Chương 23: Bội ước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng













Trước đây có người từng nói, khi nào nhân loại còn trên trái đất thì "nhân viên vệ sinh" và "làm gái" là 2 nghề vĩnh viễn tồn tại. Đối với nhận định này Shinoda Mariko hiểu nôm na: hễ là người nhất định phải sinh hoạt và làm việc. Người sống khác với người chết ở chỗ họ cần tiền, ngay cả khi không cần tiền, cơ thể tự nhiên của họ cũng cần bài tiết. Dựa vào 2 tiêu chí trên, việc tìm người có lẽ sẽ dễ dàng hơn, ít nhất đối với Mariko là vậy.

                  

Đầu tiên cần xác định Satome Kaoru còn sống hay không. Dù sao tìm một người đã nằm dưới 3 tấc đất trong hơn 7 tỉ người đứng trên mặt đất là một việc quá ngu xuẩn. Mariko lấy hình Kaoru cho qua phần mền xử lí ảnh, mô phỏng lại khuôn mặt của Kaoru 30 năm sau. Tuy không hoàn toàn chính xác nhưng ít nhất những nét cơ bản sẽ không thay đổi. Sau đó Mariko tra trong kho dữ liệu của cảnh sát, thống kê những người có tên và khuôn mặt như vậy chết trong vòng 30 năm trở lại đây.

Vì sợ Kaoru đổi tên nên chủ yếu phải dựa vào khuôn mặt. Mặc dù mấy việc thủ công này đều có phần mền nhận diện chuyên dụng nhưng để xác định Kaoru còn sống cũng mất 2 ngày.

Tiếp theo cần khoanh vùng điều tra, cụ thể Kaoru đang ở Nhật Bản hay ở nước ngoài. Mariko lạy trời là Kaoru không xuất ngoại, nếu không nàng nhất định gọi điện cho Mayu trả hình, bỏ của chạy lấy người. Tiếp tục dùng phương pháp cũ, qua 3 ngày mới có kết quả: Satome Kaoru vẫn lưu lại Nhật Bản.

Rồi lại mất hơn 1 tuần tìm xem Kaoru hiện tại có làm việc ở đâu không. Nhật Bản vốn là đất nước đa dạng ngành nghề. Đương nhiên sẽ có chỗ không cần hồ sơ nhân viên. Nếu loại trừ những nơi như công ty nhà nước, tư nhân, hộ gia đình, dịch vụ, chỉ còn những việc như chạy bàn ở quán ăn, phục vụ bar, gia sư tự do thường không lưu lí lịch cá nhân trên hệ thống. Nhưng xét theo tuổi của Kaoru, hẳn sẽ không có quán bar nào nhận. Sau khi tự mình loại bỏ tất cả các trường hợp, Mariko đành nhờ đến người quen ở tỉnh khác, vốn là những người mô giới việc làm - loại công việc mà không cần đến hồ sơ. Từ những phản hồi nhận được, khẳng định 80% là Kaoru không hề đi làm.

Một người còn sống, lại không đi làm. Chỉ có một khả năng: được bao nuôi.

Mariko tiếp tục tìm kiếm ở các bệnh viện, viện dưỡng lão, tu viện...những nơi thuộc sỡ hữu nhà nước và cả tư nhân mà phụ nữ đơn thân thường tìm đến. Dù kết quả cuối cùng không khác những lần trước là bao nhưng Mariko tin có những nơi mà mạng lưới tình báo của mình không thể xâm nhập. Trong những năm làm thám tử, Mariko có nghe nói đến những bệnh viện được các tổ chức ngầm dựng lên. Bọn họ thường chọn địa điểm là những nơi hẻo lánh, bề ngoài vẫn như các bệnh viện bình thường nhưng sâu bên trong lại có nhiều khu riêng biệt, ở đấy có thể là chính trị gia trốn cánh báo chí, tội phạm quân sự chạy án, hoặc là bất kì ai bị người khác chủ mưu bắt vào.

Khả năng rất cao Satome Kaoru đang ở một trong những nơi như vậy. Nếu đúng, Shinoda Mariko bó tay.


.


2 tuần sau, Mariko hẹn gặp Mayu ở quán café. Jurina cũng được Mayu dẫn theo. Mariko không để ý tới Jurina, chỉ tập trung báo cáo kết quả mình thu được. Trình bày xong, Mariko lưng tựa ra sau, 2 tay thoải mái vắt lên thành ghế: "Mấy người nghĩ xem, bà ta không đi làm, lại không có người thân thích, càng không có ý định tìm đến những người thân thích. Vậy rốt cuộc bà ấy bị cái gì?"

Jurina với Mayu trầm ngâm không hiểu ý Mariko.

"Mayu, hồi em bị truy nã, tôi cũng có tìm em nhưng không ra. Em trốn bằng cách nào vậy?" Tuy là hỏi nhưng Mariko chính là đang đưa ra gợi ý.

Mayu phản ứng nhanh hơn Jurina, liền hỏi lại: "Ý chị là Kaoru bị người ta giấu đi?"

Mariko thu tay đặt trước ngực, đan 10 ngón tay vào nhau: "Uhm" – dừng một lúc – "Tuy vẫn còn các khả năng khác như bà ấy bị bán sang nước ngoài, bị bắt làm việc trong các nhà chứa. Hoặc đã chết nhưng chưa tìm thấy xác. Tóm lại tôi chỉ có thể giúp em tới đây, còn lại 2 người tự giải quyết đi". Nói rồi nàng cầm túi xách đứng dậy.

Jurina cùng Mayu hướng Mariko cung kính gập người: "Cảm ơn chị, Mariko-san".

Lúc Mariko đi ngang qua Jurina, nàng tự nhiên khựng lại nói với em ấy: "Nước hoa mùi lạ đó". Chỉ vậy rồi thôi.

Mayu nhìn theo bóng lưng của Mariko bước ra khỏi quán, theo quán tính đưa mũi gần người Jurina ngửi ngửi: "Uh, lạ thật".

Jurina lập tức xua tay: "Onee-chan cư nhiên xịt cho tôi. Mà quay lại vấn đề chính đi. Mayu, theo chị ai là người giấu Kaoru đi?"

Mayu ngồi xuống ghế, gương mặt tiếp tục rơi vào suy nghĩ: "Thời điểm đó chỉ có Hideki là liên quan tới Kaoru nhưng sau khi Kaoru sinh, ông ấy hoàn toàn biến mất, không quay lại bệnh viện. Người còn liên hệ với Kaoru có thể là cha của Rena, nhưng ông ấy không có lí do để người khác đem con mình đi, giấu cả vợ mình. Vậy chỉ còn...".

Jurina kích động tới mức chồm người về phía Mayu: "Ý chị là Hanashi?"

"Có lẽ. Nếu đặt giả thiết bà ấy chính là người cướp Rena rồi đem giấu Kaoru có vẻ là hợp lí nhất. Nhưng có chuyện này tôi không hiểu. Lúc nhỏ có thể không sao nhưng Rena càng lớn càng giống Kaoru, Hideki đương nhiên phải nhận ra, cớ gì vẫn giữ Rena lại".

Jurina không trả lời, tất nhiên vì nghĩ không thông.

"Bây giờ muốn tìm Kaoru phải làm sao đây?"

"Chắc phải theo dõi Hanashi rồi, ngoài bà ta chúng ta còn manh mối nào nữa đâu?"

Jurina bất lực gục mặt vào lòng bàn tay: "Nhưng sau hôm bị tôi đuổi đi, bà ấy cũng biến mất". Tuy bây giờ tìm Hanashi không khó, chỉ là Jurina cảm thấy chuyện này thật mệt mỏi. Quan trọng vẫn chưa tìm ra cách để nói với Rena. Nói rằng mẹ em đã cướp chị từ tay mẹ chị rồi tống bà ấy vào xó nào đó sao. Đến lúc ấy liệu onee-chan còn muốn ở bên mình.

Ngay lúc tuyệt vọng nhất, điện thoại đột ngột đổ chuông. Là từ công ty gọi đến. 30 phút sau, Jurina cùng Mayu có mặt tại phòng họp của công ty, trong phòng hiện đã có Hanashi, Kashiwagi Yuki, Matsui Rena và một người đàn ông lạ mặt. Hanashi thấy Jurina liền giục em ấy ngồi xuống ghế. Jurina nhìn Rena, biết nàng cũng không hiểu chuyện gì, bỏ mặc chỗ trống Hanashi sắp xếp cho mình, Jurina tiến đến bên cạnh Rena. Còn Mayu chậm chậm bước lại chỗ Yuki.

"Chuyện gì vậy?". Mayu ghé vào tai Yuki thì thầm.

"Chuyện hợp đồng". Yuki chỉ trả lời ngắn gọn như vậy.

"Jurina, giới thiệu với con, đây là ngài Shinoda Eiji. Ông ấy vừa mới quyết định đầu tư vào công ty chúng ta. Gọi con đến đây là để trao đổi chuyện đó".

Bằng ánh mắt vô cùng khiếm nhã Jurina nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Shinoda-san ư, đừng nói là cha của Shinoada Kaito và Hito kia nha. Jurina nhếch mép: "Tiếc quá, tôi sắp giải thể công ty rồi".

Hanashi nhanh chóng đáp lại: "Con không thể, bởi vì hơn nữa cổ phần con có thuộc về ta".

"Hoang đường, sau khi bà biến mất, toàn bộ đều là của tôi".

"Đúng là như vậy, nhưng trong di chúc của ông con có mục: nếu mẹ trở thành đại diện công ty đứng ra nhận hợp đồng, mẹ vẫn có quyền sở hữu nửa số cổ phần đó".

"Ai mà thèm..." Jurina khựng lại, rồi chậm chậm quay sang Shinoda Eiji – người nãy giờ vẫn chưa nói tiếng nào: "Ý bà là Shinoda-san đây sẽ chịu kí hợp đồng với chúng ta nếu bà đứng ra làm đại diện".

"Phải".

"Vậy xin lỗi ông, công ty chúng tôi không cần hợp đồng này". Dứt câu Jurina toan đứng dậy, bàn tay đã nắm lấy tay Rena chuẩn bị kéo nàng đi. Thực ra Jurina nãy giờ đã rất khó chịu, sao Hanashi lại lôi Rena vào chuyện này, nàng trước giờ có liên quan gì đến công ty. Nhớ năm xưa sau khi tốt nghiệp đại học, cũng là Rena tự thân tìm một chỗ làm, Hideki không hề có ý giao tập đoàn cho nàng.

Ngay lúc đó Yuki lên tiếng: "Đợi đã Jurina, có chuyện này em không hiểu. Trước đây Matsui Hideki có cùng với anh trai tôi –  Kashiwagi Daigo và tiền chủ tịch tập đoàn Shinoda  kí hợp đồng này. Nhưng kết quả lần lượt ngài Matsui rồi tới anh trai tôi mất, hợp đồng vẫn không thể tiến hành. Nói là kí lại nhưng thật ra mọi chuyện đều đã quyết định rồi. Nếu bây giờ em rút lui, sợ rằng khoản bồi thường là rất lớn, không chỉ cho tập đoàn Matsui mà cả tập đoàn Kashiwagi nữa".

Rena hướng tới Yuki, khẩn trương hỏi nàng: "Khoản bồi thường là bao nhiêu?"

Yuki ngẫm một hồi rồi trả lời: "Đủ khiến tập đoàn Matsui phá sản. Với tập đoàn Kashiwagi ... thật ra cũng không lớn lắm. Đại loại là vẫn chống chọi được".

Trong lúc Jurina còn đang phân vân, Rena đã cật lực lắc lắc cánh tay em ấy: "Jurina, công ty này chúng ta không cần. Tự chúng ta có thể đi làm nuôi sống nhau. Chị không muốn, không muốn liên quan gì đến những chuyện này nữa. Jurina đừng đồng ý với Hanashi". Tiếp đó quay sang Yuki: "Yuki, mình biết nói vậy là ích kỉ, nhưng lần này có thể giúp mình không?". Yuki nhìn Rena, một lúc sau thì gật đầu với nàng.

"Jurina, em nói gì đi". Rena như van xin em ấy.Chuyện nàng và Jurina không cùng huyết thống chẳng phải đã quá rõ ràng sao, kết quả AND như vậy, người quản gia đã nói như vậy. Rena thời điểm đó chính là dung túng cho Jurina, dung túng cho tình yêu của mình. Nàng tạm thời không cần biết bản thân mình là cái gì nhưng Matsui Jurina thì nàng nhất định phải có. Vậy nên nàng không muốn ai xen vào các nàng. Mà Hanashi chính là người lúc nào cũng làm tốt chuyện đó – Chuyện 5 năm trước, chuyện ở bữa tiệc, chuyện hợp đồng.

Jurina nhìn vào ánh mắt tha thiết của Rena, không một lí trí nào có thể chối từ nguyện vọng của nàng, ủy khuất của nàng làm cơ thể Matsui Jurina mềm nhũn. Rồi trước mắt bao nhiêu người Jurina không ngại ôm Rena vào lòng thủ thỉ: "Được rồi onee-chan, em nghe theo chị. Đừng lo, đừng lo nữa".

Bỏ Rena ra rồi quay sang nhìn tất cả những người khác trong phòng, Jurina lạnh giọng tuyên bố: "Mọi người nghe chị tôi nói gì rồi đấy. Hợp đồng này tôi không kí, muốn kiện thì cứ việc kiện đi".

Sau khi Jurina cùng Rena rời đi khoảng vài phút, Mayu nhận được tin nhắn: "Theo dõi Hanashi giúp tôi".

Hanashi giống như vẫn không từ bỏ, quay qua nói với Shinoda Eiji: "Ngài đừng để ý, chủ tịch của chúng tôi còn trẻ, tôi tin con bé sẽ đổi ý thôi".

Shinoda Eiji chỉ cười với Hanashi một cái rồi về.


.


Mayu không còn cách nào khác năn nỉ Yuki cùng mình làm thám tử bất đắc dĩ. Thế là liên tục một tuần, 3 người Yuki, Mayu, Jurina thay phiên bắt cặp với nhau theo đuôi Hanashi, Jurina vì có Rena nên được ưu tiên, vẫn là Mayu với Yuki phải xả thân nhiều nhất.

Qua đến ngày thứ 10 phát hiện Hanashi lên taxi tới một bệnh viện nằm ở ngoại ô thành phố. Chỗ này vừa xa vừa hẻo lánh, từ trung tâm thành phố mất hơn 2 tiếng đồng hồ chạy xe. Jurina đỗ xe ở chỗ khuất, cách bệnh viện chừng 100m rồi cùng Mayu theo sau Hanashi. Đợi Hanashi vào trong khoảng 10 phút thì cả hai mới đi tới bàn tiếp tân. Mayu đưa ảnh của Kaoru cho nhân viên xem: "Xin chào. Cho tôi hỏi, người này có ở bệnh viện này không?"

Nữ nhân viên xem bức ảnh trong nháy mắt, tươi cười trả cho Mayu: "Xin lỗi, không có".

Mayu nhận lại bức ảnh, nhếch mép: "Bệnh viện này lớn như vậy, số bệnh nhân có khi lên tới cả trăm. Chỉ làm tiếp tân thôi mà có thể nhớ hết mặt bọn họ sao?"

Biết mình thất thố, nụ cười trên môi tiếp tân liền tắt, cô ta bối rối đuổi Mayu với Jurina đi. Nhân viên bảo vệ cũng giống như theo thói quen, lập tức áp sát Jurina và Mayu, đích thân tống cổ 2 người ra khỏi cửa. Giả bộ đi về, Jurina hỏi Mayu: "Cứ thế tay không về sao?"

"Đương nhiên không. Nãy tôi để ý thang máy Hanashi bước vào chạy thẳng đến tầng thứ 10 thì dừng, ngay sau đó ngược xuống. Chứng tỏ Hanashi muốn đến tầng thứ 10. Lúc đứng ở bàn tiếp tân, tôi liếc thấy tầng 10 là tầng dành cho bệnh nhân nữ trên 40 tuổi".

Jurina không khỏi ngạc nhiên: "Mắt nào mà chị nhìn nhanh vậy?"

Mayu khinh thường: "Điều tra mà chậm chạp như em thì thôi ở nhà đi. Nếu hôm nay đi với Yuki có khi chị ấy còn trộm được vài chùm chìa khóa từ bảo vệ".

Jurina bất mãn: "Thế bây giờ nên thế nào?"

"Không vào được cổng chính thì đi cửa sau". Mayu quay đầu liếc ngang liếc dọc về phía tòa nhà. "Thấy rồi. Bên phải có thang thoát hiểm. Jurina, em leo lên đó đi".

"Còn chị. Chị thì sao?"

"Tôi có cách của tôi. Mau đi đi".

Jurina vâng lời, ngoan ngoãn cúi thấp người, xuyên qua mấy lùm cây tiến đến thang thoát hiểm. Nhưng leo chưa được đến tầng 1 đã bị bảo vệ phát hiện, chuông báo kêu inh ỏi. Tưởng đây là đâu vậy, nơi này dựng lên là để người khác muốn vào là vào sao, xung quanh cứ 10m lắp một cái camera, đến một con kiến còn khó xâm nhập. Chuyện này chỉ có Jurina ngu ngơ không biết, bất quá bị chính Mayu biến thành mồi nhử. Lợi dụng lúc bảo vệ tập trung về phía Jurina, Mayu lẻn vào phòng nhân viên, vơ tạm cái áo Blouse trắng của ai đấy rồi thản nhiên ấn nút thang máy lên tầng 10. Chỉ tội cho Jurina.

Vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Hanashi từ một phòng bệnh bước ra. Mayu giả bộ quay mặt vào góc tường xem xét hồ sơ, liếc thấy thang máy của Hanashi bắt đầu chạy xuống dưới rồi mới dám đi tới phòng bệnh vừa nãy.

Trong phòng bệnh được sơn màu trắng, người phụ nữ tóc ngắn mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh, đang chơi với mấy tờ giấy. Bà ấy gấp đủ các con vật, rải đầy trên giường.

"Satome-san". Mayu lên tiếng gọi, nhưng người phụ nữ không đáp lại nàng, ánh mắt chỉ dán vào con vật đang gấp dở.

"Satome Kaoru-san". Mayu đánh liều tiến tới ngồi cạnh người phụ nữ, bà ấy vẫn cúi gầm mặt như không để ý tới nàng. Mayu chạm vào bà ấy, bà ấy cũng không phản ứng, nàng đành cúi thấp đầu nhìn vào gương mặt người phụ nữ.

Mayu sửng sốt. Bà ấy chính là Satome Kaoru, nhưng tại sao lại thành ra thế này, đôi mắt này rõ ràng không khác người bị mất trí là bao. Chưa kịp làm gì tiếp theo, ở trước cửa phòng đã có tiếng người, hình như là bác sĩ của Kaoru: "Cô là ai?... Cô không phải bác sĩ ở đây. Bảo vệ đâu?"

Kết quả 10 phút sau Mayu hội ngộ Jurina ở phòng bảo vệ. Liền hỏi Jurina: "Bị bắt mà sao mặt em thản nhiên vậy?"

"Chị khỏi lo, lúc tôi bị đưa vào đây giữa đường có gặp Hanashi. Bà ấy chắc đang làm việc với quản lí rồi. Chờ đi".

Mayu chậm chậm gật cái đầu tỏ ý. Xem ra đem Jurina làm mồi nhử thiệt có lợi – nghĩ như vậy nhưng đánh chết Mayu cũng không dám nói, bắt chước Jurina im lặng hít thở. Một lúc sau Hanashi bước vào.

"May cho con là gặp được ta, nếu không ngày mai chắc con với bạn của mình đã bơi ngoài vịnh Tokyo rồi. Mau nói đi, theo dõi ta làm gì?"

"Chúng tôi muốn tìm Satome Kaoru". Jurina không thích vòng vo, liền chơi bài ngửa với Hanashi.

"Là ai vậy? Bà ấy thì có liên quan gì tới ta".

"Bà đừng chối. Tôi biết hết cả rồi. Onee-chan không phải con của bà với Kenshin. Là bà đã cướp chị ấy từ Kaoru? Bà hận Kaoru vì Hideki yêu bà ấy chứ không yêu bà. Tôi nói đúng không?"

Hanashi thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh phủ nhận: "Hóa ra Jurina đã biết hết. Đáng tiếc, con tìm nhầm chỗ rồi. Bà ấy không có ở đây".

Mayu bấy giờ mới lên tiếng: "Nói dối, tôi vừa mới gặp bà ấy. Còn tận mắt thấy bà từ phòng Kaoru bước ra".

Jurina quay qua: "Sao nãy giờ chị không nói?".

"Tôi muốn xem Hanashi định giở trò gì. Quả nhiên bà ấy không chịu nhận".

Hanashi cười một tiếng, vẻ mặt đầy tự tin: "Xem như cô tài giỏi. Nhưng các người tìm được Kaoru rồi thì sao. Không có tôi đừng hòng mang cô ta khỏi đây".

Jurina cũng thừa biết chuyện giải cứu Kaoru cũng không dễ dàng gì: "Vậy bà muốn gì?"

Hanashi trầm ngâm một hồi rồi reo lên: "A~. Biết rồi. Chuyện hợp đồng Jurina tính thế nào đây?"

Jurina nghiến răng: "Bà...".

"Tùy con thôi. Muốn cứu mẹ của người yêu hay lờ đi tất cả mà sống cả đời lừa dối cô ta, con chọn đi".

Jurina biết Hanashi nói có lí, nếu bỏ qua chuyện này sẽ không dính dáng đến công ty, đến Hanashi nữa. Chỉ cần nói với Rena chuyện nàng không phải con Hanashi và Hideki sau đó làm bộ như cái gì cũng không biết. Rồi cứ để thời gian nhấn chìm tất cả, sau cùng sẽ yên ổn sống với nàng cả đời. Nhưng Hanashi biết thừa Jurina không đủ can đảm làm như vậy, lương tâm của Jurina không cho phép. Ai bảo đứa trẻ ấy quá lương thiện làm chi.

Gian phòng nhất thời chìm vào thinh lặng, qua hồi lâu Jurina mới lên tiếng: "Được rồi, tôi chấp nhận điều kiện của bà, lập tức thả Satome Kaoru ra".

Hanashi mỉm cười đắc ý: "Sẽ như ý con".

Thủ tục đem người đi không quá lâu, Hanashi xem ra vốn đã quen thuộc với chỗ này, mới có thể dễ dàng bảo lãnh cho Jurina và Mayu, mới có thể chỉ nói một tiếng nhân viên đã đẩy xe lăn, đưa Satome ra đến tận cửa.

"Bà ấy tại sao lại thành ra như vậy?" Chuyện Kaoru biến thành một người mất trí tất nhiên khiến Jurina thấy đau lòng. Đến mình còn như vậy thử hỏi nếu là Rena, nàng sẽ đau đớn đến mức nào.

Hanashi đáp lại tỉnh bơ: "Làm sao ta biết. Đến tuổi chăng".

Jurina thật muốn lao vào bóp cổ người phụ nữ độc ác này, còn không phải do bà ta bắt người nhốt ở đây, suốt gần 30 năm như vậy, thử hỏi ai bình thường cho nổi.

