12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba con báo nhi đồng đó chạy đi đâu mất rồi!?" Alan lái xe chạy xung quanh tìm kiếm, trái tim anh đập loạn nhịp với sự lo lắng đang dâng trào.

Jeff thì gọi muốn cháy máy, nhắn tin liên tục nhưng vẫn không một lời hồi đáp. "Lại chạy đi đâu nữa rồi!" cậu gầm lên trong cơn bất lực.

"Có khi nào ba đứa nó bị bắt cóc không anh?" Charlie quay sang hỏi Babe khi cả hai đang đứng nơi đường đua, sự lo lắng chứa đựng trong ánh mắt của anh.

"Mày điên à! Ăn nói cho cẩn thận vào!" Babe phản ứng mạnh mẽ trước câu hỏi của Charlie.

Dù thời gian đã trôi được hơn 30 phút, nhưng vẫn chưa thấy ba đứa đấy ở đâu hết, Jeff đi ra khỏi garage, quyết định sẽ lái xe đi tìm cả ba đứa cùng Kim.

Nhưng có một điều khiến cậu không ngờ rằng, vừa bước ra chuẩn bị lấy xe thì thứ đập vào mắt cậu đầu tiên đó chính là cả ba đứa nó đang ngồi trong một quán nước, vừa cười đùa vui vẻ vừa uống sinh tố với nhau.

Jeff đứng ngẩn người ra khi nhìn thấy cả ba, cậu cười khẩy, quay người đi vào garage.

"Ơ, không ra gọi bọn nó vào à?" Kim hỏi.

"Không, cứ để đấy, lát bọn nó tự về."

Jeff gọi cho Alan và CharlieBabe nói rằng cả ba đứa nó đều an toàn và đã về rồi.

Alan nghe thấy vậy liền quay đầu xe chạy về, cảm thấy an tâm khi biết rằng bé Dexter và cặp bài trùng kia đã an toàn.

...

"Đâu rồi? Cả ba đứa nó đâu?" Babe thở không ra hơi mà hỏi, sự lo lắng nhen nhóm trên khuôn mặt của anh.

"Ở quán nước gần đây ý, lát nữa ba đứa nó về liền." Jeff ngồi trên sofa đáp, đưa tin một cách bình tĩnh.

"Mẹ nó, Lúc trước có mỗi hai con báo kia thôi là đã đủ mệt rồi. Giờ đây lại cộng thêm một con báo nhi đồng bé tẹo, chưa biết nói, mới biết đi. Mệt quá!" Babe mệt mỏi thả cả người xuống ghế sofa, cảm thấy áp lực từ việc phải đi tìm cả ba đứa kia.

"Sonic! North!" Alan chạy vào gọi lớn, bày tỏ cảm xúc tức giận.

"Jeff! Ba đứa nó đâu? Anh phải giáo huấn cho cả ba đứa mới được." Alan nhấn mạnh, muốn đảm bảo rằng ba đứa nhỏ nhận được bài học từ hành động của mình.

"Cả ba đứa dắt tay nhau đi uống sinh tố rồi." Jeff giải thích.

"Bọn nó đi đâu nãy giờ thế?" Alan tiếp tục hỏi.

"Ban đầu em và Kim định lấy xe đi tìm, vừa ra thì thấy cả ba đứa nó ngồi ở quán nước gần đó, em không muốn phá không khí vui vẻ nên quay người đi về luôn, lát cả ba về rồi anh hẳn giáo huấn từng đứa." Jeff giải thích thêm.

"Ôi trời ạ. Mấy đứa này toàn là để người già phải lo lắng không thôi, chắc anh lại lên tăng xông với cả ba đứa nhỏ này quá." Alan mệt mỏi ngồi xuống sau khi nghe Jeff tường thuật lại về cả ba đứa cho anh nghe. Sự gian truân và lo lắng cho ba đứa nhỏ hiển nhiên trên gương mặt của anh.

Khi Sonic và North dắt tay bé Dexter vào garage, họ đã cảm nhận được một bầu không khí trầm lặng nặng nề tỏa khắp cái garage. Những ánh mắt lạnh như băng đang hướng về phía cả ba.

"Ba đứa bây bước lại đây." Alan ngoắc tay gọi, giọng điềm đạm nhưng mang trong đó là sự nghiêm khắc.

Cả ba cùng nhìn về phía anh, cảm nhận được sự nghiêm túc từ người đàn ông ấy.

Khi ba chú báo ấy vừa bước đến, Alan đã liền lên tiếng. "Vui nhỉ."

"Tất nhiên là vui rồi chú, chú nói kì." North đáp lại nhưng giọng vẫn hơi rụt rè vì biết mình đã làm sai chuyện gì.

"Tại sao đi lại không nói không rằng với ai một tiếng, để mọi người phải lo lắng chạy đi tìm thế?" Anh đứng lên, bức xúc nói với giọng trầm nghiêm khắc của mình.

"T-thì tụi em đi tí xíu rồi về thôi mà." Sonic lắp bắp đáp lại.

"Nhưng ít nhất cũng phải thông báo cho người khác biết để không phải lo chứ!" Alan gằn giọng nói.

"Tại sao em gọi lẫn nhắn tin mà hai người không trả lời thế?"

"Điện thoại của anh để ở đây mà." Sonic giải thích với Jeff

"Còn điện thoại của anh thì hết pin nên tắt nguồn rồi." North cố gắng giải thích để thoát tội cho chính bản thân mình.

"Vậy ha." Alan nói, giọng của anh lắng xuống, bày tỏ sự nghiêm túc nhưng cũng có chút nhẹ nhàng.

"Vâng ạ..." North cười trừ, chẳng thể biết nói gì tiếp.

"Còn con nữa Dexter." Alan nhấc mắt chuyển sang cô con gái nhỏ của anh.

Lúc nói đến tên của cô bé, thì cô gái nhỏ ấy lấy hai tay che mặt rồi lùi lại và núp sau North như trốn tránh tội lỗi của mình.

Alan đang tức giận thì lại liền phải phì cười vì hành động đáng yêu của con gái nhỏ. Sự ngọt ngào và đáng yêu của Dexter khiến anh không thể giữ được cảm giác tức giận.

"Dexter! Đừng làm bố phải cười, bố đang nghiêm túc với con đấy." Alan trầm giọng lại để nghiêm khắc với con dù miệng vẫn mỉm cười. Anh muốn truyền đạt cho con sự quan trọng của việc nghe lời và đối diện với trách nhiệm của mình.

Khi cô bé ló đầu ra với đôi mắt tròn xoe, gương mặt mếu máo nhìn Alan, anh liền mềm lòng trước cô bé. Sự yếu đuối và cảm xúc của con làm cho trái tim của anh tan chảy ra.

Alan liền lúng túng chạy đến bế bé con lên và xin lỗi vì đã nói hơi lớn tiếng với cô bé. "Ối, bố xin lỗi em bé của bố nha... Thôi mà đừng khóc, bố đã sai rồi!"

Vừa dứt câu thì bé con với gương mặt mếu máo liền bật khóc và ôm lấy anh.

Anh hoảng loạn liên tục xin lỗi và cố dỗ cho con nín. Anh cảm thấy như mình đã làm tổn thương con và muốn làm mọi cách để làm dịu đi tâm trạng của cô bé.

"Ôi thôi mà... Bố xin lỗi con nha! Bố lỡ làm con gái của bố buồn rồi, bố xin lỗi, con đừng khóc nữa mà..." Alan ôm và hôn lên trán của Dexter.

Alan bế bé con đi ra chỗ khác dỗ cô bé, đôi mắt anh cũng muốn rơm rớm nước mắt khi thấy con khóc.

"Đấy, không bao giờ giận con được quá 1 phút mà. Con bé mếu tí là lại liền xót con ngay." Jeff bật cười khi nhìn thấy ông chồng của mình đang cố dỗ dành bé con.

Được một lúc sau đấy, Alan bế Dexter quay lại, trên tay của cô bé là một cây kẹo mút nhiều màu. Gương mặt của cô bé đầy những giọt lệ, mũi đỏ và hơi có nước mũi chảy ra.

Cô bé khịt mũi và lấy tay lau nước mắt, Alan chứng kiến cảnh tượng đó lại càng sót con hơn. Anh hôn lên trán và xin lỗi con rồi sau đó vội vã lau đi nước mũi cho con và cố gắng làm dịu đi cảm giác không thoải mái cho cô bé. Anh cảm thấy đau lòng và có lỗi với con gái mình rất nhiều.

Và thế là bé con đã ăn vạ bố thành công.

"Cưng con gái quá trời luôn, bé nó mới rưng rưng có tí thôi là liền chạy đi dỗ rồi." Kim cất giọng trêu Alan.

"Tất nhiên rồi, không cưng không thương sao được, mày có con đi rồi sẽ biết." Alan đáp lại, phản ứng với sự châm chọc của Kim, nhưng cũng sẵn tiện truyền đạt điều quan trọng về tình cha con và sự quan trọng của việc chăm sóc và bảo vệ con.

"Rồi, tới nữa rồi." Kim bịt tai lại tỏ vẻ không muốn nghe lời của ông chú này nói.





_______________________End Chap 12.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net