countless moons.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❝It's the end of the world.
Tell me, why do I feel strong?
I've been reading books on you.

I've been reading books on Mars.
It's the end of the world.
Tell me, why do I feel strong?
If only I'm dreaming.❞

Những ngày khi mẹ còn ở bên, bà rất mực chuyên tâm dạy dỗ em về lòng tốt và sự đồng cảm, cơ hồ đó là những phẩm chất quan trọng nhất ở một con người. Thời gian mẹ có ít ỏi đến nhường nào và cái thế giới đang trên bờ vực lụi tàn này thật lớn rộng biết bao, mãi đến sau này khi mẹ không còn bên, những dấu vết tình yêu vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng trong lời dặn của bà mới dần bộc lộ vai trò mầu nhiệm của chúng qua cách Hasuichi đối mặt với cuộc đời câm lặng này, trở thành một phần con người em, dẫn dắt em đi đến bến bờ của chính mình.

Tỉ như mỉm cười khi gặp gỡ những người mới, sau đó đưa tay ra chào hỏi họ với dáng điệu khoan thai và phải đảm bảo là con không đổ mồ hôi tay vì lo lắng quá mức. Thả lỏng, hít thở sâu vào, mặc cho người ấy có trái tính trái nết ra sao, hãy nhớ rằng con chưa biết gì về người ấy, càng chưa tỏ rõ cuộc đời đã gieo loại hạt giống gì nơi trái tim họ. Mỗi một người con gặp trong đời đều đang đấu tranh trong một trận chiến mà con chẳng hề biết chút gì hay cảm nhận được dù chỉ một chút sự ác liệt của nó. Sự tử tế và lòng trắc ẩn của con có thể sẽ bị xem nhẹ phút ban đầu, nhưng con nên nhớ, loài người là những tấm gương soi chiếu lên nhau.

Hasuichi rất muốn nói với mẹ, lời răn dạy đó đã nảy mầm sống trong em, rằng em tuân thủ nó cùng nhiệt thành và trí tuệ, thế mà cậu trai đó - mỗi lần nghĩ về cậu là em hằn học giậm chân khi nỗi niềm khó trút bỏ bấy giờ tựa triều dâng - lại bước vào khoảng không tâm trí em rồi dễ dàng khuấy đảo nó.

Giữa cái chốn ảm đạm, héo hắt ấy, Albie Hiddleston là mặt trăng của Nishizono Hasuichi.

Mười sáu anh hùng, đếm ngược một năm trước lúc giải đấu quyết định tồn vong của quốc gia mình đại diện diễn ra, được tập họp tại một khu vực ẩn tàng, lánh xa khỏi dân cư mà ngay cả người có hiểu biết về địa lý nhất định như Hasuichi cũng không nghĩ địa cầu lại tồn tại một nơi tách biệt đến thế. Mục đích là để thực hiện một vài thí nghiệm, một số nghiên cứu trên cơ thể họ, toàn bộ những bài khảo hạch đều nằm dưới quyền chỉ đạo bởi tổ chức khoa học phi chính phủ mà không quốc gia mang hiềm riêng nào được phép nhúng tay vào.

Hasuichi đoán chừng đó là một năm của rất nhiều bất đồng, cự cãi, nhưng đồng thời nghĩa là em sẽ được tiếp cận nhiều nền văn hóa và tích lũy thêm kiến thức cho mình. Mỗi người có một cách giết thời gian riêng, đối với một vài anh hùng, nó còn là cơ hội để tìm kiếm, nắm thóp điểm yếu trí mạng của đối thủ, nói cách khác là lõi của họ.

Việc làm ranh mãnh kia khá dễ hiểu thôi, Hasuichi chỉ không ngờ họ đặt ra hàng tá nguyên tắc như không tấn công hay gây hại lẫn nhau trong thời gian một năm sống chung, không xâm phạm riêng tư, không được có hành động quá khích gây náo loạn trật tự và một số quyền con người cơ bản khác, thế nhưng lại không vạch ra thẳng yêu cầu không được phép tìm hiểu quá sâu đời tư của nhau; điều này đương nhiên sẽ gia tăng khả năng biết trước vị trí lõi của đối thủ, nâng cao phần trăm thắng bại gọn nhẹ cho trận tàn sát một năm sau.

