Phía Đông, tìm em ở phía Đông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Douma x Reader

Rating: Ngược (plot không rõ, mơ hồ)

Trả request cho: AkiHimitsu7

Tôi thi xong rồi! Cảm ơn mọi người nhiều vì đã kiên nhẫn đợi ạ ỤwỤ !


... Tưởng chừng đã có được nàng trong vòng tay an nhiên thì nàng lại vụt mất, hệt như cơn gió thu chỉ ở cạnh thế gian khi thu nở, và quay đầu bỏ đi khi thu kịp tàn.

Ta bỗng trở thành kẻ thua cuộc trong trò chơi không hồi kết. Ngày qua ngày, năm qua năm, ta còn không biết mình cố gắng vì cái gì khi chỉ mãi mê đuổi theo bóng hình nàng. Nàng thì trùng sinh muôn lần, trả nghiệp cho chính tội ác mà gia tộc mình gây ra...còn ta thì vẫn ở đó, vẫn bất lực đau khổ nhìn nàng chết đi trước những bất hạnh phàm tục.

Nhưng cô gái à, mỗi lần bước chân qua quỷ môn quan, xin nàng đừng quên rằng, khi nàng tỉnh giấc, dù cô đơn lạnh lẽo đến mấy, trên thế gian này vẫn luôn có một kẻ ngu muội đợi nàng dưới màn đêm bất tận và đón nàng vào một ngày trời xanh bạt ngàn.

[...]

Giữa vùng trời rộng lớn, lửng lơ treo một quả trăng tròn trịa như quả bóng. Mấy đêm gần đây trăng cứ tròn hoài, có lẽ là do Nhật Bản đang lặng lẽ bước vào giai đoạn rằm giữa mùa đông. Một mùa đông lạnh lẽo như bao mùa đông thường niên khác, chỉ có điều năm nay chẳng thấy tuyết rơi.

Trong khi thiên hạ bốn bề đang bận bịu ăn mừng cho sự phồn vinh một đây mai đó của đất nước thì trên mái ngói đỏ rực tại một nơi hiu quạnh. Mơ màng một kẻ đang say mèm dưới ánh nguyệt đêm rằm.

Tuy ngũ quan có hơi mập mờ trước thứ ánh sáng tinh khiết từ trên cao nhưng bù lại, có thể bạo dạn nói rằng kẻ này rất ưa nhìn. Nam nhân còn sở hữu cơ thể khá cường tráng dù cách ăn diện có hơi kì cục.

Hắn lặng lẽ ngồi đó, chẳng có ai bầu bạn ngoài cái bóng đen của chính hắn trên nền gạch ngói và dăm ba mẩu xương nhỏ còn xót lại từ bữa tối ngon lành khi nãy.

Những mẩu xương của những kẻ xấu số...những con chiên ngoan đạo ngu xuẩn đã mù quáng thờ phụng hắn với ước mơ về một thiên đường không có thật.

Dù vậy cũng đâu trách hắn được, ngược lại, hắn còn nghĩ họ nên cảm tạ hắn vì đã giải thoát cho họ khỏi đắng cay cuộc đời mà? Nhỉ?

Ừ, cứ cho là vậy.

Con người không đứng đầu chuỗi thức ăn mà là quỷ. Nhân loại tự nuôi lớn bản thân bằng lương thực từ thiên nhiên để rồi quỷ lại xem họ là những túi thịt biết đi, muốn là có, thích ăn lúc nào cũng được.

Một con quỷ gớm ghiếc như hắn háu ăn vô cùng, một lúc có thể 'nuốt trôi' cả ba đến bốn 'túi thịt' dù no dù đói. Hắn ăn bất chấp mọi hoàn cảnh. Hẳn đó là lí do vì sao số lượng người theo tín ngưỡng tại cung điện của hắn đang ngày càng vơi dần đi một cách bí ẩn.

Đồng tử thất sắc màu cầu vồng tưởng chừng sống động, hóa ra lại vô vị, đang xa xăm hướng về phía phố thị rực rỡ ánh đèn. Đèn lồng, đèn hoa đăng sáng bừng bừng tựa vô vàn vì tinh tú trên bầu trời. Nhờ có những đốm lửa này mà sắc trời trông tươi mới, bớt ảm đạm hơn hẳn dưới ánh trăng tròn.

Dù vậy, hắn không quan tâm, đẹp hay không đẹp, không phải việc hắn.

Trong đầu hắn hiện tại như một cuốn phim chạy trên máy chiếu lỗi thời, lướt qua cơ man là kỉ niệm, khiến hắn thiết tha nhớ nhung về những kí ức xưa cũ. Những kí ức mà trong đó, (T/b) vẫn là (T/b), là thiếu nữ hồn nhiên hái trà trên núi, vô tình gặp phải nam nhân tội nghiệp đang khổ sở trú nắng trong một cái hang nhỏ mà thương tình giúp.

- Cô không sợ người lạ ư?

- Có gì lạ đâu thưa ngài! Trước lạ sau quen mà!

Sau ngày đó, hắn cứ đến tìm em mãi thôi, em khiến hắn tò mò muốn biết vị thịt của em như thế nào. Thịt thiếu nữ chắc ngon lắm, đặc biệt là thiếu nữ mới lớn và yêu đời như em!

Mưa dầm thấm lâu, Douma không còn cảm giác muốn nuốt trôi em vào bụng nữa mà thay vào đó, giữ em lại để bầu bạn.

Và đâu đó dưới Thánh đường của Douma, vẫn còn cất giữ chiếc ô giấy cũ mèm - kỉ vật minh chứng cho ngày ấy hai người họ gặp nhau. Hắn trân quý nó hơn bất cứ thứ gì.

Đến đây, mắt hắn vô vị cụp xuống, nụ cười mỉm tắt lịm đi.

Hắn chỉ mong em mau về. Hắn nhớ em, hắn thèm thuồng hơi ấm của em dù chỉ là chút ít. Douma không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có em trên trần thế này và ở đó có hắn, tuyệt nhiên hắn đã an lòng vạn phần dù biết chẳng thể bên nhau được dài lâu.

Tiếng tấp nập của thiên hạ không làm lòng hắn rạo rực hơn mà còn bào mòn sự kiên nhẫn đến mỏng như tờ giấy nơi hắn.

Tên ác quỷ cau mày, tự cảm thấy bản thân khó ở hơn.

Gió đông thổi vi vu khẽ làm mái tóc trắng bạc bết lại. Kẻ này suy tư một chút rồi mới đưa tay lên vuốt. Năm ngón tay thon dài chải qua những lọn tóc rối khiến chúng mượt mà lại. Nam nhân sau đó tay chống cằm, tựa gối ngồi chễm chệ. Hắn quyết định đếm đèn hoa đăng để thả hồn vào gió, để tâm tư không phải phiền muộn.

Con người thật khó hiểu, trăng tròn là điều bình thường, có gì đáng ăn mừng? Hoa đăng đèn lồng vốn dĩ cũng chỉ là lửa hồng nhóm lên bên trong một lớp giấy, có gì mà đẹp? Có ăn được đâu mà cũng hân hoan?

Hắn không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu. Thứ duy nhất hắn khao khát thấu được lúc này là...khi nào em mới chịu về...?

Kẹt...

Ngạc nhiên thay, cách giết thời gian này cũng hiệu quả phết, sau 7749 đốm sáng, kẻ đó cuối cùng chịu cũng quay về.

Quay về bên vòng tay hắn - hắn muốn, mà nào có thể? Bởi thế, con người ta thường muốn những thứ mà họ không có.

Nhưng hắn đâu còn là người, hắn là Thượng huyền nhị, là nỗi ác mộng thiên thu trong thiên hạ, mượn tên thần linh đến cứu rỗi nhân loại nhưng thực chất là để thỏa mãn khẩu vị xấu xí của chính con quỷ bên trong.

- Sao ngươi về trễ vậy? Ta đã rất lo cho ngươi đó.

Hắn từ trên mái hiên nhoài người xuống, đồng tử ánh lên vẻ thích thú nhìn nữ nhân phía dưới. Bờ môi cong cong nụ cười thân thiện.

- Ta có việc.

Thiếu nữ nhạt nhẽo đáp, giọng điệu thật sự chẳng có tí xúc cảm. Nàng từ tốn gài chốt cổng chính bằng thanh gỗ dày cộm rồi bỏ vào nhà, bỏ quên một Thượng huyền nhị đang cau mày khó chịu.

Hắn đờ mặt được giây lát thì đáp nhẹ xuống đất, lẽo đẽo theo sau em. Bản thân lịch thiệp để đôi hài bên ngoài rồi mới bước vào trong.

Em của kiếp này thật xa lạ. Douma không quen với sự thờ ơ đó.

Đây không phải lần đầu tiên kẻ này bị phũ, và chắc chắn cũng không phải lần cuối.

Theo em đến gian bếp nhỏ nhắn, cũ kĩ, tay hắn phẩy quạt, mắt hắn chăm chú nhìn em nhóm lửa đun nước. Bộ cuộc sống của em nhạt nhẽo đến mức này ư? Sáng sớm tinh mơ đã rời nhà rồi tối mịt tối mù mới mò về. Người thân thích thì không có, vậy những lúc vui buồn, em sẻ chia nó cùng ai vậy?

Đùa thôi, hắn biết mà, em ở đây không phải để lập gia, không phải để được hạnh phúc. Những cái gì bi kịch nhất của người khác, em sẽ gánh giùm họ. Thế gian có sẽ thể khiến em đắm đuối một cái gì đó để rồi tước đoạt nó khỏi vòng tay em và mĩ mãn nhìn em đau đớn ruột gan.

Hắn hiểu chứ, vì ngay chính lúc này đây em là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với hắn và hắn đang chết dần trong tim từng ngày một ngắm nhìn bóng lưng thân thuộc đang xa dần ấy. Hắn muốn ôm em, dỗ dành em và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhất định là như thế.

Nhưng em ở đây chỉ để hứng chịu đau khổ. Vốn dĩ từ đầu, định mệnh của em chẳng thuộc về hắn.

Khó xử. Sự im lặng này đang giết chết hắn từ bên trong. Hắn cần phải nói gì đó, nếu không em sẽ lại xem hắn như người vô hình, như người dưng.

- Ngươi có trốn ta đi xem hoa đăng một mình không đấy?

Douma ranh mãnh hỏi, hàng mi cong vẹo khẽ chớp. Hắn dựa lưng vào bức tường gỗ kế bên.

Em đổ đầy ấm sứ nhỏ bằng gói trà xanh gói gọn trong tờ giấy rồi ra sau giếng chắt ít nước để đun. Phải mất một lúc lâu em mới có thể trả lời câu hỏi sáo rỗng kia.

- Có thì sao mà không thì sao? Việc gì phải nói cho ngươi biết?

Đối với một kẻ trên khuôn mặt lúc nào cũng tràn đầy xúc cảm, sẵn sàng khịa lại mọi lời nói. Không hiểu sao Douma lại bị khóa khẩu bởi câu trả lời cục súc ấy.

- Ta cũng muốn đi ngắm đèn hoa đăng.

Em nhếch mép quay lại nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn chặn họng.

- Cùng em.

Phải rồi, một trong những ước muốn nhỏ nhoi của Douma trước khi em kịp nhắm mắt và tỉnh dậy ở khung trời khác.


[...]

Xúc cảm tù đọng, chưa kịp gửi gắm vào con tim nhỏ bé tổn thương của em thì ngày đó rốt cục cũng đến, như một con dao phay cứa sâu vào lòng Douma. Hắn ước gì ngày này không hề tồn tại, để hắn không phải nếm trải những thứ xúc cảm lẫn lộn này thêm lần nào nữa.

Cô gái nhỏ của hắn lại rời xa hắn nữa rồi.

[...]

Ngoài trời mưa to quá, cơn mưa đầu mùa xuân đang đua nhau đổ xuống như trút nước, vội vàng rửa trôi đi ối bùn nhơ còn đọng trên thềm đá. Trời thì âm u, mây đen xám xịt cứ tụ lại không ngớt.

Trước thềm nhà quen thuộc, hiện hữu hai linh hồn lạc lối, chỉ biết tựa vào nhau làm chỗ dựa.

Hôm nay, Douma lại đến thăm nàng thơ của hắn. Hắn bắt gặp em ngồi trước sân, ánh mắt cứ vô hồn ngắm nhìn những làn mưa dữ dội như đá rơi lộp bộp trên mái ngói.

Kẻ này chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, hắn gạt hết thảy những phép tắt hằng ngày qua một bên mà nhào đến, âu yếm em vào lòng. Chiếc áo choàng ngạo mạn hôm nào đã sớm ôm trọn thân hình bé nhỏ của nữ nhân. Hắn choàng tay qua vai kéo em lại gần hắn hơn, khiến đầu em tựa hẳn lên bờ vai vững chắc ấy rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc (h/c) rũ rượi. Mấy hôm liền rồi, trông em tiều tụy quá. Hắn còn định sẽ quở trách em vì cái thói ăn uống bỏ bữa ấy...

(T/b) mắt lim dim, nửa nhắm nửa mở, quầng thâm đang dần hiện rõ dưới bọng mắt. Nàng ta buồn ngủ. Nhưng nàng đâu có biết, giấc ngủ này sẽ đưa nàng về bên phương trời xa bất tận? Ánh mắt nàng bỗng đượm buồn vô lí cớ. Thân nhiệt bất chấp hạ không phanh.

Douma hay vậy, bất giác liền ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của (T/b) hơn. Tâm trí hắn như muốn an ủi em rằng 'đừng lo em ơi, chỉ cần ta còn ở đây, suốt đời suốt kiếp ta sẽ che chở em, sẽ bảo vệ em. Nếu ngày mai em tỉnh dậy ở một nơi xa xôi, lạ lẫm, dù em chẳng còn chút kí ức gì, ta vẫn sẽ tìm em, nhất định là như thế.'

Hắn chưa bao giờ hối hận khi chọn cuộc sống của một con quỷ kinh tởm, bởi vì chỉ khi thế, hắn mới có thể chắt chiu từng tuổi đời để đợi em.

Thế là hắn ngồi đó, kể cho em nghe về những kiếp trước của em, về việc em chết đuối, bị dân làng thiêu sống, bị treo cổ, bị sảy chân rơi xuống vách núi, bị chém đầu, bị phanh thây như thế nào...và về những kỉ niệm xưa cũ chan chứa những yêu thương thuần khiết mà hắn dành cho em.

Có vẻ như em nghe được nên bất giác đáng yêu như một con mèo nhỏ thèm khát hơi ấm, dụi vào người nam nhân bên cạnh.

Và rồi, nàng thơ của Thượng Huyền Lục ngủ, thật say.

Douma nghĩ rằng, em đã cố nói gì đó với hắn trước lúc nhắm mắt.

Phía đông, tìm em ở phía đông.

[...]

Vài hôm sau trong thôn, người ta cứ liên tục truyền tai nhau về một chàng trai, ngấu nghiến ăn thịt cô bạn gái đã quá cố của mình trong nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net