61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.


Tuyết Cầu nằm an ổn trên giường, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi, nàng vốn thật không có mang, chỉ là ở giờ khắc quyết định xem hại ai liền chọn người đó. Và người đó ở đây chính là hoàng hậu nương nương, người khiến cho Lệ Sa ngày nhớ đêm mong. Ban nãy khi nàng trở về, giả vờ bụng đau quằn quại, thái y theo mạch hỗn loạn của nàng mà nói nàng đã sảy thai rồi. Thật ra, mạch đập hỗn loạn cũng chính nàng tự bày ra.


Hoàng hậu không hề bắt nàng phải đi bộ từ Trường Xuân cung về Trữ Tú cung, ban nãy nàng dẫn dụ hoàng hậu dắt mình xuống hoa viên, không một nha hoàn nào theo hầu cận. Nàng biết hoàng hậu thân đang mang bệnh, thần trí cũng chẳng còn tỉnh táo, nếu không, hoàng hậu có chết cũng chẳng dẫn nàng ra khu vườn sau người yêu quý nhất.


Vì không có nha hoàn hầu cận cả hai người, vậy nên tình ngay lý gian, hoàng hậu vừa vào giường ngủ nàng đã vừa đi vừa khóc trở về Trữ Tú cung, 'thai nhi' này cũng theo đó mà mất. Lạp Lệ Sa thấy nàng khóc liền hỏi, "Tuyết Cầu, ngươi làm sao?"


Tuyết Cầu liền gục ngã ở trong sân, nằm yên trên nền đất rơi nước mắt, "Tuyết Cầu không bảo trụ nổi long mạch..."


"Ngươi nói gì!!!" Lạp Lệ Sa lo lắng đỡ Tuyết Cầu lên, Tuyết Cầu liền ngã vào người nàng rồi ngất đi.Tuyết Cầu mất đi thai nhi, Lệ Sa đối với hoàng hậu vừa giận dỗi chuyện sinh thần, vừa thêm một tầng nghi hoặc, nàng ấy không phải dạng người dùng kế như thế này. Từ Dưỡng Tâm điện trở về, Phác Thái Anh theo lễ ghé qua Trữ Tú cung một chút để xem người 'bị hại' kia, nàng thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi bên giường của nàng ta, có vẻ rất ôn nhu săn sóc.


"Nàng ấy làm sao rồi?" Phác Thái Anh hỏi, trời bên ngoài cũng không lạnh bằng lòng nàng lúc này.


Lạp Lệ Sa nghe thanh âm quen thuộc bèn quay đầu lại nhìn, là Phác Thái Anh, người nàng trông ngóng sẽ đến hôm sinh thần, "Nàng đến đây làm gì?"


"Ngươi không hoan nghênh bổn cung, bổn cung sẽ quay về. Nhưng mà ngươi có gì hỏi bổn cung không?"


"Không" Lệ Sa nói.


Phác Thái Anh gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng. Vì nàng đi quá vội nên không nghe được Lạp Lệ Sa nói một câu, "Ta tin nàng!" Hai người chung quy là không hiểu lẫn nhau, không thổ lộ tấm lòng của mình với nhau.


Trên đường về, Phác Thái Anh thử đi con đường mà Tuyết Cầu phải đi bộ, nàng phát hiện ra đoạn đường từ Trường Xuân cung đến Trữ Tú cung không hề xa, khoảng cách ngắn như vậy cũng có thể sảy thai, có thể thấy cái thai này cũng thật yếu. Nàng thấy Bùi phi cùng Kim phi đang đứng trước cửa Trường Xuân cung nhìn nàng, thấy hai người họ, nàng giả vờ bản thân vẫn ổn, phủi đi những hạt tuyết tán loạn trên vai mình, dịu dàng như mọi ngày nói rằng, "Ta không phải nghịch tuyết, ta chỉ..."


"Nàng đừng nói, sao nàng không gọi bọn ta cùng đi?" Bùi phi cau mày, ở bên vai áo Phác Thái Anh phủi đi hết tuyết trên người nàng ấy, còn không phải mới bị cảm sao? Còn muốn chơi tuyết.


Kim phi lo lắng nên tháo đi khăn choàng trên vai mình, choàng lên người Phác Thái Anh, bao bọc nàng ấy lại, "Ta thật sợ, một tháng này nàng phải bảo hộ sức khỏe. Phác Thái Anh, nàng ngốc như thế..."


"Không sao, một tháng thôi mà, bổn cung chịu được." Phác Thái Anh ôm chiếc áo choàng khiến cho nó bao bọc cơ thể mình lại, tránh cho phát lạnh. Một tháng cấm túc chính là một tháng không được gặp ngoại nhân đúng nghĩa, còn phải ngày ngày chép kinh, Bùi phi Kim phi có lo cũng là chuyện đương nhiên, Phác Thái Anh của hai nàng chưa bao giờ chịu khổ cực như thế.


Bắt đầu từ ngày hôm đó Phác Thái Anh đều phải ở đầu ngón tay rạch một đường, chiết máu ra hòa lẫn vào nước rồi bắt đầu viết, Kim Trân Ni cũng không được hầu cận bên người của nàng, tới giờ cơm có người mang vào đặt trước cửa, ăn uống tắm rửa đều trong phạm vi một phòng. Nàng cảm thấy mình không khác gì phạm nhân cả.


Dao chạm vào làn da mỏng manh của nàng, tách đôi làn da để máu hồng nhiễu giọt rớt xuống, bát nước trắng trong lại nở ra hoa đỏ, tuyệt đẹp, diễm lệ. Phác Thái Anh cắn răng không than lấy một lời, mặc cho tay đau nhức vì cắt tay vẫn phải viết, viết cho kinh thấm nhuần máu nàng, để nàng không mưu hại hoàng tự nữa. Minh Ngọc và Kim Trân Ni xót xa đứng từ ngoài nhìn vào, Minh Ngọc nóng nảy muốn đẩy cửa vào giúp nương nương nhưng Kim Trân Ni cản lại, nàng nói rằng, "Ngươi xông vào sẽ khiến hoàng thượng càng nghĩ nương nương sai, chúng ta tìm đối sách đi."


"Người của ngươi, sao ngươi máu lạnh vậy hả?" Minh Ngọc chỉ tay vào mặt Kim Trân Ni, thật chất lời này nàng thật muốn nói với Lạp Lệ Sa. Nghĩ là làm, Minh Ngọc chạy thẳng qua Trữ Tú cung tìm gặp Lạp Lệ Sa, lúc đó nàng ta đang nằm ngả người trên nhuyễn tháp, thong dong nhắm mắt lại hưởng thụ cái lạnh, Minh Ngọc tức điên, nàng nói, "Lạp Lệ Sa! Ngươi thật sự là rắn độc. Ngươi với con chó của ngươi đều là rắn độc!"


"Ngươi nói linh tinh gì thế?" Lạp Lệ Sa mở mắt ra, là Minh Ngọc, thế nên nàng không trách phạt, chỉ yên lặng nhìn con gà mái kia xòe lông cổ phát tiết.
Minh Ngọc giậm chân thật oan ức, nàng thật muốn đánh cho Lạp Lệ Sa một trận nhớ đời, "Nương nương đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại không tin nương nương! Ngươi có biết bát mì mà ngươi ăn là của nương nương nấu không? Nương nương nấu xong bị người ta lấy mất, báo hại nương nương mặc dù khói bụi vẫn nấu lại cho ngươi, mang qua thì thấy ngươi khanh khanh ta ta với ả, nương nương phải đội tuyết trở về!"


"Ngươi nói lại! Phác Thái Anh ngày hôm đó có qua sao?" Lạp Lệ Sa ngay lập tức ngồi thẳng người, nàng còn nghĩ Phác Thái Anh không qua, không ngờ là có.


Minh Ngọc ức, ức đến độ rơi nước mắt, "Nương nương làm búp bê vải cho ngươi, sợ ngươi không hiểu tình ý của nương nương. Bên trong là một trăm hạt hồng đậu, Bên trong là một trăm hạt hồng đậu, nương nương thật muốn cùng ngươi bách niên giai lão, cùng quân già đi! Ngươi còn chẳng biết vứt ở đâu... Huhu... Nương nương của ta đáng thương, ngày ngày phải cắt máu ngón tay chép kinh, ngươi ở đây hưởng thụ phong nguyệt, uổng công nương nương của ta thương ngươi!"


"Minh Ngọc." Lệ Sa cũng rơi nước mắt, nàng lấy con búp bê vải đang ở bên cạnh mình, đưa cho Minh Ngọc xem, "Ngươi xem ta có ngày nào không ôm cơ chứ?"


"Ta không cần biết, vì ngươi và con chó của ngươi nương nương phải cắt tay lấy máu, không chừng mấy hôm nữa sẽ phải cắt máu ở cổ tay mới có thể viết được. Các ngươi là một lũ ác độc!" Minh Ngọc mắng, sau đó chạy ra khỏi phòng hệt như một ngôi sao băng.


Lệ Sa ôm búp bê vải trong người, nàng nhắm mắt mình lại, nàng không phải không muốn tìm ra thực hư, giải oan cho Phác Thái Anh. Mà là nàng vẫn đang cố gắng, hôm nay chỉ nằm nghỉ chưa đến một khắc đã bị Minh Ngọc phát hiện, nàng ta còn không biết một đêm qua nàng thức trắng.
Búp bê vải Phác Thái Anh làm cho nàng, nàng không khắc nào không mang theo bên người.


Bất giác khóe môi nở một nụ cười, "Hồng đậu... Phác Thái Anh, nàng tương tư ta chăng?"

444


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net