Đã vậy thì cuộc khảo nghiệm này chẳng khác gì một cuộc tụ họp làm quen là bao. Ấy là cho đến khi tổ chức phi chính phủ này tuyên bố sẽ giữ vững tính công bằng tuyệt đối của giải đấu bằng việc sử dụng dị năng từ tế bào Theseus của các anh hùng để xóa bỏ ký ức, đây là một phương pháp có thể bảo toàn những ký ức quan trọng vì chỉ một phần ký ức nhất định bị tách khỏi não của vật chủ. Các nhà khoa học sẽ rà soát các thành phần ký ức được mã hóa trong não: các phần tử khác nhau của ký ức bao gồm hình ảnh, âm thanh, từ ngữ, cảm xúc được nối với nhau tại các nút hoặc điểm giao nhau để tạo thành một ký ức tròn trịa về một người, đồ vật hoặc sự kiện sẽ được tiến hành tách bỏ một cách chuẩn xác mà chẳng mảy may ảnh hưởng đến những ký ức không liên quan đến một năm khảo nghiệm này.

"Tức là tạo dựng mối quan hệ hay biết thêm về họ cũng chẳng ích gì," Hasuichi buồn rầu tự nhủ. Cơ mà có ai lại muốn làm quen với mấy tên đối thủ nguy hiểm giống em đâu chứ, hơn cả thế, làm bạn với họ!

Hasuichi vẫn giữ nguyên ý định ngớ ngẩn và khù khờ kia, tới nỗi anh chàng Aiden tròn xoe mắt cảm thán: "Anh chưa từng gặp đứa nhỏ nào mọt sách như em!" Anh đặc biệt dùng từ "geek". Là bởi Hasuichi tò mò cái thế giới đang vận hành quanh em tới mức biết thêm bao nhiêu cũng không đủ để thỏa mãn cái tính ham học hỏi, đặc biệt là ba mảng giao thiệp, văn học và thực vật, chỉ là em đủ hướng ngoại nên không bị anh chàng người Mỹ xếp vào "nerd".

Ngày đầu tiên ở khu vực ẩn tàng, mười sáu anh hùng đại diện được tập hợp tại phòng khách chung, một số chào hỏi nhau, phần còn lại thì ngồi thừ mỗi người một góc, đầy mùi thuốc súng và những ánh mắt e dè, trăn trở, xen lẫn nghi ngại lén lút quan sát lẫn nhau, lần tìm manh mối qua từng món đồ vật trong căn phòng rộng lớn.

Hasuichi đã mỉm cười hòa nhã khi gặp Albie Hiddleston lần đầu, em đưa tay ra theo thói quen chào hỏi, mong mỏi cái bắt tay hồi đáp từ người ta, vậy mà cậu trai chỉ hờ hững quan sát em, ánh mắt ấy sắc lạnh tựa dao găm, và cũng rất đẹp, một màu tím bỏng rẫy như sao chép từ tử ngọc tinh khiết nhất.

"Mặt trăng tím! Tên gọi đặc biệt được đặt cho lần trăng tròn thứ hai trong một tháng có ba mươi ngày, đặc biệt là vào tháng tư. Mắt của cậu sáng bàng bạc như mặt trăng và sở hữu màu tím trác tuyệt của tử ngọc. Không phải nhiệm mầu lắm hay sao?"

Thay vì tên tuổi, đây lại là những lời khai mở cho một mối quan hệ.

Chà, ngay cả cái người gắt gỏng, u uẩn đó cũng khúc khích cười trước ý nghĩ ngây ngô vô tình bật ra thành tiếng của em.

Lắm lời nhưng không khó chịu chút nào, Albie nghĩ, càng không phải tạp âm.

