C.4. Trước đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới quan của tôi và cậu ta hoàn toàn khác biệt.

Lũ kiến không biết nói và lũ mèo sẽ kêu. Đó là những việc hiển nhiên đến vô lý, tôi đã luôn nhìn nó diễn ra hằng ngày, hằng tháng và từng năm.

Chẳng có gì lạ cả.

Nhưng đó là trước khi Nhà lữ hành mang cậu ta đến.

Tử tế. Ngu ngốc. Cô đơn. Đó là những từ ngừ xinh đẹp để diễn tả về cô gái lạ mặt đó. Còn anh trai cô ta? Tôi không rõ. Như đã nói, cậu ta hoàn toàn nằm vượt ngoài những kiến thức tôi từng tiếp xúc.

Giống như một loại ngôn ngữ không tên. Cái chúng ta làm chính là đặt tên cho nó.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tính đến thời điểm hiện tại. Thứ tôi vẫn luôn nghĩ đến chính là "Quái dị".

Ngày hôm đó cậu ta đứng ở cầu, hay nói đúng hơn chính là đứng trên thành cầu. Cậu ta cùng gã Nhà thơ lang thang. Tôi không biết họ làm gì, giống như là đang khiêu vũ, nhưng trông cũng rất ngốc.

"Aether. Cậu sẽ té đấy."

Venti nắm lấy cổ tay người kia, tay còn lại duy trì giữ lấy cột đèn, nếu không làm vậy, e là cả cậu ta và người đang lơ lửng kia sẽ rớt xuống nước.

"Thả ra. Barbatos."

Cậu ta ngước mắt, nhìn chằm chằm người kia.

"Không nhé."

Venti đảo mắt từ chối, vẫn duy trì tư thế hơi nghiêng người. Mặc dù hắn có khả năng kéo cậu lên, bằng tay hoặc bằng gió. Chỉ là, hiện tại, hắn muốn thế này.

"Nhà Lữ Hành sẽ bằm tôi ra mất. Aether à. Cậu đành lòng sao?"

"Sao cũng được."

Lúc đó. Cậu ta vừa được Nhà Lữ Hành đưa về. Khi ấy, đầu óc cậu ta vẫn còn bình thường, chưa bị ăn mòn, chưa quên đi bất kì ai, và vẫn còn nhớ tất cả những chuyện ngu ngốc mình đã làm.

Nhà Lữ Hành đã vui đến mức mang cậu ta đi khoe khoang khắp nơi như một loại kiến thức. Trong đó có cả tôi.

"Albedo! Mau! Đây là anh của tôi, người tôi đã luôn nói với cậu!"

Tôi đã đưa tay và giới thiệu theo bản năng, nhưng chưa một lần nào, chưa bao giờ, người đó đáp lại. Tôi đã quen rồi.

Nhưng lần nào tôi cũng làm vậy.

Ngay cả khi cậu ta quay đi.

"Này."

Đó là lần duy nhất hiếm hoi, khi cậu ta vẫn còn "ý thức" và chủ động nói chuyện với tôi.

"Có chuyện gì?"

"Anh đã nói về rượu Mondstadt. Nó có vị như thế nào?"

Ngu ngốc.

"Chẳng sao cả. Sao cậu không thử đi?"

"Tôi không được phép." cậu ta trả lời, như một cách hiển nhiên.

"Tôi sẽ gặp rắc rối nếu tôi uống chúng. Không phải từ em gái, là từ tất cả bọn họ. Tôi không hiểu, họ như thể đang làm quá lên."

Cậu ta rất giống Klee. Không phải ngoại hình, không phải cách ăn nói. Chỉ là có gì đó rất giống, giống đến thân thuộc.

"Họ nói đúng. Tốt nhất cậu không nên uống."

"Tại sao?"

"Một điều hiển nhiên là trong rượu không có kẹo. Trẻ em thích nó chỉ vì mùi vị thơm và ngọt, nó đắng. Aether. Chả ngon lành gì đâu. Nếu cậu muốn tôi có thể mang cho cậu những thứ ngọt hơn."

"Mật ong?"

"Nếu cậu muốn."

Những thứ ngọt.

Cậu ta dừng ăn nó khi mất trí, tôi không rõ. Nhưng cậu ta chuyển sang ăn cay. Một thứ mà tôi chắc rằng cậu ta sẽ kịch liệt ho ngay khi ngửi mùi.

Não cậu ta bị ăn mòn dần, trong vòng một tháng.

Chẳng ai nhận ra điều đó cả.

Cho đến khi tôi bắt gặp cậu ta ngồi trên mái một ngôi nhà. Nói thật thì tôi chẳng thiết tha gì tìm hiểu cả. Nhưng hôm đó Nhà Lữ Hành đã khóc, khóc đến khi không thể hô hấp.

Cậu ta chẳng nhận ra ai ngoại trừ con nhóc tinh linh.

Ngồi đó, trên một ngôi nhà, lãnh lẽo và cô đơn.

Cả một đêm.

Mắt Aether không còn ánh nắng phản chiếu. Nơi đó chỉ có một màu vàng nhạt, nhạt đến đáng sợ.

Lumine đã che mắt mình lại, che cả mắt của anh.

Cô khóc vì cả hai.

Vì cậu.

Vì chính bản thân.

"Xin lỗi nhưng tôi không thể giúp."

Chẳng ai trách tôi cả. Bản thân họ cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có thể đứng đó, nhìn cặp song sinh bằng cặp mắt đang ghét đó.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ giúp họ. Chưa bao giờ. Tôi chỉ đơn giản là tò mò cậu ta, tò mò cách mà não cậu ta bị ăn mòn bởi một thứ chất đặc sệt.

"Aether. Nhìn tôi này."

Cậu ta vẫn sẽ ngước lên khi nghe thấy tên mình. Nhìn tôi, và điều đó không thể khiến tôi ngừng cười được.

Làm sao một kẻ còn sống lại trông như một xác chết thế này?

Nó khiến tôi phấn khích cả ngày. Chẳng vì cái gì cả.

"Muốn dùng rượu để thử gì cơ?!"

Lisa đã nhìn tôi như một kẻ tâm thần (mà hầu như lúc nào cũng thế) khi tôi đề xuất dùng rượu tác động đến nào bộ cậu ta.

Cách này dĩ nhìn bị tất cả bác bỏ. Chẳng ai đồng ý cả, hay nói đúng hơn thì lương tâm họ không đồng ý chuyện đó. Nhưng tôi không quan tâm, người quyết định không phải họ.

"Thử đi."

"Nhà lữ hành..Paimon nghĩ là chúng ta nên--"

"Thử đi Albedo. Nếu như anh tôi có thể hồi phục. Hay ít nhất là hiểu được những gì tôi đang nói, ngoại trừ cái tên."

Chẳng cần bao nhiêu cồn để khiến một con người đang không minh mẫn ngã xuống cả. Chỉ cần một chai là đủ rồi.

Thứ tôi không ngờ là việc đó thực sự có tác dụng.

Mắt cậu ta long lên vì nước, hai má ửng lên vì rượu. Cậu ta còn ý thức. Tôi nghĩ vậy, khi mà cậu ta cố dùng tay để lau nước và bịt miệng mình lại khi muốn nôn tất cả ra.

"Được rồi. Sẽ là rắc rối nếu cậu không chịu nôn tất cả ra."

Việc một chút hi sinh diễn ra trong quá trình chữa trị là vô cùng bình thường. Việc đưa tay đến miệng cậu ta và nhấn vào trong cổ họng cũng không ngoài dự tính của bất kì ai.

Người kia nôn rất nhiều, như thay một lớp trong dạ dày vậy. Cậu ta nôn ra màu rượu, nhưng tôi không chắc ngoài ra còn gì khác không. Chỉ là. Việc đó có kha khá thành công.

"Aether. Anh nhớ em không?"

Cậu ta đã chậm rãi níu lấy góc áo cô ta và cười.

Và rõ ràng là tôi đã giúp cậu ta mà cậu ta không hề nhớ.

.

.

.

À ừ, sắp sáng cmnr nên là mắt mờ, khi dậy sẽ check chính tả. 🐧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net