Chương 7: Màn ảo thuật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng













                  

Đáng lẽ 5h buổi diễn mới bắt đầu nhưng từ nửa tiếng trước, chỗ ngồi trong khán phòng gần như đã được lấp kín. Mức độ nổi tiếng của Kashiwagi xem ra không thể xem thường. Ở hàng ghế Vip, Jurina cùng Mayu ngồi chễnh chệ ở đấy. Hoàn toàn không như Jurina từ đầu đến cuối một vẻ lãnh đạm, Mayu bộ dạng rất thích thú, chính là mong chờ những màn ảo thuật đặc sắc từ Yuki.

"Cô ấy rất hay tương tác với khán giả, lát nữa nếu có tiết mục cần người hỗ trợ, tôi có nên giơ tay lên không?" Mayu một mực bỏ qua vẻ mặt xem thường của Jurina, hăm hở hỏi em ấy.

Dùng ngón tay liên tục chọt chọt vào trán Mayu, mỉa mai: "Nếu chị ta có tiết mục xẻ đầu làm đôi thì chị nên lên, lúc đó tôi rất tò mò trong này chứa gì".

"Vớ vẩn". Mayu trừng mắt, không lưu tình đánh vào tay Jurina một cái, tay còn lại xoa xoa cái trán tội nghiệp của mình.

Lúc cả hai thôi đâm chọt nhau cũng là lúc trình diễn bắt đầu. Kashiwagi từ trong cánh gà bước ra, mỉm cười thân thiện trong tiếng vỗ tay chào mừng của tất cả mọi người, trong số đó đương nhiên có Watanabe, nàng vỗ thiếu điều 2 bàn tay đỏ ửng. Jurina bên này một cái liếc mắt cũng không có, em ấy chỉ chờ Rena trong vai trò bạn diễn xuất hiện.

Kashiwagi gập người chào khán giả, bắt đầu màn biểu diễn của mình. Vài tiết mục mở màn cũng giống như mấy trò ảo thuật thịnh hành hiện nay như trong cái hộp nhìn vào trống rỗng mà nháy mắt xuất hiện rất nhiều thứ như thỏ, chim bồ câu, vẹt các kiểu, hoặc trong lòng bàn tay Yuki tưởng không có gì lại biến ra nào là hoa hồng, khăn choàng, đến cả miếng vải dài gần 50m.

Ghé người sang phía Mayu: "Trò này tôi biết, chắc chắn chị ta giấu đồ trong ống tay áo". Jurina tài lanh muốn hạ thấp Yuki. Đáng tiếc lại chọn nhầm Mayu để giải thích.

"Em về nhà rồi mặc như cô ấy xem, xem có giấu được nổi cái khăn 10m không?".

Thấy Mayu nhìn mình bằng nửa con mắt, lại không quên nhếch mép khinh thường, Jurina mất hứng, thu người về chỗ, tiếp tục hướng phía Yuki trừng trừng con mắt.

Tiếp theo Yuki khiến cho rất nhiều vật lơ lửng giữa không trung. Ở bên dưới bắt đầu xầm xì: "Cô ấy có lẽ dùng dây treo chúng lên". Ngay lập tức Yuki lôi ra một cái vòng sắt, nàng chậm rãi để nó đi qua mấy món đồ vẫn còn lơ lửng. Khi cái vòng đi hết một lượt, tiếng vỗ tay chính thức vang lên. Yuki cúi đầu, đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Lại một lần nữa chồm người sang: "Trên cái vòng sắt đó nhất định có một khe hỏng thật nhỏ để chị ta luồn qua mấy sợi dây". Jurina lần này xem ra rất tự tin trước phán đoán của mình.

"Còn nói một tiếng nữa tôi không ngại la lên em là tên biến thái, để mọi người ném em ra khỏi đây". Sức chịu đựng đối với đứa nhóc lớn xác này dường như gần đến cực hạn, Mayu còn không quay qua nhìn Jurina, lạnh giọng cảnh báo.

Người ta muốn xem ảo thuật chứ không phải nghe thuyết minh. Em có hiểu không vậy.

Jurina trợn tròn mắt, thiếu điều muốn lao tới bóp cổ Mayu.

Tiết mục tiếp theo thật sự bất ngờ. Yuki mang ra giữa sân khấu một cái chậu đất. Dùng ngón trỏ và ngón cái đưa trước mặt mọi người một hạt giống.

"Hừ, định trồng cây chắc". Jurina tuy không phê phán nữa nhưng miệng không ngừng ý kiến.

Lần này thì đoán đúng rồi đó.

Yuki gieo cái hạt giống xuống chậu đất. Bàn tay đặt lên trên cách chậu đất khoảng 40cm. Gương mặt bắt đầu nghiêng túc.

Chẳng bao lâu sau, trước sự kinh ngạc mà há hốc miệng mồm của tất cả mọi người, hạt giống nảy mầm, phát triển, đơm hoa kết trái. Cuối cùng giữa cái chậu đất mới đầu trống không, mọc ra một cây cam cao chừng nửa mét. Cả một quá trình đó hệt như trong phim tài liệu tua nhanh người ta thường phát ở các trường tiểu học.

Yuki hái mấy trái cam trên cây, ném về phía khán giả. Watanabe may mắn cũng có phần.

"Jurina, là cam thật, cam thật đó". Mayu thiệt vô tư, còn dí trái cam ngay trước mặt Jurina.

Jurina khinh thường, liều mạng né tránh. Chị lần đầu tiên thấy cam sao? Mai tôi mua về một xe, dìm chết chị.

Đến tiết mục cuối cùng Matsui Rena mới xuất hiện. Cũng không lộng lẫy, cầu kì, vẫn là váy màu đỏ cùng mặt nạ đen. Kashiwagi cầm tay Rena dắt nàng đến giữa sân khấu. Mới phút trước tâm tình hẵn còn tốt vì cái người mình muốn gặp hiện đã ở trong tầm mắt, chính là bây giờ Jurina máu bắt đầu sôi sùng sục khi chứng kiến cảnh Yuki với Rena tình tứ với nhau ngay trước mặt mình.

Người ta đẩy một cái lồng kính đầy nước ra giữa sân khấu. Phía trên cái lồng kính lớn còn một cái lồng kính khác, mà trong đó chứa rất nhiều cá. Matsui Jurina nheo nheo mắt, không phải chứ, cá đó là....

" Vâng, là cá hổ ăn thịt. Bạn diễn xinh đẹp của tôi sẽ bị còng tay chui vào trong lồng kính bên dưới. Trong vòng 1 phút 30 giây, tôi ở ngoài này, sẽ phải cứu cô ấy ra".

"Nếu chị thất bại thì sao?" Một khán giả tự động hỏi.

"Vậy cô ấy sẽ làm mồi cho cá". Kashiwagi nhún vai đáp tỉnh bơ khiến mọi người trong khán phòng cười ồ lên. Nhưng Matsui Jurina một chút cũng không thấy buồn cười.

Rena phối hợp cười bằng giọng mũi để Yuki khoá tay chân mình lại, rồi bước lên bậc thang nhảy vào trong lồng kính đầy nước.

Ngay sau khi Rena bước vào, Yuki trùm một chiếc khăn thật lớn trên lồng kính, đồng thời đèn trong khán phòng tắt hết. Người ta chỉ dùng một cái đèn rọi vào lồng kính để nó đổ bóng lên tường, chứng minh rằng không có ai lẻn từ đằng sau cứu người ra.

Kashiwagi liên tục đi qua đi lại, tay đặt lên trên tấm khăn. Cả khán phòng im lặng như tờ, mọi người hồi hộp chờ lúc nhà ảo thuật kéo cái khăn xuống.

Bên cạnh lồng kính có một đồng hồ điện tử đếm ngược. Số trên đồng hồ càng nhảy, Jurina cảm thấy trái tim cũng đang nhảy nhót trong lồng ngực, em ấy cơ bản không tin mấy trò bịp của Yuki.

Một phút trôi qua, Kashiwagi tự tin kéo cái khăn xuống.

Cả khán phòng ồ lên.

Quý cô mặt nạ vẫn ở trong đó, vùng vẫy vì thiếu khí.

Nhà ảo thuật đột ngột khẩn trương. Hoảng loạn nhìn bạn diễn vật lộn trong bể nước. Cuối cùng Kashiwagi đành quăng chìa khoá mở còng vào trong bể.

Còn 20s.

Quý cô mặt nạ nhặt lấy chìa khoá, đáng tiếc loay hoay cỡ nào cũng không mở được còng. Cả khán phòng càng thêm nhốn nháo.

Còn 15s.

"Jurina, chị gái của em diễn như thật, xem cách cô ấy vùng vẫy kìa". Watanabe ghé tai sang bên Jurina đánh giá.

Nhưng mà Matsui Jurina hiện tại không còn ở bên cạnh Mayu.

Trước mặt nhân viên, giám đốc Matsui lao lên sân khấu, dùng bất kì cái gì, cật lực đập vào lồng kính, miệng liên tục gọi: "Onee-chan, onee-chan".

Còn 5s.

Người vẫn kẹt trong lồng kính. Lồng kính vẫn chưa bị đập vỡ.

Matsui Jurina tuyệt vọng, định đích thân nhảy vào trong nhưng quá muộn.

Lồng kính phía trên mở ra, lũ cã dữ tợn tràn vào. Chẳng bao lâu nước trong lồng kính chuyển thành màu đỏ.

Khán phòng ngập trong im lặng, lấp đầy bởi những gương mặt kinh hãi khi tận mắt chứng kiến màn cá ăn thịt người mà trước đây họ chỉ có thể thấy trên phim. Chỉ có Watanabe là khác, nàng vẫn điềm tĩnh chờ màn hay tiếp theo.

Ánh mắt thất thần dán vào mảng đỏ trước mặt,Matsui Jurina cơ hồ nghe rõ từng tiếng đập của trái tim, hoặc có khi nó ngừng hoạt động rồi cũng nên. Giây tiếp theo đột ngột lao vào tóm cổ áo Kashiwagi. Trên sân khấu được một phen hỗn loạn. Ngay khi nhân viên từ trong cánh gà lao ra ngăn vị giám đốc trẻ của mình thì đèn sân khấu bất ngờ rọi về phía khán đài.

Quý cô mặt nạ, vẫn còn nguyên vẹn, thân quấn khăn, giơ tay mỉm cười chuyên nghiệp với khán giả, bước từng bước trở lại sân khấu. Nàng chứng minh màn biểu diễn vừa rồi của Kashiwagi đã thành công. Mất 1s để cả căn phòng nổ tung trong những tràn pháo tay.

Lúc này nhân viên đã gỡ Jurina ra khỏi người Yuki. Em ấy nhìn nàng quên cả thở, nhìn đến mức muốn đem lửa trong mắt đốt cháy da mặt người kia, thật chất chỉ mong nàng một chút nhìn về phía mình. Nhưng Rena một ánh nhìn cũng không thèm ban phát, vẫn từ từ bước đến bên cạnh Yuki, nắm lấy tay nàng.

Dù gì cũng vì nàng mà chuẩn bị liều chết, nguyện nhảy vào hồ cá cứu nàng. Rốt cuộc đáp lại mình là gì chứ. Nhìn vào đôi mắt Matsui Rena, Matsui Jurina không hề thấy mình trong đó.

"Mọi người, hãy vỗ tay cho sự dũng cảm của cô gái trẻ đây". Yuki mỉm cười, đưa tay về phía Jurina.

Phải rồi, dũng cảm và cả côn đồ nữa. Ai lại không thấy nấm đấm của Jurina đã vung lên, xém xíu nữa là đáp lên khuôn mặt xinh đẹp của Yuki, miệng liên tục chửi rủa nàng.

Màn trình diễn kết thúc, Jurina không quay lại chỗ Mayu, lao ra khỏi hội trường.

.

Ở trong phòng thay đồ một mình, Rena chờ mãi vẫn không thấy Yuki bước vào, càng ngạc nhiên hơn khi người mở cửa lại là Jurina.

"Onee-chan có sao không?". Jurina tiến lại thật gần với Rena, quan tâm hỏi nàng.

Gương mặt không giấu đi vẻ đề phòng, Rena cầm khăn lau tóc lùi lại vào bước: "Em sao lại vào được đây?".

Jurina không để ý tới câu hỏi của chị gái: "Để em giúp chị lau tóc, onee-chan".

"Đừng có chạm vào tôi". Rena hét lên. Nàng thật chất là đang sợ hãi. Một mình, ở cùng với Matsui Jurina, lại trong bộ dạng ướt át này, rõ ràng là thất sách mà.

Bị thái độ của Rena làm cho tổn thương nhưng Jurina vẫn cố kìm nén, nhẹ nhàng nói với nàng: "Onee-chan đừng sợ, em không làm chị đau".

Rena mở to đôi mắt màu xám tro, nhớ lại, lần đầu Jurina làm chuyện đó với nàng cũng nói như vậy. Nhưng kết quả thì sao chứ.

Bắt đầu mất hết kiên nhẫn, Rena lớn giọng đuổi Jurina ra ngoài, mục đích nữa là muốn người khác nghe thấy ồn ào mà vào phòng hỏi. Đáng tiếc giám đốc Matsui đã sai nhân viên điều động người của đoàn xiếc đến một tầng khác, cả Kashiwagi hiện tại cũng đang bị giữ chân.

"Em không đi đâu cả. Trừ khi onee-chan chịu đi với em". Đó giống như là lời van xin, lại như lời cảnh báo.

Biết chắc không cách nào đuổi được đứa trẻ ương bướng này đi, Rena cầm di động, gọi điện cho Yuki. Lần này Jurina nhanh tay hơn, cướp nó ngay trên tay nàng. Liếc qua màn hình điện thoại. "Calling Daisuki Yuki-chan". Jurina hận không thể bóp nát nó trong tay mình. Nhanh như chớp hủy cuộc gọi, Jurina đặt cái điện thoại ra đằng sau, tiến đến chỗ Rena.

"Chị ta là gì của Onee-chan, onee-chan thích chị ta đúng không?" Jurina có thể vì chị gái mà nhẫn nhịn nhưng cơn ghen thì không có cách nào áp chế, em ấy bắt đầu lớn giọng, ép nàng nào góc tường.

"Chuyện đó không liên quan đến em, tránh xa tôi ra". Rena bắt đầu vùng vẫy, tìm cách trốn khỏi Jurina nhưng xem chừng đều vô ích. Em ấy một khắc cũng cứ dính lấy nàng.

"Sao lại không, onee-chan đã nói yêu em, còn hứa sẽ ở bên em". Jurina thô bạo nắm cố tay Rena, ép nàng phải nhìn mình.

"Tôi nói như vậy vì em khi đó là em gái của tôi, tôi không yêu em như cách em nghĩ".

Lại là cái quan hệ huyết thống chết tiệt này, Matsui Jurina từng muốn thay hết máu trong người mình ra nhưng em ấy hiểu, em ấy yêu nàng một phần vì nàng là chị gái. Nhưng tình yêu dành cho Matsui Rena, tuyệt đối không phải chỉ là tình cảm chị em. Bị lời tuyên bố của Rena làm cho thương tổn, Jurina nhất thời muốn "ăn thịt" nàng.

Lúc ấy, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa: "Matsui Rena-san, chị có trong đó không, cho em mượn điện thoại với, của em hết pin rồi". Là người của đoàn ảo thuật.

Chưa kịp vui mừng vì cuối cùng cũng có người đến giải vây, Rena bất ngờ bị Jurina dùng khăn lớn quấn quanh người rồi vác lên vai. Jurina bế Rena, một tay mở khóa rồi đạp tung cửa.

"Tất cả tránh ra".