Albie đăm đăm nhìn chú chim đậu trên khung cửa sổ khi cậu đắm chìm trong suy nghĩ. Người ta nói rằng chim sẻ ghé thăm là điềm báo điều tốt lành sẽ đến, vận may sẽ đồng hành cùng bạn. Song, đó chẳng qua chỉ là một sự mê tín hèn hạ, được những người bênh vực tử vi tin tưởng.

Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu cậu khi nghĩ về con chim sẻ là sự tồn tại của Oscar Wilde cùng câu chuyện Chim sơn ca và bông hồng đỏ của ông. Cậu đọc nó lần đầu tiên vào năm mười ba tuổi trên nóc của một tòa nhà bỏ hoang, là chị Rose đã đọc nó cho cậu nghe và cậu luôn giữ kỷ niệm đó in sâu vào trí nhớ của mình.

Khoảng thời gian khi Albie còn được đồng hành cùng Rose, thường xuyên có một chú chim sơn ca đậu trên cửa sổ nhà họ, nó hót không ngừng, nhưng kỳ quặc thay, Albie chẳng hề phàn nàn về điều phiền toái bé xinh này, dù cậu vốn rất ghét các tạp âm. Chú chim đó là người bạn thân quen của cậu cho đến khi mùa đông hoang vắng đến. Chú chim nhỏ vui vẻ ca hát, chốc chốc nhảy lên, vỗ đôi cánh nâu và nhảy múa theo tiếng hót của mình. Đã quen với sự hiện diện của bạn nhỏ ấy, Albie sẽ mở cửa sổ và chia sẻ với nó nửa miếng bánh mì - bữa sáng của cậu; chú chim sẽ đáp lại bằng tiếng líu ríu vui tai.

Đó là một loài sơn ca thông thường, như Rose từng đọc cho Albie nghe, vì hình dáng của nó phù hợp với những gì được mô tả trong bộ bách khoa toàn thư về các loài chim của chị ấy.

"Chim sơn ca phổ thông là một loài chim cách điệu, mỏ mỏng và đuôi dài. Lớp lông phủ ngoài và cánh của nó có màu nâu vàng đồng nhất, ngoại trừ phần đuôi có tông màu nâu đỏ đặc trưng. Phần bên dưới thì có màu sáng hơn, có màu trắng kem."

Lần tiếp theo Albie tự mình đọc Chim sơn ca và bông hồng đỏ là ở thư viện của khu vực ẩn tàng, bạn nhỏ đó cũng ngồi gần cậu, trên gương mặt em là nụ cười đẹp nhất mà cậu từng thấy trong đời.

Albie nhớ lần đó là lần đầu tiên cậu và Hasuichi trao đổi lời nói. Albie nghĩ Nishizono Hasuichi có quan tâm đến cậu, rõ là khá nhiều luôn ấy, vì lúc đấy, em tựa hồ một con vẹt không ngừng huyên thuyên khi nghe cậu bộc bạch muốn được đọc thêm nhiều văn học cổ điển. Em bảo em đã đọc Bức chân dung Dorian Gray trong tháng đầu tiên của cuộc nghiên cứu và em sẽ không phủ nhận điều này, em yêu Wilde một cách say mê.

Về cơ bản, Albie là một người tò mò, cậu không đọc để giải trí vì đó không phải là sở thích của cậu. Tuy nhiên, bản tính đó đã thúc đẩy cậu ta hỏi em nhiều hơn về Wilde, em thì hân hoan kể cho cậu nghe những gì em biết về ông ấy. Hasuichi thậm chí còn đọc lại một phần lời nói đầu của Bức chân dung Dorian Gray mà không cần nhìn vào trang giấy, khiến Albie rất mực kinh ngạc. Em kể cho cậu ta nghe về điều trớ trêu mà em nhận thấy khi đọc Con ma Canterville, em thề với cậu rằng Wilde là một thiên tài đi trước thời đại. Em giúp cậu chọn một số tựa sách của Wilde để mang về phòng riêng. Cậu trai đảm bảo - vành tai cậu đã đỏ ửng - cậu sẽ nghiền ngẫm toàn bộ chồng sách và chia sẻ với em những suy nghĩ của cậu về chúng sớm nhất có thể.