Jurina đưa Kaoru tới một trong những biệt thự không ai sử dụng của nhà Matsui. Hiện tại Kaoru không còn ý thức, Jurina đành thuê thêm một người chăm sóc bà ấy. Lo liệu ổn thỏa, Jurina lúc ấy mới chính thức đau đầu cho mình. Chuyện này, biết đối mặt làm sao với Rena đây. Trước mắt là chuyện hợp đồng, hôm ấy đã nghe theo lời nàng, bây giờ lại thất hứa. Jurina không khỏi oán hận ông trời, tại sao liên tục bắt mình đóng vai kẻ bội ước.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Rena sau khi nghe tin Jurina chấp nhận kí hợp đồng, ngoài thất vọng thì không cảm thấy gì nữa. Jurina bước ra khỏi phòng họp cố gắng vét hết can đảm đối mặt với cơn thịnh nộ của Rena. Nhưng nàng giữ mặt cho Jurina, ở hành lan công ty cái gì cũng không phản ứng. Nhưng vừa đến nhà...

"Matsui Jurina, mau cho tôi một lời giải thích". Nàng ngồi phịch xuống sopha, dùng cả 2 tay ôm lấy mặt. Bộ dạng khốn khổ khiến Jurina đau lòng.

Rụt rè ngồi xuống bên cạnh đặt tay lên đùi nàng: "Onee-chan, cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ nói rõ với chị".

Rena ngẩng mặt lên, ánh mắt phát ra những tia hằn học: "Ý em là em làm chuyện gì cũng có lí do".

Jurina chỉ biết yếu ớt gật đầu, chẳng ngờ Rena thô bạo hất ra mình ra, nàng đứng phắt dậy, tức tối: "Nhưng tôi hết kiên nhẫn rồi. Tại sao em không chịu hiểu là tôi đã cho em một cơ hội, đã lờ đi chuyện tôi không thuộc về cái gia đình này, bản thân tôi từ đâu ra tôi cũng không cần biết, chỉ muốn cùng em sống yên ổn. Tại sao em đối với niềm tin của tôi lại như vậy".

Jurina thảng thốt tới mức không đủ sức đứng dậy, đủ sức giữ lấy tay Rena: "Onee-chan, vậy là chị biết rồi".

"Phải, tôi biết hết rồi. Chuyện tôi không phải con của người mà tôi hơn 20 năm gọi là cha mẹ. Vậy nên tôi cứ chờ hết ngày này qua ngày khác, giống như một kẻ ngớ ngẩn mong đợi từ em một lời an ủi, vỗ về. Nhưng mà em lại cùng Watanabe Mayu làm cái trò lén lút gì đó sau lưng tôi. Matsui Jurina, em lấy cái gì ra bắt tôi tin em?"

Matsui Rena trước giờ rất dịu dàng. Matsui Rena trước giờ chưa từng to tiếng với mình. Còn nếu nàng như vậy, nghĩa là mình có lỗi với nàng, mình đối xử không tốt với nàng, làm nàng thất vọng, làm nàng đau đớn – Jurina cảm thấy tội lỗi bao trùm lấy mình, khiến em ấy nghĩ mình đang là kẻ tội đồ lớn nhất.

Ngay lúc Jurina chưa biết nên nói gì thì điện thoại reo lên, là của Mayu. Gọi đến lúc này thật không đúng lúc. Jurina giật mình trước ánh mắt của Rena, vội vàng tắt điện thoại. Nhưng mà 5s sau điện thoại một lần nữa kêu inh ỏi. Vẫn là Mayu. Jurina  đành nghe máy. Ở đầu dây bên kia, giọng Mayu vô cùng khẩn trương: "Jurina, mau tới đây. Kaoru bị ngất xỉu, hiện tại tôi vẫn chưa biết tại sao".

Nghe tin này, tâm trí Jurina như bị giáng thêm một đòn, vừa định quay đi thì Rena lập tức giữ lại: "Em muốn đi đâu. Là Mayu gọi đúng không?"

Jurina ước gì khi ấy mình dư ra một phút để giải thích với Rena, nhưng mà thực tế, từng giây từng giây vẫn lạnh lùng trôi qua, Jurina biết mình không thể lưỡng lự: "Onee-chan, làm ơn tin em được không, em nhất định giải thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net