kia cứ không ám ảnh tâm trí cô. Một hồi sau tiếng nhạc rồi tiếng ca hát của mọi người ở bên ngoài kia đã không còn, ai náy đều quay trở vào trong iều của mình để mà ngủ. Trả lại cho khu rừng một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, khiến cho Mayu đã sợ nay lại càng run rẩy sợ hãi đến nổi một cái cựa mình cũng không dám nữa.

Bên ngoài kia những cơn gió nhẹ cứ thổi đến làm khẽ lay chuyển các cành cây tạo thành âm thanh xào xác. Rồi đến tiếng kêu ma quái của những loại động vật mà khi đêm xuống nghe nó chẳng khác nào là tiếng gọi từ địa ngục vậy. Đối với Mayu thì những thứ đó còn đáng sợ hơn gắp trăm lần, vậy nên với nổi sợ đò cô cứ nằm nghiêng một bên co rùm người lại mà cố nhắm mắt bịt tai để không nghe không thấy gì nữa.

Thế rồi chợt Mayu có cảm giác một bàn tay lạnh như băng đang sờ lên mông của mình, cô giật mình bắn người mà quay lại thì không thấy gì ngoài Jurina và Sakura đang ngủ rất say. Điều đó càng làm cho Mayu vì sợ mà không thể ngủ được, hay nói chính xác hơn là không dám ngủ. Cứ như thế đến sáng hôm sau Mayu đã trông giống như một con gấu trúc bởi quầng thâm trên mắt. Chân tay rã rời, sức lực chẳng còn vì suốt một đêm dài qua cô phải gồng mình cảnh giác với một cái gì đó mà mình không thể nhìn thấy được.

Tuy nhiên lại có một thông báo khiến cho Mayu vui mừng hơn cả, đó là hôm nay là ngày kết thúc chuyến đi cắm trại và tất cả sẽ được quay trở về thành phố. Đây đúng là một tin không vui đối với những đứa tăng động thích khám phá mạo hiểm như Nana và Yuiri, còn Mayu thì lại tỏ vẻ rất vui mừng khi được thoát khỏi nơi đã ám mình suốt đêm qua. Trở về với thành phố đầy đủ những tiện nghi mà cô không thể nào sống thiếu được.

Nhất định khi trở về được phòng trọ của mình rồi thì Mayu sẽ lao ngay vào nhà tắm mà ngâm mình trong bồn nước nóng để lấy lại tinh thần sau một đêm bị mất ngủ, sau đó thì cô sẽ ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được trong nhà của mình cho đến no căn bụng thì thôi. Tiếp theo là nằm trên chiếc giường êm ái của mình mà ngủ một giấc thật say cho đến sáng ngày hôm sau.

Nhưng đời thì không phải lúc nào cũng giống như mơ, mà có khi còn tệ hơn nữa kia. Khi mà trong suốt quảng đường từ rừng cho đến chỗ đợi xe buýt, cho đến lúc lên được xe buýt thì Mayu luôn có cảm giác như có ai đó đang theo sát bên cạnh mình. Thỉnh thoảng Mayu lại cảm thấy như có một bàn tay lạnh lẽo đang sờ lên mông của mình, nhưng khi quay lại thì cô lại chẳng thấy ai cả.

Thế rồi sau một chuyến đi dài và đầy mệt mỏi bằng xe buýt, cuối cùng khi về đến khu nhà trọ mà mình đang ở đó, vừa mở cửa bước vào thì Mayu mới phát hiện ra căn phòng vốn dị đã không được sạch sẻ cho lắm này, nay vì cô đi vắng mấy ngay mà nó đã trở thành cái chuồng heo chính hiệu. Chẳng còn cách nào khác là cô phải ra tay dọn dẹp cái mớ hổn độn trong phòng mình, dù là bây giờ cô đang cảm thấy rất mệt. Dọn dẹp xong thì cái bụng lép kẹp của Mayu đang hùng hổ biểu tình đòi thức ăn, nếu không có cái gì bỏ vào bụng thì tất cả mọi bộ phận trong cơ thể cô kể cả não sẽ đình công mất.

Đắng lòng thay, thứ gì ăn được trong nhà đều đã hết sạch. Đành phải lết xác ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi mua cái ăn tạm vậy. Nhưng đến cửa hàng tiện lợi cũng hết hàng, chỉ còn lại vài gói mì và vài bịt bánh, ăn tạm cũng đỡ đói.