"Xin hát vang ta nghe một khúc ca sau cuối," cây sồi thì thầm. "Ta sẽ thấy cô đơn nhường nào một khi em vắng xa."

Một đoạn trích ngắn từ Chim sơn ca và bông hồng đỏ, con con thế thôi mà mỗi lần đọc là một lần Albie nhớ tới những gì Hasuichi đã "líu lo" ngày hôm ấy.

Những ký ức tràn ngập trong đầu Albie Hiddleston, khiến cậu hoài niệm, ngay cả khi chúng giờ đây mơ hồ và lộn xộn, bởi lẽ đã gần bảy tháng trôi qua kể từ dạo ấy rồi còn đâu. Cậu chưa bao giờ đến gần Hasuichi trước, cậu chưa hề - và cũng không bao giờ - có đủ lý do để làm điều đó. Cậu nghĩ, đó là cuộc trò chuyện trực tiếp, đàng hoàng đầu tiên cậu có với em sau ba tháng lầm lũi ở khu vực ẩn tàng.

Cậu trai thở dài, chú chim sẻ cũng đã cất tiếng hót sau cuối, tung tẩy bay đi, nhá nhem chiều mất rồi, chú ta chắc phải về nhà đấy thôi. Cậu gấp cuốn Chim sơn ca và bông hồng đỏ lại, tùy tiện đặt trên giường, chợt nghĩ tới bạn nhỏ lắm lời kia, cậu đoán hẳn là hôm nay em vẫn như mọi ngày, ngồi thừ đọc sách ở một góc trong lúc những người khác trò chuyện và khiêu vũ.

Cảnh tượng vừa hay hiện lên sống động trong đầu, cậu tủm tỉm cười, lại có thêm suy nghĩ này, rằng cậu đang muốn gặp em hơn bao giờ hết.

Hasuichi không thể hiểu được từ khi nào tình cảm của em lại trở nên sâu sắc và đẹp đẽ như chính biển cả.

"Liệu cậu ta có để ý đến mình không, liệu cậu ta có thể - bằng cách nào đó - tà thuật cũng được, thấy mến mình một chút không?" Em thỏ thẻ, nhìn ảo ảnh của mình từ bên kia tấm gương, trông em nhỏ con và muộn phiền.

Sáng hôm ấy em không có tâm trạng, em cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức vô cùng. Em không muốn nghĩ, vì em cảm thấy mình như sắp khóc.

Trước khi đi đến đại sảnh phòng khiêu vũ, em đóng cửa sổ lại.

Không hiểu sao em cảm thấy đau khổ đến mức quên mất khăn choàng cổ. Đó là một chiếc khăn choàng len màu trắng tinh, thứ mà Albie đã nhặt lại giúp em khi em đứng trên ban công, mải mê nghịch ngợm chiếc khăn choàng và khiến nó bị gió cuốn bay đi. Nó rơi trên thảm cỏ, ngay dưới mũi giày Albie, cậu trai không ngại bẩn, phủi sạch nó rồi mới trao trả cho em.

Nó trở thành món đồ Hasuichi thích nhất, nhưng em đã gấp nó lại, để trên tủ đầu giường cạnh thanh kiếm của mình - thứ mà em cũng quên mang theo nốt. Em không có ý định quay lại lấy bất kỳ thứ gì.

"Ít nhất thì mình cũng còn đây Nỗi đau của chàng Werther," Em tự an ủi mình bằng cách lặp đi lặp lại lời này.

Cuộc tụ họp buồn tẻ, bọn họ vẫn tán gẫu và khiêu vũ y hệt mọi ngày. Không có quá nhiều thứ để làm sau những bài khảo hạch các nhà khoa học thực hiện lên họ.