Cả đồng nghiệp của Rena lẫn nhân viên của Jurina đều không kịp trở tay, nhưng họ biết hành động này của giám đốc chính là bắt người trái phép, e dè lên tiếng: "Giám đốc, người này...".

"Là chị gái của tôi, chẳng lẽ tôi không được mang đi. Còn nhiều chuyện thì viết đơn nghỉ việc đi". Jurina trừng mắt, quát lớn, một mạch mang Rena vào trong thang máy. Ở bãi giữ xe, thô bạo đẩy nàng vào ghế sau. Lái xe về nhà.

Matsui Rena từ khi ở bên cạnh Kashiwagi Yuki, được nàng đối xử cực kì dịu dàng, nâng như nâng trứng, trước giờ chưa có nửa hành động thô lỗ. Hôm nay bị Matsui Jurina xem như bao tải, vác lên rồi quăng xuống, khỏi nói cũng biết trong lòng Rena bao nhiêu tủi nhục. Hận không thể bằng tay không mà cho đứa trẻ láo xược này một trận.

Mang Rena vào đến trong phòng, Jurina thật ra cũng phải dùng hết sức để giữ nàng yên vị trên vai. Người bị bắt mà, lúc nào cũng vùng vẫy không thôi. Vật lộn một hồi Rena cũng thoát ra khỏi đống khăn bùi nhùi quấn quanh người, việc đầu tiên đương nhiên là muốn ra khỏi đây. Trừng phạt Jurina ư, nàng không thèm.

Những lúc thế này thường dễ xảy ra tình huống cẩu huyết. Jurina đứng gần ngay cửa, vì muốn giữ lấy Rena mà nắm lấy vai áo của nàng. Chính lúc ấy Rena thô bạo hất tay ra. Không biết nên trách Jurina nắm quá chặt hay Rena dùng lực quá mạnh. Cái váy trên người Rena bị kéo rách một đường dài, để khỏa ngực của nàng hoàn toàn bại lộ trước mắt Jurina.

Jurina chợt dừng động tác, gương mặt tức tối lập tức thay đổi, mắt dán vào... vào đâu khỏi nói cũng biết.

Đứa trẻ này, một chút giả bộ cũng không có sao. Thấy gì liền nhìn nấy. Rena mặt nhanh chóng xuất hiện một mảng đỏ đỏ hồng hồng, bị chính ánh mắt vừa ngây thơ vừa soi mói của Jurina làm cho phát ngượng, theo phản xạ xoay người đi hướng khác, gắt gao đưa tay lên che ngực.

"Nhìn cái gì? Cấm em nhìn tôi".

Em ấy mà trả lời thẳng em ấy nhìn cái gì liệu có chịu được không?

Thấy vẻ mắc cỡ đáng yêu của Rena, tâm tình của Jurina nhất thời cũng dịu xuống, mắt đã chịu dịch đi nơi khác, phì cười tiến lại gần nàng. Bạo dạn ôm Rena vào lòng, cơ bản là biết tay nàng đang bận che thân, sẽ không đẩy mình ra.

"Onee-chan, em thật lòng rất yêu chị, mỗi ngày đều mong tìm thấy chị, mong chị trở về. Chúng ta đã hơn mười mấy năm gắn bó, em không tin chị không yêu em".

Jurina không hiểu, kí ức bên cạnh em ấy Rena đã từ lâu muốn quên đi. Mà bây giờ có nhắc lại, nàng chỉ nhớ buổi tối định mệnh đó, cả khoảng thời gian tủi nhục lúc ở Ý mà chưa gặp được Kashiwagi. Trong lòng Matsui Rena nhất thời nổi lên hận thù, đáp lại những lời yêu thương của Jurina, nàng thô bạo đẩy em ấy ra, quát lớn:

"Đã nói bao nhiêu lần em mới chịu hiểu, tôi không yêu em, càng không cần đến tình yêu của em. Em có hiểu không?"

Chuyện phũ phàng như vậy, tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều phải nghe?

Cứ ngỡ đã làm chủ được tình hình, không ngờ chị gái đột nhiên lại kích động, Jurina một lần nữa như bị té xuống vực. Lập tức phản ứng:

"Chị nói láo, chị rõ ràng rất yêu tôi" chỉ tay lên chiếc giường "ngay tại chỗ này đã trao tất cả cho tôi, còn không ngừng gọi tên..."

"Chát".

Matsui Jurina bất ngờ nhận một tát, không kịp hoàn thành câu nói.

Đôi mắt Rena ngập trong nước, hiện rõ từng tia máu. Biểu tình không biết là thống khổ hay căm thù, bằng cái giọng nghẹn ngào cố sức gào lên với Jurina: "Khốn nạn, em còn dám nói. Là em cưỡng bức tôi".

Chịu đựng đến cực hạn, Matsui Rena ngồi xụp xuống òa khóc lớn.

Cái từ "Cưỡng bức" thoát ra từ miệng chị gái, Matsui Jurina không cách nào tiêu hóa. Lẽ nào lại như thế. Sợi dây thừng, đồ đạc lộn xộn, cả gương mặt đầy nước mắt của onee-chan. Lẽ nào lại như thế.

Vì không cách nào nhớ ra, Jurina hận không thể lôi não mình ra mà hỏi nó,chỉ có thể yếu ớt vài tiếng: "Không có, em không có như thế".

Rena vẫn cứ khóc.

Khóc. Khóc thì làm được cái gì. Jurina càng nhìn càng không chịu được, liền thô bạo kéo Rena dậy, cơ bản em ấy đã mất hết kiên nhẫn rồi. Đã phải chờ 5 năm mới được gặp lại chị gái, vậy mà đối diện với mình đây giống như là một người xa lạ, mình không hiểu người ấy nói gì, người ấy cũng không biết gì đến tình yêu của mình.

"Rõ ràng hôm ấy nếu không có tôi, chị đã bị tên đó làm nhục". Việc đầu tiên cần làm rõ là ngày hôm đó.

"Không có, cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp tới lấy tài liệu. Tôi bị vấp té nên cậu ấy đỡ tôi. Phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu". Dường như không còn gì để mất, Rena đưa tay quẹt nước mắt, trừng trừng nhìn Jurina.

"Vậy còn chuyện rời xa tôi, nói đi, đã hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi vậy mà ngày đó lại bỏ đi".

"Đồ điên, em mất trí rồi, mau bỏ tôi ra". Chuyện đau lòng đó, sao lại bắt nàng một lần nữa nói ra. Mà cũng tại nàng, đã lấy cái bình hoa đập vào trán Jurina, để lại vết sẹo đó, lại khiến em ấy mất trí nhớ.

"Đúng, tôi không nhớ gì hết nên mới phải hỏi chị, mau trả lời đi".

Nếu biết được lí do chị biến mất đã không phải đau khổ suốt 5 năm như vậy, vừa yêu chị, vừa hận chị. Trái tim vì nhớ nhung mà hao mòn từng ngày. Chị có hiểu không?

Matsui Jurina luôn tự hỏi bản thân mỗi lần mình gọi "Onee-chan ở lại với em", chị gái đều đồng ý.

Vậy em ấy có bao giờ nghĩ ngược lại, chị gái không ở lại là vì lí gì.

Phải rồi, buổi tối hôm đó em ấy không hề giữ nàng lại.

"Đồ khốn nhà em còn dám quên, ngày hôm đó chính em khiến tôi bị bán đi".

Kí ức chợt xẹt qua đầu.

Buổi tối hôm đó, ở trước mặt Hideki cùng Yukiko, Matsui Jurina thản nhiên chỉ vào Rena: "Là chị ấy dụ dỗ con, con không có ý gì với chị ta cả".














Mayu thiệt biết cách ủng hộ người yêu tương lai :))))) đã vậy trước mặt Jurina còn bênh chầm chầm, lật mặt như lật bàn tay. Thiệt tội cho Ju em :))))

Chắc mọi người cũng đoán sơ sơ được mấy chuyện rồi haz. Chap sau sẽ nói về Rena.

Đợi Wmatsui xong sẽ cho Mayuki lên sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net