Lúc đó trong cửa hàng tiện lợi rất vắng người, đứng ở quầy tính tiền chỉ có Mayu và một cô nhân viện nữ mà thôi. Bỗng cô cảm giác như một bàn taylạnh lẽo lúc sáng kia lại sờ lên mông của mình, lần này khi giật mình mà quay đầu lại cô vẫn không thấy ai cả. Sự bất an trong lòng dâng cao lên, cứ như là cô sắp phải gặp một chuyện gì đó rất khủng khiếp vậy.

Cứ như thế, sau khi trả tiền xong Mayu đã vội vàng lấy những thứ mình mới mua rồi lập tức về nhà ngay. Về đến nơi cô đã nhanh chóng đóng cửa lại, hít thở sâu mà cố tự trấn an mình rằng tất cả chỉ là ảo giác, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thế rồi sau khi đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, Mayu mới bắt đầu đun nước sôi để nấu mì mà ăn đỡ đói. Khi quá đói thì dù đúng thật là ăn cài gì cũng thấy ngon cực kỳ, Mayu phải công nhận là điều này rất đúng. Món mì gói nhạt nhẽo mà thường ngày Mayu vẫn ăn vào mỗi buổi sáng, nhưng sao hôm nay cô lại thấy nó ngon một cách lạ thường.

Ăn xong Mayu lại lười biếng chả thèm rửa chén dĩa gì, mà vào phòng ngả lưng nằm trên giường êm ái của mình. Mayu nằm đó định ngủ một giác cho đến ngày hôm sau, nhưng rồi cô nghĩ cũng không cần phải ngủ sớm như vậy. Thế là Mayu đã đi lấy mấy cuốn truyện tranh mới mua hồi tuần trước vẫn chưa đọc hết, nằm trên gường cô say sưa đọc từng trang từng trang truyện một. Bỗng cô lại có cảm giác đó, cảm giác như có ai đó đang sờ mông mình.

Mayu cảm nhận rất rõ ràng có một bàn tay lạnh như băng đang sờ lên mông của mình, và nó hoàn toàn không phải ảo giác. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến điều gì đó tệ hại sẽ xảy ra với mình giống như trong mấy bộ Anime kinh dị, như là sáng ngày hôm sau người ta sẽ tìm thấy xác chết dính đầy máu của mình. lục phủ ngủ tạng bị móc ra hết, còn miệng thì sẽ bị rách đến man tai, trông sẽ vô cùng gớm ghiếc. Mới chỉ nghĩ đến đó thôi mà Mayu đã sợ đến mực nước ép trong người như muốn trào ra ngoài hết. Đây đúng là một cái chết thật quá thê thẩm cho một cô gái xinh đẹp như cô, và cô không muốn chết như vậy chút nào.

Mayu ngồi dậy tựa sát lưng vào tường mà lên tiếng cầu xin.

– Là ai vậy hả? Làm ơn tha cho tôi đi mà các vì ma và quái vật, tôi không muốn chết như vậy đâu, tôi vẫn còn chưa có chồng mà.

Đúng lúc đó có giọng nói của một cô gái vang lên.

– Cô đừng lo, tôi sẽ không làm hại cô đâu. Mà nếu như không ai lấy cô thì tôi sẽ lấy cô.

Mayu rụt rè hỏi lại.

– Nhưng cô là ai vậy hả?

Giọng nói ấy lại lên tiếng.

– Xin tự giới thiệu tôi tên là Kashiwagi Yuki, tôi là một hồn ma và bộ xương mà cô nhìn thấy trong rừng đó chính là tôi.

Thế rồi từ dưới chiếc giường của Mayu, một cái đầu của một cô gái đang từ từ hiện lên. Thấy vậy Mayu đã sợ hãi hét toán lên, khi cái mà cô sợ hãi nhất giờ đây lại đang ở trước mặt cô. Rồi vội vội vàng vàng cô đã định chạy đến mở cửa mà ra ngoài thật nhanh, nhưng Yuki còn nhanh hơn cả cô khi lập tức cô ấy đã biến đến chặn ngay trước cửa. Yuki trừng mắt đe dọa.

– Cô không được chạy, nếu như cô chạy thì tôi sẽ ngay lập tực kéo cô xuống địa ngục đó.

Vốn từ nhỏ Mayu đã bị mẹ cô hù rằng: "Nếu như con không ngoan thì quỷ sứ sẽ đến bắt con xuống địa ngục. Mà ở dưới đó sẽ có rất nhiều những thứ đáng sợ để trừng phạt mấy đứa trẻ hư đó." Có sẵn tính nhát gan trong người, lại cọng thêm việc từ lúc nhỏ ám ảnh những thứ đáng sợ như vậy, nên bây giờ hể nghe thứ gì đó liên quan đến ma quỷ hoặc đại loại như vậy thì Mayu sẽ chạy vắt giò lên cổ ngay mà chẳng cần phải nói gì thêm. Cô cũng sẽ làm bất cứ việc gì, miễn sao không phải xuống địa ngục là được.

Thấy Mayu có vẻ ngoan ngoãn mà đứng im một chỗ, Yuki đã tỏ vẻ hài lòng mà lên tiếng ra lệnh.

– Lại đây nào cô bé.

Mayu rút rè đi lại chỗ Yuki mà lên tiếng hỏi.

– Cô muốn gì ở tôi hả? Xin làm ơn đừng giết tôi, cũng đừng cho tôi xuống địa ngục nha. Tôi... tôi thật sự sợ lắm.

Yuki liền vui vẻ nói.

– Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô đâu. Tôi chỉ muốn cô làm bạn gái của tôi mà thôi.

Mayu chưa từng nghe chuyện một con ma nữ lại đòi có bạn gái bao giờ, thế nên cô cứ mắt chữ O mồm chữ A hỏi lại.

– Cái gì, cô nói bạn gái là sao chứ?

Yuki tiến sát lại gần Mayu rồi nói.

– Vì tôi rất thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên trong rừng, vậy nên tôi đã quyết định chọn cô làm người yêu mới của tôi.

Mayu mếu máo nói.

– Nhưng chẳng phải cả hai ta đều là con gái sao, sao cô không chọn một người đàn ông để yêu đi chứ?

Nhắc đến chuyện này tức là đã đụng nỗi đau của Yuki, khiến cho cô vừa đau buồn đến phát khóc, lại vừa phẫn nộ mà muốn xé tan xác tên đàn ông đã dám phụ tình cô. Thế rồi Yuki đã chạm rãi kể lại cho Mayu nghe chuyện của cô ngày xưa, rằng ngày xưa cô cũng đã từng yêu say đắm một chàng trai. Anh ta rất đẹp trai lại còn rất biết chăm lo cho cô nữa, khiến cho mọi người xung quanh ai cũng ganh tị với cô vì đã có một người yêu tuyệt vời.

Nhưng sau đó Yuki đã phát hiện ra tất cả chỉ là dối trá. Anh ta đã lén lút qua lại với người phụ nữ khác, lại còn nói ra lời cay độc khi cô đến tìm anh ta tại nhà nữa. Vì quá đau buồn khi bị người đàn ông kia phụ bạc nên cô đã vào khu rừng đó mà treo cổ tự sát. Thế nhưng khi đã chết và trở thành một linh hồn, thì Yuki lại không thể nào tìm được được đường thoát khỏi đó được. Ở một mình trong khu rừng đó suốt mấy năm, Yuki thật sự cảm thấy rất cô đơn. Cô thật sự muốn có người yêu, nhưng lần này Yuki đã quyết định sẽ không yêu đàn ông nữa, mà cô sẽ tìm một người con gái để yêu. Bất hạnh thay người đó lại chính là Mayu. Thế nên cô mới theo Mayu về đến tận đây, và bắt ép cô ấy phải làm bạn gái mình.

Vừa nghe xong câu chuyện về cuộc tình đầy éo le và cũng như là ý muốn điên rồ ấy của Yuki, dù là trong lòng đang rất sợ nhưng Mayu vẫn bằng một giọng yếu ớt lên tiếng phản đối.

– Chị không thể bắt ép tôi làm người yêu của người chị được, bởi vì tôi không có tình cảm gì với chị cả.

Bằng giọng đùa giỡn Yuki đã đe dọa Mayu.

– Gì mà không có tình cảm chứ, cứ yêu nhau đi rồi từ từ sẽ có tình cảm thôi mà. Còn nếu cô từ chối làm bạn gái tôi, thì tôi sẽ kéo cô xuống địa ngục mà ở đó mãi mãi.

Nghe đến điều mà mình sợ nhất, Mayu đã ngay lập tực gật đầu chấp nhận cho số phận của mình từ nay sẽ rơi vào tay của cô ma nữ xinh đẹp này.

Thấy vậy Yuki đã tỏ vẻ hài lòng mà lên tiếng ra lệnh.

– Nè, bây giờ tôi đang đói bụng quá, mau nấu gì đó cho tôi ăn đi.

Mayu liền thắc mắc hỏi.

– Nhưng cô là ma thì làm sao có thể ăn uống gì được chứ?

Yuki liền biến thành luồng khói trắng bay tới bao bọc lấy Mayu rồi nói.

– Nếu bây giờ cô không cho tôi ăn thì đêm nay tôi sẽ ăn cô đó.

Sợ hãi Mayu liền chạy xuống nhà bếp nấu một tô mì gối cho cô ma nữ kia ăn đỡ vậy, dù sao thì đó cũng là thứ duy nhất cô có.

Còn Yuki thì ở trên đằng trước quan sát nơi mà mình sẽ bất đầu một cuộc sống mới sau khi đã chết. Nơi này là một căn phòng trọ khá tồi tàn, khác hẳn với ngôi biệt thự mà Yuki đã từng sống trước đây. Cũng đúng thôi, vì Mayu là sinh viên nghèo mà, cô ấy làm sao có thể ở những nơi sa hoa lộng lẫy được chứ. Nhưng thôi sao cũng được, ở nơi này dù sao cũng tốt hơn là trong khu rừng kia. Yuki đã nghĩ như vậy.

Chợt Yuki phát hiện ra trên chiếc bàn nhỏ để toàn sách vỡ có một tấm hình được lồng cẩn thận vào trong một cái khung. Trong tấm hình đó chụp Mayu đang đứng bên cạnh một người đàn ông mà mỉm cười thật tươi, trông cô ấy có vẻ như đang rất hạnh phúc.

Đúng lúc đó Mayu đang bưng một tô mì mới nấu còn nóng hổi lên. Trông thấy Mayu, Yuki đã chỉ vào tấm hình rồi hỏi ngay với vẻ vô cùng ghen tức.

– Tên đó là ai vậy?

Mayu liền nói với một vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

– Đó là bạn trai của tôi tên Sakamoto, anh ấy đúng là soái ca trong tất cả các soái ca đó nha.

Yuki liền nói một cách tỉnh queo.

– Vậy thì cô hãy chia hắn ta ngay cho tôi.

Mayu liền há móc mồm hỏi.

– Hả? Sao lại chia tay, chẳng phải chúng tôi đang rất hạnh phúc sao?

Yuki lạnh lùng nói.

– Vì cô bây giờ là bạn gái của tôi nên tôi không cho phép cô có bạn trai, như thế được gọi là ngoại tình đó.

Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang lên, là tên Sakamoto đang gọi tới. Thấy cái tên đó hiển thị trên màn hình điện thoại, Yuki đã liền mỉm cười tinh quái rồi lên tiếng bảo với Mayu.

– Thật là quá đúng lúc rồi còn gì. Bây giờ thì cô hãy bắt máy lên và nói lời chia tay hắn ta cho tôi.

Mayu tỏ vẻ lưỡng lự nói.

– Nhưng... nhưng tôi không thể nói với anh ấy như vậy được đâu. Lỡ như sau khi bị tôi chia tay, anh ấy buồn quá đi nhảy lầu tự tử thì sao hả?

Yuki lại một lần nữa trừng mắt đe dọa Mayu.

– Thế thì cô mặc kệ hắn ta đi chứ sao nữa. Nếu cô sợ hắn nhảy lầu mà không dám nói thì để tôi đưa cô địa ngục từ từ nhớ thương hắn nha.

Thế là giữa trần giang và địa ngục, tất nhiên là Mayu sẽ chọn được ở lại trần giang xinh đẹp này. Dù là rất đau lòng, nhưng cô vẫn phải làm theo lệnh của Yuki mà bắt máy lên nói.

– Alô... là anh hả...

Tên Sakamoto ở đầu bên kia không hay biệt chuyện đã xảy ra, hắn vẫn vui vẻ mà cười nói với Mayu.

– Là em đó hả Mayu... em đi chơi có vui không? Còn anh ở đây với mấy thắng bạn thì vui lắm nhé. Bọn anh đã đi...

Còn ở đầu bên đây, Mayu đã rất sợ khi trông thấy ánh mắt của Yuki đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Vì quá sợ nên Mayu đã hít một thơ thật sâu rồi nói liền một lèo.

– Em thấy chúng ta không hợp nhau, vậy nên chúng ta hãy chia tay sớm bớt đau khổ anh nhé.

Rồi không để cho tên Sakamoto kia kịp nói gì, Mayu đã nhanh chóng cúp mày ngay lập tức. Sau đó xong xuôi mọi chuyện, Mayu liền làm bộ mặt ỉu xìu quay sang hỏi Yuki.

– Xong rồi đó, giờ thì cô muốn tôi làm gì tiếp đây?

Nghe vậy Yuki liền hí hửng nói.

– Bây giờ thì em hãy cởi quần ra đi, để cho chị được nựng mông của em một chút nào.

Mayu lại há hốc mồm lắp bắp nói.

– Hả... cởi quần... nựng mông... mà sao cô lại muốn nựng mông tôi chứ?

Yuki tỏ rõ vẻ dê cụ của mình nói.

– Thì ai bảo tại mông của cưng dễ thương quá làm gì, nên khiến chị không kiềm lồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#akb48