Hasuichi chẳng thể ngừng nghĩ về cái cậu Hiddleston đó. Vì lý do nào đấy, một lý do cực kỳ ngốc xít, em không bao giờ có thể lảng tránh được kết quả này. Bằng cách này hay cách khác, tâm trí em nhắc nhở em về sự tồn tại của cậu.

Pizarnik viết: "Tôi yêu anh và tôi sợ anh, và tôi sẽ không bao giờ nói với anh bằng giọng thật của mình, giọng nói chậm rãi, sâu lắng và buồn bã này. Đó là lý do tại sao tôi viết thư cho anh bằng ngôn ngữ mà anh không biết. Anh sẽ không bao giờ đọc được tôi và anh sẽ không bao giờ biết đến tình yêu của tôi."

Alejandra, Alejandra Pizarnik, theo một cách nào đó, đã trở thành người bạn tâm giao của bạn nhỏ Nishizono, em đã trút hết cảm xúc của mình vào những bài thơ của cô, em đã nhuộm những trang nhật ký của người nữ sĩ bằng những giọt nước mắt ấm áp. Cô ấy cho em biết rằng em đang cảm mến Albie. Hơn thế, em đã thích thầm cậu ta. Em chưa bao giờ hiểu tại sao những lời của Pizarnik lại dễ dàng làm lộ ra tâm hồn em, để nó trần trụi và bị phơi bày.

Sự trần trụi của tâm hồn mình khiến em thấy xấu hổ, nó khiến em ghét cái cảm xúc ấy của mình. Nó buộc em phải giao cảm với thế giới, với cậu trai kia. Dù cảm giác xấu hổ cứ cuộn trào, lâng lâng khó chịu, nhưng em vẫn muốn bộc lộ tâm hồn mình, em muốn cậu hiểu và ôm lấy nó, để tình cảm bảng lảng trong em bừng nở. Mặc dù vậy, tận nơi sâu thẳm cõi lòng mình, em biết chuyện này là không thể, theo em, cường độ cảm xúc của em là một cơn triều dâng đáng sợ. Mà đã thế, em chỉ đành ấp ủ nó cho riêng mình thôi, vả chăng em sợ nó sẽ cuốn trôi cậu khỏi thế giới của em.

Albie yêu mặt trăng vì sự rực rỡ và rạng ngời của nó, vì hình dáng diệu kỳ qua các pha của nó. Nó trông thật đẹp làm sao, làm lu mờ hết tất thảy những vì sao bên cạnh nó. Sự tỏa sáng của nó, soi chiếu ngay cả những đêm đen tối và cô đơn nhất.

Giữa cái chốn ảm đạm, héo hắt ấy, Nishizono Hasuichi là mặt trăng của Albie Hiddleston.

Lần đầu tiên nhìn thấy em, cậu ta đã biết ở em tồn tại một điều gì đó thật đặc biệt, cậu ta thấy được niềm đam mê của em với những gì em yêu thích, cậu ta thấy sự tận tụy của em với những gì em làm. Cậu nghĩ là em dễ thương, với chút gì đó thật khờ khạo, thơ thẩn, nên cậu không khỏi phân tích từng cử chỉ của em.

Lần thứ hai cậu nhận ra sự tồn tại của em lần nữa là lúc em nói chuyện với cậu khi cậu đang đọc sách. Cậu nghĩ em thật quá dễ dàng để tiếp cận mọi người, cậu thích điều này ở em bởi cậu trái ngược em hoàn toàn ở điểm ấy.

Albie bắt đầu khám phá những điều nhỏ nhặt về Hasuichi. Cậu trai phải thừa nhận rằng cậu thấy em là một bạn nhỏ thú vị, cậu chẳng cách nào ngừng nghĩ đến việc bao giờ thì em sẽ nói chuyện với cậu lần nữa. Albie thực sự thích việc được ở gần em.

Nên, hãy cho cậu trai ấy mượn đôi tay của em để khiêu vũ trên khúc nhạc này, cho cậu ta mượn nụ cười của em để so sánh với vầng trăng kia, và cho cậu ta mượn đôi mắt nâu trà xinh đẹp của em để biết hiện thời cậu trông như thế nào.

"Tao không tin được là mày đến sảnh khiêu vũ chỉ để đọc sách từ sáng đến tối." Giọng nói cậu trầm thấp, vượt lên trên sự im lặng bằng một lời thì thầm kín đáo, không dày hơn một tiếng thở dài, không kém ý tứ hơn một cơn gió nhẹ. Giọng nói này dường như phát ra âm thanh từ độ sâu đang ngủ yên của một hang động, hoặc có lẽ là độ sâu của một đại dương không có sóng.

Địa cầu ngừng quay và thời gian cau mày nhìn Hasuichi, hỏi khi nào thì em có thể tiếp tục. Giọng nói của Albie điềm tĩnh, lặng thầm và khó để nghe rõ, song em nghe thấy chẳng sót một âm tiết và cảm nhận được chúng vô cùng rành mạch.

Cảm giác giật mình không hề dễ chịu, nó khiến em sợ hãi, nhưng cậu lại là người chủ động nắm tay em và mỉm cười với em - lần thứ hai kể từ công cuộc làm quen thất bại thảm hại của họ.

Nụ cười của cậu, nụ cười mà em không thể rũ bỏ khỏi tâm trí khi mơ, nghĩ và nhìn cậu.

Những con người xung quanh em trở nên nhỏ bé và tiếng ồn xung quanh họ trở nên không đáng kể đối với em. Chân em đứng khựng lại mặc dù thực tế là chúng phải di chuyển theo sự dẫn dắt của cậu trên sàn khiêu vũ, đồng thời, tay em khép lại như thể có thứ gì đấy bên trong mà nó không muốn buông ra.

Và trong số rất nhiều giác quan, Hasuichi không thể nhớ cách sử dụng bất kỳ giác quan nào của mình.

Trong sự im lặng của buổi tối, làn gió là nhân vật chính duy nhất ở đại sảnh, nhưng trong tâm trí Hasuichi, Albie mới là người duy nhất ở đấy.

Họ làm sao thổ lộ thành lời... Tuy nhiên, tiếng thủ thỉ của các linh hồn cũng đủ để tạo nên tiếng tanh tách không ngừng và chúng sẽ vướng vào khoảng trống nơi tâm khảm họ. Linh hồn là một tuyển tập có ý nghĩa bất biến, một vũ trụ vừa nhỏ bé vừa to lớn, một kiến ​​trúc đồ sộ, tao nhã được xây đắp dựa trên những bí mật sâu sắc nhất. Giờ đây họ giao tiếp bằng tâm khảm!

Cùng nhau, em và cậu nhảy điệu valse. Một điệu valse có tám nhịp. Trong suốt bài khiêu vũ của hai người, Hasuichi cảm thấy bình yên. Còn điều gì bình yên hơn những giấc mơ nữa?

Bản giao hưởng mở đầu hoành tráng, rồi kế đến là bài nhạc nền, êm đềm và tĩnh lặng. Em cảm thấy những sợi dây tâm hồn mình rung lên dưới vòm hòa tấu du dương. Tim em đập nhịp nhàng, nhẹ bẫng.

Sự đứt quãng của các hợp âm khiến em rùng mình, râm ran khắp làn da. Bài nhạc nền quay trở lại, trong vẻ lộng lẫy tinh tế của nó, cậu nâng em khỏi mặt sàn, hướng bước chân em tới vùng đất của những giấc mơ. Giai điệu tiếp tục, xoáy tròn quanh em, nhảy múa, và càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng trầm lắng. Giận dữ hơn, kiêu kỳ hơn nó vốn có. Những cơn rạo rực mạnh mẽ hơn và tái diễn nhiều hơn, vuốt ve làn da em, kích thích các giác quan của em.

Bản giao hưởng sắp kết thúc, cảm xúc nuối tiếc, bịn rịn khiến Hasuichi vấp ngã, vậy là hỏng mất tiết tấu cuối của màn khiêu vũ. Em giờ y hệt một trái lựu chín đỏ, ngượng ngùng, em thấy có lỗi kinh khủng.

Mà sao Albie vẫn cứ tinh tế như thế, cậu không nói thêm gì để khiến em thấy khó xử hơn, cậu chỉ dìu em đứng dậy và chỉnh lại trang phục cho em. Bước chân rập rờn theo sự dẫn dắt của cậu, lúc em nhận ra thì cả hai đã chẳng còn ở đại sảnh khiêu vũ, hai người họ đang ở bên ngoài khu nhà, dưới ánh trăng đang vằng vặc soi tỏa.

"Nhắm mắt lại, Hasuichi," cậu nói, tự mình hằn học vì xấu hổ. "Đau ơi bay đi." Bằng một cử chỉ dịu dàng, bàn tay cậu tìm đến bàn tay em.

Thật là một lời an ủi hết sức đáng yêu và trẻ thơ. Hasuichi khó lòng kiềm chế nổi mong mỏi được ngắm nhìn biểu cảm của cậu, dẫu em tin hẳn là nó vẫn cáu bẳn tựa mọi lần. Albie là thế, phải không? Cậu bất kham, vụng về với lời ăn tiếng nói và cách thể hiện. Ẩn giấu sau độc chất của dây thường xuân, cậu nhạy cảm và mang một trái tim dung dị lạ thường.

Đôi mắt em từ từ mở ra với thế giới thực.

Cậu hôn em. Làn môi cậu sương giá nhưng mềm mại. Đáy mắt gấm nhung màu thạch anh tím của cậu vẫn trầm tĩnh nhường nào, cớ sao đôi đồng tử em lại chênh chao khôn xiết?

"Đã bảo mày nhắm mắt lại cơ mà, bướng quá đi mất."

"Nhưng mà lạnh, Albie..." Em thủ thỉ. Đầu ngón tay vô thức chạm tới làn môi người nọ. "Thật sự lạnh lắm."

Chuyện này giống giấc mơ hơn cả một giấc mơ, Hasuichi ngẫm nghĩ, đôi mắt nâu trà lóng lánh tròn xoe.

"Mày biết cách để làm ấm nó mà. Thậm chí là thiêu rụi nó." Cậu cười nụ, bàn tay cậu mơn trớn, nghịch ngợm những lọn tóc rơi sau gáy Hasuichi.

Cho đến khi cảm giác mềm mại và ngọt ngào ở trên môi em chân thực đến nỗi em tự động nhắm mắt mình lại để tỏ tường khung cảnh này rõ nét hơn.

Albie hôn em.

Lúc cậu ta dứt khỏi nụ hôn và nhìn em - cái người còn đang mải miết ngẩn ngơ - cậu ta mỉm cười tinh quái, em liền biết đây nào có phải một giấc mơ. Mà cũng chẳng phải thế, vì được cậu hôn chính là giấc mơ của em còn gì.

"Tôi phải hỏi vầng trăng kia thế nào?" Em hổn hển bày tỏ. "Nó sẽ đáp lại tôi ra sao?" Quyến luyến hơi ấm của cậu trai, tay em ghì chặt vạt áo cậu.

Mặt trăng biết khiêu vũ, nó biết cười, biết khóc, biết hôn - nhưng nó không biết yêu, nó thấy mình không nên yêu.

Và thế là chiếc hôn kế tiếp có vị mặn.

Tình yêu đối với nhiều người là một cảm giác mơ hồ, đối với nhiều người khác, đó là một cảm giác ngu xuẩn, cho người khác mượn trái tim mình dù biết rõ có khả năng cao nó chỉ còn là những mảnh vụn khi bị trả về.

Albie luôn coi mình là một trong những người xui xẻo cảm nhận được tận đáy lòng khi yêu. Điều này đã xảy ra khi cậu gặp Hasuichi, nhưng cậu vẫn liều lĩnh, bất chấp nguy cơ đổ sụp bất ngờ, nguy cơ rơi thẳng xuống vực sâu. Nguy cơ khi hai cơ thể chạm vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC