chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Atsushi đến trước phòng Akutagawa, cửa phòng đã mở sẵn. Cậu có hơi e dè mà bước vào.

"Chả khác gì cậu ta cả!" là suy nghĩ của cậu về căn phòng này. Tông chủ đạo đen trắng, bố trí gọn gàng, đơn giản và... chả có gì ngoài sách. Bảo cậu ở trong một căn phòng như thế ư? Có cái nịt nhá:)

- Ngắm đủ chưa? Ngồi xuống học đi.

Anh bước vào, đặt lên bàn 2 tánh trà.

Thì... hai người cũng ngồi học bài các kiểu con đà điểu và mọi chuyện nó cũng chẳng có gì cho đến khi...

- Cuối cùng cũng xong!

Cậu vươn vai ngáp dài đầy uể oải rồi quay sang hỏi anh:

- Êi, có gì ăn không?

- Gì?

- Đồ ăn vặt, kiểu snack ý, à mà như cậu chắc kh-

- Có! Muốn ăn vị nào?

Lại còn... vị nào? Có ăn là bất ngờ lắm rồi cơ.

Thì... một đen một trắng ngồi ăn với nhau. Người thì đọc sách (Tâm lý học tội phạm), người thì ngồi coi phim.

Sau một hồi ăn 7749 miếng thì nó cũng phải hết chứ, đúng hông? Akutagawa bỏ gói snack đó ra và đi lấy gói khác thì...

Atsushi vẫn thản nhiên chòi tay sang lấy snack, nhưng mà...

Snack thì hết, còn tay ẻm chọc vô đâu thì hổng biết. Chính xác là ngay chỗ đó:))

- Ơ...

- E... e hèm khụ khụ... bỏ... bỏ tay được chưa?

- T- tôi đi về đây áaaa!

Atsushi dọn sách vở with tốc độ bàn thờ và phi một mạch xuống tầng, phi ra cửa, phi không trượt phát lào (ý là không té cầu thang:>>)

Em vừa định phi ra đường để chạy về thì...

Đùng!!

Bất ngờ chưa bà dà? Sét đánh ngang tai đúng nghĩa luôn. Ông trời kiểu: "Có cái nịttt:)"

Đấy, về đi em thân yêu của tôi, tôi thách em về nhé:))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net