Chương 4 : Cha và mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là đêm rồi, mọi người thường sẽ đi ngủ nhưng Purple thì không. Vì một trò ngu lấy tiếng của mình đã bị bắt quả tang nên giờ cậu đang được Orchid hỏi thăm.

 " ...Con nói đi, chiều nay con đã làm cái gì? " _ Orchid

 " Con... đã đánh bạn, nhưng con hứa là con chỉ lỡ tay thôi " _ Purple

Chuyện là chiều nay, lúc cậu đi về sau khi gặp Gold thì thay vì đặt Uber thì cậu đã đi bộ cho khuây khỏa. Và cậu vô tình gặp vài người quen của Purple.

Cái vấn đề ở đây là bọn chúng không phải bạn bè mà là mấy đứa thích kiếm chuyện, gây sự với cậu. Purple vẫn như thường, cố gắn tử tế nhưng bọn nó mắc dịch quá, nhìn mặt thôi là muốn đấm rồi. Càng nhìn lại càng thấy ngứa mắt, ôi trời ơi, sao chúng nó lại nói nhiều và phiền phức thế này.

Lải nhải như muỗi.

"Purple" hiền chứ Purple không hiền, cậu là cái kiểu có thể đấm vào mặt người khác chứ không hoàn toàn vô hại. Hôm nay tao không đấm mày thì tao không phải Purple.

Thế là ẩu đả xảy ra. Bọn chúng có ba tên trong khi Puprle chỉ có một mình nhưng cậu không ngán bất cứ thằng nào. Có một điều đáng ngạc nhiên là thể chất và sự linh hoạt vốn có, cộng thêm việc cơ thể cử động theo những gì nó thường làm nên không mất nhiều sức để làm gỏi chúng nó.

Khác biệt đấy, vốn dĩ "Purple" đã nhận đào tạo bài bản từ nhỏ rồi. So với Gold thì cậu mạnh hơn, mỗi tội là tư tưởng hòa bình.

Đang hăng thì cậu chợt thấy Orchid đứng ở xa nhìn mình. Cô đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi, không đến can thiệp.

Có lẽ là có việc bận, nên lúc đấy cô không nói đến làm gì. Phải đến khi công việc của một ngày xong rồi thì mới nói chuyện này được.

Đứng ở vị trí một người mẹ thì không ai vui khi con mình đánh người cả. Đặc biệt là khi quan điểm của cô đối nghịch với quan điểm của Navy. Cô không cho rằng bạo lực là cách tốt để giải quyết vấn đề, nó chỉ làm nặng thêm tình hình và gây thù.

Với cả không một ai thích việc bị đánh, Purple có bị đánh cũng không được mang thứ bất hạnh tương tự cho người khác.

Cô thở dài rồi nhìn đứa con trai của mình, chẳng có xây xát nào.

 " Mấy đứa con đánh, họ đã làm gì con? " _ Orchid

 " Bọn nó lăng mạ con " _ Purple

 " Lăng mạ thế nào? " _ Orchid

 " Nó nói con là đồ con gái " _ Purple

Purple mang phần nhiều giống mẹ, lứa mà cậu lớn lên tiếp xúc với nhiều người nữ. Họ luôn bảo cậu phải dịu dàng, tử tế với người khác. Cùng với tính cách vốn có nên thành ra là Purple hiền hơn bất cứ thằng con trai nào.

Nếu chỉ vì một cái lí do đó mà đánh nhau thì phải nói là... trẻ trâu.

Orchid vẫn bình tĩnh, sự kiên định trong đôi mắt.

 " Bạo lực không bao giờ là cách tốt nhất " _ Orchid

 " Con biết, con chỉ là... không chấp nhận bất cứ ai xúc phạm con " _ Purple

 " Đó là một quan điểm tốt nhưng con nên cố gắng bằng lời nói hơn " _ Orchid

 " Dạ... " _ Purple

 " Thôi cũng muộn rồi, con về phòng đi " _ Orchid

Câu nói vừa dứt thì Purple đã phóng như bay lên trên phòng. Cậu đóng cánh cửa lại rồi ngồi sụp xuống. Nghĩ lại chuyện vừa nãy khiến cậu thấy rất lạ trong người.

Vừa rồi là Orchid, mẹ của Purple. Nói thật thì cậu thấy rất căng thẳng khi nói chuyện với cô, vì đó là mẹ?

Có vẻ như lần chuyển đổi thân xác này đã cho họ nhiều trải nghiệm hơn. "Purple" nhận tình yêu và "Gold" lần đầu có cảm giác mình có mẹ.

Mẹ của Gold là Neon Yellow, cô đã qua đời sau khi sinh cậu nên King Orange làm gà trống nuôi con, vậy nên ông ấy yêu thương cậu rất nhiều. 

Đây là lần đầu cậu cảm thấy mình có mẹ, dù đó là Orchid, người không thật sự là mẹ của cậu, nhưng ít nhất thì đó vẫn là mẹ.

Cái tính của cậu vốn là đến là đón, đụng là chạm. Bây giờ lại được bảo rằng phải ưu tiên ngôn từ hơn vũ lực. Được thôi, dịu hiền tốt tính cho giống Purple nào.

Còn về chuyện hồi chiều nay thì Purple mới có một nghi vấn là mình đang bị bắt nạn. Cơ bản là cậu khỏe sẵn rồi, nhưng do bình thường im im nên chúng nó lại tưởng.

 " Mẹ mấy thằng chó, hổ không gầm lại tưởng hello kitty " _ Purple

Cậu đang có ý định là sẽ khiến cho cơ thể hạnh phúc, để khi chủ nhân nó quay lại thì sẽ cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Và vấn đề đầu tiên chính là gia đình, Orchid và Navy.

Nhìn sơ qua có thể thấy là họ không hòa hợp với nhau, Purple cũng không biết là mình có cái khả năng đó không nhưng cậu muốn họ sẽ bớt cãi vã lại.

Hiện tại cậu đang là Purple, vậy nên cậu có trách nhiệm với cơ thể này. Nghĩ nhiều mệt đầu, thôi đi ngủ sớm cho lành.

Bây giờ là gần 9 giờ, Purple quyết định đi ngủ sớm. Trước khi ngủ thì cậu nghe mùi hơi nước rất nồng, có lẽ là chút nữa có mưa. Thế thì ngủ ngon hơn rồi.

Cơ mà có chết cậu cũng không ngờ được rằng bản thân rất nhạy cảm với âm thanh. Một giờ sáng, đang ngủ thì tiếng sấm rền vang bầu trời. Thế là giật mình dậy, tỉnh luôn.

Nằm lăn qua lăn lại tới hai giờ, chưa ngủ được. Ôi trời ơi, hồi còn là Gold thì báo thức kêu cháy máy cũng không dậy, đằng này lại dậy chỉ vì tiếng sấm ạ.

Purple đành phải dậy, đi ra ngoài thì thấy phòng khách vẫn còn sáng. Cậu bước xuống cầu thang xem ai đang ở dưới thì thấy Navy.

Hay là mình đi lên được không, chứ nhìn ổng làm cậu rén ngang. Xui là Navy đã thấy Purple rồi.

 " Purple " _ Navy

Gọi tên có một lần mà khiến đứa nhỏ giật mình rồi. Cậu e dè quay lại nhìn Navy, nguồn cơn bất hạnh cho Purple, gã khác với King Orange rất nhiều. Cậu không thể ung dung, thoải mái được.

 " Sao mày chưa ngủ? " _ Navy

 " Con bị giật mình dậy thôi ạ, sấm lớn mà " _ Purple

 " Sấm? " _ Navy

 " Con nhạy cảm với tiếng sấm đó giờ, cha không biết sao? " _ Purple

Purple nhanh chóng đổ lỗi tại Navy vô tâm nên không biết mình sợ sấm. Vì lúc đó cậu lỡ trả lời theo thói quen khi còn là Gold. Thật may khi gã không hỏi thêm về chuyện này.

Cậu liền phóng lên phòng lại, nằm chui trong chăn. Bây giờ là hai giờ sáng mà sao Navy còn thức vậy?

Với cả ông ta mang một cảm giác đối nghịch với King Orange. Cậu luôn e dè vì hắn có thể đánh cậu. Có điều Navy cũng hơi khác so với tưởng tượng của Purple.

Cậu cứ nghĩ đó sẽ là một tên cặn bã của xã hội chứ. Nhưng gã không nghiện rượu hay thuốc lá, có dùng nhưng chỉ là thứ mua vui. 

King Orange... cậu nhớ ông ấy.

Chưa đầy một ngày sau khi hoán đổi nữa mà đã nhớ rồi. Có lẽ vì nghĩ rằng mình sẽ không thể gặp ông ấy trong một quãng thời gian nên cậu thấy buồn vì điều đó.

Cậu không có ý trách Gold, cậu ấy đâu muốn thế này đâu. Chỉ là cậu thấy buồn vì mình không còn ở chung nhà với King Orange.

Thức dậy bởi tiếng báo thức hoặc là giật mình dậy chứ không có ai gọi. Sự im lặng phủ đều cùng khắp ngôi nhà. Một buổi sáng yên lặng mở đầu cho một ngày bình thường.

Cậu cũng nhớ nhóm bạn của mình nữa. Ngày mai cậu lên trường và thấy họ cười nói với Gold, chỉ mới hôm qua thôi, đó vẫn còn là vị trí của mình...

Không được nghĩ như thế, quá ích kỉ rồi Gold à.

Thứ mày có là hạnh phúc vô tận còn cậu ấy chỉ đang hưởng cái hạnh phúc đó, thậm chí là không phải dưới cái tên của mình.
Mày đừng ích kỉ quá, mày phải thông cảm cho người khác Gold à.

 " ... " _ Purple

Purple cầm chiếc điện thoại lên rồi bấm gọi. Tiếng nhạc chuông đổ vài giây rồi bên đầu dây kia có người bắt máy.

Bây giờ là hai giờ sáng, gọi điện vào giờ này thực sự rất dễ bị chửi nhưng chịu thôi. Cậu thấy mình ngột ngạt quá.

/Alo?/

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, không cáu gắt cũng không phiền hà gì khi Purple gọi giờ này. Dịu dàng đến nỗi Purple cảm thấy mình được an ủi vài phần.

/Gold? Có chuyện gì sao?/

/Gold?/

" ...Tôi không ngủ được, nói chuyện với tôi tới khi tôi ngủ được không? " _ Purple

/Được mà/


_______________
Cám ơn vì đã đọc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC