Cực Chí 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lưu ý, có khá nhiều từ sai chính tả mong mọi người thông cảm bỏ qua, vì tôi khá bận nên không sửa được, thành thật mong mọi người bỏ qua -

Chu Chí Hâm ngày đầu tiên đi đến trường mới, anh quay đi ngoảnh lại, bước từ nơi này sang nơi khác không biết được bao lâu rồi, ngôi trường mới này cũng không quá lớn lắm, nhưng mà anh cứ đi thì cứ thấy sai, đưa mắt nhìn về cái hồ nước trước mặt

- Không phải mình vừa đi qua nơi này sao?" Chu Chí Hâm có chút hoang mang nhỏ giọng nói đủ để bản thân mình nghe, lúc nãy anh đã đi qua nơi này nhiều lần rồi, xung quanh cũng có khá nhiều người nhưng họ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét rồi rời đi.

Chu Chí Hâm năm nay 18 tuổi, vừa mới chuyển đến ngôi trường mới, không hiểu vì chuyện gì mà anh lúc nào vì sao nhưng ngày đầu tiên đi học anh lại dùng phấn đen mà bôi đầy trên mặt, khuôn mặt vốn xinh đẹp nhưng bây giờ nhìn thật xấu xí, trên mắt vậy mà còn đeo một chiếc kính trong rất là ngố, chắc là chính vì ngoài hình của anh như vậy nên mới bị những người xung quanh nhìn với anh mắt chán ghét, và khinh bỉ?

Chu Chí Hâm bước đến nhìn một đám học sinh đang chơi bóng ở dưới một thảm cỏ xanh ngát, trời hôm nay có chút nắng, anh từ nãy đến giờ cứ đi lanh quanh tìm phòng giáo viên mà mệt muốn đứt cả hơi, gần đấy cũng có một bóng mát nhỏ, anh từ từ đi lại mà ngòi bệt xuống nhìn đám học sinh nọ chơi bóng.

Chu Chí Hâm ngồi đó một lúc lâu, không biết anh nghĩ gì mà cứ nhìn mấy người bọn họ, có người trong nhóm hình như cũng chú í đến cậu học sinh xấu xí đang ngồi dưới bóng cây nhìn mình, họ hình như đã chơi xong rồi, ai cũng đứng lên cầm lấy cặp sách của mình chuẩn bị rời đi.

Khi đi ngang Chu Chí Hâm thì họ vẫn thấy anh ngồi yên đó và chẳng có dấu hiệu sẽ đi vào lớp, một người trong số đó tò mò từ từ lại gần anh.

- Anh bạn này, sắp vào lớp rồi anh không định vào lớp sao?" Tô Tân Hạo dịu dàng cuối xuống nhìn anh, đám người đi cùng cậu cũng tò mò muốn nghe câu trả lời từ anh.

- T-tôi không biết đường đi đến phòng giáo viên.." Chu Chí Hâm có cảm giác hơi tuổi thân, anh vốn là người dễ khóc, vào ngôi trường mới này lại chẳng quen biết ai cả, anh ôm lấy đầu gối của bản thân rồi cuộn tròn lại.

- Anh là học sinh mới sao?" Tô Tân Hạo lại hỏi anh.

...

Không nhận được câu trả lời mà chỉ thấy anh gật gật đầu, một người trong nhóm bạn kia đột nhiên bước lên đẩy Tô Tân Hạo ra, cậu ta liếc nhìn Chu Chí Hâm đang ngồi dưới kia một cái liền lên tiếng.

- Tôi cũng đang định đi xuống phòng giáo viên, nếu anh không phiền thì có thể đi cùng tôi." Giọng nói có chút nghịch ngợm của cậu ta cắt lên, Chu Chí Hâm hơi bất ngờ quay mặt lên nhìn cậu nhóc đang nhìn ở phía khác, cậu nhóc không biết có phải thương hại anh hay không mà lại chịu giúp anh như vậy.

- Kh- không phiền.." Chu Chí Hâm ngồi bật dậy, đứng thẳng người nhìn cậu nhóc kia, lúc này mấy người họ với nhìn thấy khuôn mặt của anh, có người hơi mắc cười mà cười thành tiếng liền bị Tô Tân Hạo gõ lên đầu một cái, Chu Chí Hâm bị người khác cười cũng chẳng nói gì, cậu chỉ là đang hóa trang thôi mà, cậu cuối đầu nhìn xuống thảm cỏ từ nãy đến giờ bị cậu đè bẹp.

- Anh đừng giận, cậu ấy không cố ý đâu." Tô Tân Hạo tưởng anh khó chịu liền lên tiếng giải thích dùm người kia, mãi một lúc lâu mới chịu tản ra mà đi về lớp, Chu Chí Hâm cùng người đi qua những hàng lang trường học, từ đầu đến cuối chẳng ai nói với ai câu nào cả, Chu Chí Hâm chỉ cuối đầu đi theo sau lưng người kia thôi, cậu ta dẫn anh đi đâu thì anh đi đó.

- Đến rồi." Bỗng dưng người kia dừng lại, Chu Chí Hâm thì vẫn cứ suy nghĩ gì đấy mà bước tiếp, đến khi anh bước lại gần thì người kia bỗng dưng quay lại, hai người cứ thế va vào nhau, chóp mũi của Chu Chí Hâm cứ thế va vào môi của người kia, cả hai đứng hình mất 5ss, Chu Chí Hâm xấu hổ lùi về sau vài bước, cuối đầu liên tục xin lỗi.

- Không sao." Người này có vẻ khá bình tĩnh khác với Chu Chí Hâm, cậu ta cười trừ tạm biệt anh thì liền xoay người rời đi.

- Cho tôi hỏi, cậu tên là gì thế?" Chu Chí Hâm đứng thẳng lưng nhìn về người kia nhỏ giọng hỏi.

- Tôi là Trương Cực, gặp lại sau nhé?" Cậu ta không quay người lại nhìn anh, dơ tay lên vảy vảy trên không trung.

Chu Chí Hâm ngồi đợi giáo viên một lúc lâu sau thì được cô đưa về lớp, bạn học trong lớp hình như chẳng ai muốn chơi với anh hết, anh ngồi một mình trong một gốc nhỏ của lớp ai nhìn vào cũng sẽ chẳng thấy được, sau những tiếc học nhàm chán thì Chu Chí Hâm cũng lại đi đến thảm cỏ lúc sáng mà ngồi, chỉ là lần nãy chẳng còn thấy đám người lúc sáng.

Chu Chí Hâm ngồi trên thảm cỏ chẳng biết được đã trải qua bao lâu rồi, đang buồn ngủ thì có người từ phía xa chạy lại đẩy anh, cứ thế anh lộn cổ từ phía trên thảm cỏ mà lăn dài xuống dưới sân bóng.

Lưng Chu Chí Hâm đập mạnh vào một chiếc ghế phía dưới, đau lắm, đang lay hoay muốn ngồi dậy thì lại thấy có vài đôi chân đang trước mắt mình, anh ngước lên nhìn mấy người bọn họ.

- Thằng bần hèn như này mà cũng được Trương Cực để ý?" Một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn như một thiên thần nhỏ đứng trước mặt Chu Chí Hâm nhứn mài.

- Mày xui xẻo rồi." Cô gái kia lại nói, Chu Chí Hâm không hiểu gì một tay để ra sau lưng muốn xoa vết thương của bản thân.

- Có nhầm lẫn gì rồi đúng không?" Chu Chí Hâm khó hiểu.

Cô gái kia im lặng, nhìn một cô gái đang đứng sau lưng mình rồi hắt cằm về phái anh, cô gái kia như hiểu ý liền dơ điện thoại lên trước mắt Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm nhìn thấy tấm ảnh lúc mà Trương Cực lỡ hôn phải anh, lúc đó có người ở gần đó đang chụp ảnh, hai người bọn họ vô tình lọt vào camera của người kia nên giờ mới có tấm ảnh đó.

- Hiểu lầm rồi.." Chu Chí Hâm vội giải thích.

- Chắc mày không biết Trương Cực là người yêu của tao nhỉ?" Cô gái kia nhỏ giọng.

- Cô hiểu lầm rồi, tôi và cậu ta chẳng có gì cả!" Chu Chí Hâm cố gắng giải thích nhưng chỉ nhận lại một câu nói lạnh lùng của cô ta.

- Đánh nó."

Chu Chí Hâm bị hơn 10 người con trai to con vay đánh, hai người ôm lấy tay anh, còn những người còn lại thì mỗi người đấm đá, trong rất thảm.

- Các người đang làm gì đó." Một giọng nói quen thuộc từ xa vọng tới.

- T- Tô Thiếu Gia?" Đám người đang đánh Chu Chí Hâm thì đột nhiên dừng lại, buông cậu ra để cậu nằm dài dưới đất quay người về phái Tô Tân Hạo mà cuối đầu.

- Các người lại gây chuyện?" Tô Tân Hạo từ xa đi lại.

- Tại tiểu thư thấy cậu ta chướng mắt ạ." Một trong những người đánh Chu Chí Hâm lễ phép lên tiếng, Tô Tân Hạo từ đầu đến cuối vẫn chưa biết người đang đau đớn nằm dưới kia là Chu Chí Hâm, cậu nhóc nhìn nhìn người dưới kia liền quay người rời đi.

- Đánh nhiêu đó đủ rồi, mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi." Tô Tân Hạo trước khi đi còn không quên nói một câu.

- Vâng." Đám người cuối đầu chào Tô Tân Hạo.

Đợi bóng lưng của Tô Tân Hạo đi xa, cả đám người lại quay qua nhìn Chu Chí Hâm, cô gái kia chán ghét nhìn Chu Chí Hâm một cái liền quay người rời đi, cả đám người thấy cô rời đi cũng vội vàng chạy theo, phía trên thảm cỏ Trương Cực không biết từ khi nào đã ngồi ở đó quan sát mọi chuyện.

.....

Chu Chí Hâm lết thân xác đau đớn của mình mà về lớp, anh vừa định về chỗ ngồi thì lại thấy trên bàn có một lời nhắn của ai đó, sách vở của anh thì tất cả đều bị xé rách tất cả, ngăn bàn và trong chiếc cặp cũng chỉ toàn là rác.

(Mày đừng nghĩ là mày sẽ sống yên trong cái trường này, Chu Chí Hâm)

Mấy người bạn học trong lớp của Chu Chí Hâm đã không an ủi cậu mà họ còn buông ra những lời cười chê, có người thậm chí còn lấy đồ ném vào người cậu.

Xấu xí có tội đến như vậy sao?

.....

Chu Chí Hâm vừa về đến nhà thì lập tức nằm ườn ra, cậu chuyển về trường mới thì cũng ra riêng không ở cùng cha mẹ nữa, anh mệt mỏi ngồi dậy bước vào nhà vệ sinh, lấy nưới lau chùi cơ thể đầy bùn đất của bản thân ngày hôm nay, mất một lúc lâu anh mới chịu đứng dậy nhìn bản thân mình trong gương.

Khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng được phản chiếu ở trong gương, chỉ tiếc là trên khuôn mặt xinh đẹp đấy lại có một vết sẹo ngay gò má gầy ốm, anh ngắm nhìn khuôn mặt của bản thân mình rồi thở dài, vội vàng quần áo vào rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi ăn tối anh lại bắt đầu làm bài tập đến khuya mới chịu đi ngủ, những vết bầm trên tay làm anh đau đến chẳng ngủ nỗi, bèn ngồi dậy làm hết luôn những bài của ngày hôm sau.

Sang hôm sau Chu Chí Hâm vội vã đến trường, vừa đi đến cổng trường thì anh lại thấy đám người to con đứng trước cổng trường, họ hình như là người của trường cũ của cậu, Chu Chí Hâm biết họ, sự sợ hãi thúc giục anh nhanh chóng chạy đi nhưng.

- Chu Chí Hâm!!" Một trong những kẻ bắt nạt anh trong lớp gọi lớn tên anh, đám người kia như cũng nghe thấy nhìn về phía anh.

- Chu Chí Hâm sợ hãi quay lại nhìn người kia rồi lại nhìn về phía đám người đô con đang từ từ tiếng lại gần mình, anh muốn chạy đi nhưng lại chẳng chạy nỗi, những vết thương hôm qua còn đau quá.

- Nhóc con định chạy sao, em nghĩ em chét ba cái thứ đó vào mặt là tôi không nhận ra em?" Một tên khá đẹp trai trong nhóm người kia bước lại gần anh, khuôn mặt hắn ta như muốn dính vào anh luôn vậy, anh muốn lùi lại nhưng chẳng được, bọn người đó đều đã bảo vay anh rồi.

Bọn họ định kéo anh đến nơi khác thì bị bàn tay của người khác cản lại, người kia cầm lấy tay Chu Chí Hâm và kéo về phía mình.

- Định làm gì đó?" Trương Cực một tay quàng lấy vai Chu Chí Hâm, một tay bỏ vào tú quần nhìn bọn người kia.

" Mày là ai mà muốn xen vào chuyện của tao?" Tên kia nhìn Trương Cực giở giọng nói đầy thách thức.

" Nghe rõ nè, tao là Trương Cực!" Trương Cực nhìn hắn ta.

- Trương Cực? Ai vậy, tao chả biết!" Hắn ta cười cười nhìn Trương Cực, đưa tay đến muốn kéo lấy Chu Chí Hâm về phía mình.

- Tsk." Tô Tân Hạo vung tay tát tay hắn ta ra từ từ đi đến trước mặt Chu Chí Hâm và Trương Cực.

" Bạn không biết vậy có cần tôi nói cho bạn biết không?" Tô Tân Hạo vẫn giữ nét mặt hiền lành của bản thân nhìn đám người trước mắt.

- Vậy mày là a?.."

- Anh ơi.." Một tên bên phía hắn nhỏ giọng gọi hắn.

" Mày không thấy tao đang nói chuyện à?" Hắn ta quát lớn.

- Chuyện này mà còn quan trọng à? Anh không thấy chúng ta đang trong tình cảnh gì sao?" Tên kia quát ngược lại hắn, hắn lúc này mới để ý xung quanh, đảo mắt nhìn một cái liền chẳng thấy mấy học sinh nữa mà thây vào đó là những tên vệ sĩ cao to đang bao vây lấy nhóm của hắn.

Mặt hắn ta đột nhiên xanh lên rồi bắt đầu bỏ lại đám đàn em của mình mà chạy khỏi đó, mặc kệ hắn đang chạy bán sống bán chết thì ngược lại chẳng có ai đuổi theo.

- Anh không sao chứ?" Tô Tân Hạo quay sang nhìn Chu Chí Hâm.

- C..cảm ơn." Trương Cực không biết từ khi nào đã buông Chu Chí Hâm, cậu đứng lẵng lặng nhìn anh rời đi, Tô Tân Hạo thì không nói gì cùng cậu đi lên lớp.

- Đang nghĩ gì đó?" Tô Tân Hạo nhìn Trương Cực.

- Đang thắc mắc không biết phía sau lớp phấn đó là một khuôn mặt như thế nào." Trương Cực nhỏ giọng.

- Cậu cũng nhận ra?"

- Tất nhiên là nhận ra."

- Vậy cậu định làm gì?"

- Làm mọi cách để thấy được nó!"

- Cậu đừng bày trò nữa đấy!"

- Thứ gì Trương Cực này đã nhắm vào thì đừng mong chạy thoát."

Trương Cực nhúng vai liền đi lên phía trước để Tô Tân Hạo thở dài phía sau..

- Thú vị rồi đây.."

.....

Kể từ ngày hôm đó lúc nào Trương Cực cũng lẽo đẽo theo sau lưng Chu Chí Hâm, nhà ăn, thư viện, sân chơi, lớp học, nơi nào có anh thì chắc chắn liền có cậu, anh thật sự chả biết cậu nhóc đang nghĩ gì luôn, có lần anh cố tình hỏi cậu nhưng chỉ nhận lại được nụ cười và câu nói hết sức bình thường của cậu.

- Tại tôi thích anh!"

- Tsk đồ điên."

.

Hôm đó Chu Chí Hâm đang đi một mình trên đường về nhà thì vô tình thấy Trương Cực, cậu nhóc đi trên một chiếc xe sang trọng, lúc Chu Chí Hâm lướt mắt nhìn chiếc xe đó thì vô tình chạm phải ánh mắt của Trương Cực, cậu nhóc cũng đang nhìn anh, tuy có chút lạnh lùng và thờ ơ nhưng cậu nhóc có vẻ khá bắt ngờ khi nhìn thấy anh.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà khá lớn, Chu Chí Hâm cảm giác có gì đó sai sai, cách xa căn nhà lớn đó chính là ngôi nhà nhỏ của cậu, Chu Chí Hâm từ từ bước qua chiếc xe kia thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.

- Chu Chí Hâm?" Tô Tân Hạo có chút vui vẻ cũng có chút thắc mắc mở cửa bước xuống xe nhìn anh.

- Chào cậu.." Chu Chí Hâm nhỏ giọng.

- Nhà anh ở gần đây sao?" Tô Tân Hạo cười cười, Chu Chí Hâm không nói gì, đưa tay chỉ về phía một ngôi nhà nhỏ được bao bọc xung quanh là những tán cây, và những bụi hoa hồng đỏ, Tô Tân Hạo nhìn anh cũng có chút bắt ngờ, không thể ngờ gần của hai lại ở gần nhau như vậy.

- Đây là nhà của em và Trương Cực, rãnh thì sang chơi cùng chúng em nhé?" Tô Tân Hạo nhìn Chu Chí Hâm gật gật đầu.

Trương Cực từ nãy giờ im lặng cũng bước xuống xe, cổng nhà đã được mở, tài xế xe cũng từ từ chạy xe vào bên trong, Trương Cực nhìn Chu Chí Hâm gật nhẹ đầu một cái liền bước vào bên trong, Trương Cực có vẻ lạ nhỉ, ở trường cậu ta bám lấy anh lắm mà sao giờ lại ngoan ngoãn im lặng vậy?

- Anh vào nhà em chơi nhé?" Tô Tân Hạo nhìn Chu Chí Hâm đang im lặng thì lên tiếng, anh chỉ nhẹ nhàng từ chối cậu liền chạy về nhà của mình, Tô Tân Hạo nhìn theo bóng lưng của anh cũng chẳng nói gì, lắc lắc đầu rồi cũng đi vào trong.

Chu Chí Hâm vừa vào đến nhà thì ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh mà dụng nước vội vàng rửa mặt, anh thật sự không chịu nỗi, mồ hôi tiết ra làm anh ngứa ngáy hết cả mặt, vừa tắm xong định tìm một chút gì đó để ăn, anh định muốn vào nhà bếp thì bên ngoài truyền vào tiếng rõ của, Chu Chí Hâm từ từ bước ra nhìn vào một cái lỗ nhỏ trên cửa, là Tô Tân Hạo.

Chu Chí Hâm hơi hoang mang, anh vừa tẩy trang xong mà, phải làm sao đây, anh vội vàng mang khẩu trang và đeo chiếc kính của mình vào, từ từ mở cửa ra.

- Anh định ra ngoài sao?" Tô Tân Hạo trên tay cầm một đĩa trái cây lớn nhìn anh.

- Ờm, tôi đang định ra ngoài mua đồ về làm bữa tối." Chu Chí Hâm nhỏ giọng.

- Ở đây có ít trái cây, em gửi anh dùng ạ" Tô Tân Hạo đẩy đĩa trái cây vào tay anh, hình như là cậu biết anh định từ chối thì ngay lập tức đưa tay đống sầm cửa lại, Chu Chí Hâm ngơ ngác chả hiểu chuyện gì.

Chu Chí Hâm giật mình thức dậy cũng là 6h sáng ngày hôm sau, mệt mỏi vương vai một cái liền chạy vào nhà vệ sinh, sau khi anh đến trường thì cũng đã là chuyện của 1h30p trước.

Như những ngày khác, Trương Cực vừa thấy anh liền ngay lập tức bám theo anh, Chu Chí Hâm khó chịu cũng chẳng làm được gì.

- Trương thiếu, ngài làm ơn đừng bám theo tôi nữa." Chu Chí Hâm khó chịu nhìn Trương Cực.

- Ehh, tại sao tôi không được bám theo anh chứ?" Trương Cực ngây thơ vô số tội chớp chớp đôi mắt nhìn anh, Chu Chí Hâm chẳng biết nói gì cũng chỉ bắt lực mặt kệ cậu.

Chu Chí Hâm như mọi lần đến giờ nghĩ đều sẽ đến sân bóng nhìn những người khác chơi đùa, phía sau lưng anh thì có một hồ nước khá lớn, vừa ngồi xem người khác chơi bóng mà còn được nghe tiếng nước chảy thì còn gì bằng.

Chu Chí Hâm cũng chuyển đến đây khá lâu rồi vậy mà chẳng có lấy một người bạn, chỉ có Tô Tân Hạo là chịu chơi cùng anh, còn Trương Cực thì lúc nào cũng trêu chọc và bám theo anh, trong thật phiền, nhưng Trương Cực cũng rất tốt, lúc nào cũng mang đồ ăn ngon đến cho anh ăn.

- Này." Đang suy nghĩ thì một giọng nói vừa lạ vừa quen phát ra từ phía sau lưng Chu Chí Hâm, cảm giác có tý rùng mình anh liền quay người lại, là tên lần trước đứng ngay cổng trường tìm anh.

- Tôi có làm gì em đâu mà em giật mình thế?" Hắn ta nhìn Chu Chí Hâm phì cười, đưa bàn tay to lớn của mình ta chụp lấy bàn tay của anh.

- Anh muốn làm gì?" Chu Chí Hâm vùng vẫy có chút lạnh lùng nhìn hắn ta, anh hơi lùi lại vài bước.

Hắn ta thấy anh càng lùi lại thì càng bước lên, muốn dồn anh vào đường cùng, anh muốn quay đầu bỏ chạy thì thấy Trương Cực từ phía xa đang đi tới, cậu thấy anh thì ngay lập tức vui vẻ chạy lại, lại gần thì cậu mới nhìn thấy rõ, tên này vậy mà dám nắm lấy tay Chu Chí Hâm mạnh như vậy.

- Tay của anh ấy tôi còn chưa được nắm?" Trương Cực có chút tức giận cũng có chút ghen tị nhìn hắn ta, hắn ta nhìn thấy cậu thì có chút giận mình.

- Lại là mày?" Hắn ta nhìn cậu.

- Sao?" Trương Cực hắt tay hắn ra khỏi tay Chu Chí Hâm, một tay để lên phía trước anh, Chu Chí Hâm vừa thoát ra liền nắm lấy tay của Trương Cực mà bỏ chạy, bọn kia chưa kịp loading thì đã thấy anh và cậu chạy đi rồi.

- Đuổi theo." Hắn ta gằn giọng.

Trương Cực mới đầu chẳng hiểu chuyện gì chạy theo anh, một lúc lâu lại cảm thấy có chút vui vẻ, không biết đã bị đuổi qua bao lâu, Chu Chí Hâm và Trương Cực dừng lại nghỉ ngơi phía sân sau của trường học, hai người ngồi thở như chưa từng được thở, rồi cả hai nhìn nhau, sau đó lại bật cười.

- Anh có nhìn thấy buổi cảm của hắn ta lúc nãy không, như vậy nè" Trương Cực cười diễn tả lại khuôn mặt lúc tên kia đang loading cho Chu Chí Hâm xem rồi lại bật cười.

- Cậu làm tôi cười mệt quá" Chu Chí Hâm nhìn Trương lấy khăn giấy lao mồ hôi trên trán, mà nhìn như anh quên cái gì rồi thì phải, anh lau qua một đường dài trên trán, sau khi lau đi một lớp phấn màu trên mặt, làn da trắng của anh liền hiện ra, anh mãi lo lau mà không nhận ra biểu cảm của Trương Cực, cậu nhóc có chút bắt ngờ nhìn anh.

- Anh à.." Trương Cực nhỏ giọng.

- Hả?" Chu Chí Hâm khó hiểu nhìn Trương Cực.

Đột nhiên Trương Cực giật lấy mấy miếng khăn giấy trên tay Chu Chí Hâm, bổ nhào về phía anh mà vặt anh ra đất, Chu Chí Hâm không hiểu chuyện gì thì đã thấy mình đang nằm dưới khăn của Trương Cực rồi.

- L-làm gì đó" Chu Chí Hâm hoang mang nhìn Trương Cực.

- Anh nằm yên tý." Trương Cực từ từ tháo mắt kính của anh ra, bắt đầu đưa lên mặt anh mà chùi, tất nhiên là chùi chẳng dễ dàng gì, Chu Chí Hâm vùng vẫy kịch liệt không muốn cậu chùi nhưng cũng như không.

- Mặt..mặt của anh" Trương Cực nhìn xuống khuôn mặt của Chu Chí Hâm mà không hiểu vì sao trong lòng lại có chút chua xót, cậu từ từ đưa tay xuống ngay vết sẹo trên mặt anh mà sờ vào nó.

Khuôn mặt của anh bây giờ nhìn lấm lem, ma chẳng ra ma người chẳng ra người, cứ nằm yên ở đấy.

" Xấu xí lắm phải không?" Chu Chí Hâm nhỏ giọng, Trương Cực không trả lời anh, nhóc từ từ ngồi dậy.

- Mau đi rửa mặt." Trương Cực lấy trong cặp của mình ra một cái áo khoác chùm lên đầu anh, và nhét vào tay Chu Chí Hâm một miếng băng cá nhân nhỏ, có ý bảo anh sau khi rửa mặt hãy dán thứ ngày lên che đi vết sẹo, Chu Chí Hâm không nói gì cũng đi theo cậu.

Vừa đến nhà vệ sinh, Chu Chí Hâm lấy áo khoác ra, vận nước mà rửa mặt, Trương Cực đứng ở bên ngoài chờ anh, khuôn mặt có chút hững hờ, không biết là cậu đang nghĩ gì nữa.

Một lúc lâu Chu Chí Hâm từ nhà vệ sinh bước ra, anh nhìn thấy Trương Cực đang đứng phía ngoài thì liền cuối đầu xuống, chiếc áo khoác được anh chùm lại hết khuôn mặt.

Trương Cực nhìn anh, từ từ lấy áo khoác của mình xuống, cậu như bị hớp hồn vậy, nhìn đến say sưa, Chu Chí Hâm thấy cậu cứ nhìn mình thì liền cuối đầu xuống.

- Anh xấu xí lắm, em đừng có nhìn." Chu Chí Hâm nhỏ giọng.

- Không, anh đẹp lắm" Trương Cực lấy hai tay túm lấy hai bên mặt Chu Chí Hâm, để anh nhìn thẳng vào mình, anh thì ngược lại có chút né tránh ánh mắt của cậu, cứ đảo mắt mãi.

- Chúng ta về lớp thôi.." Chu Chí Hâm nhỏ giọng, cậu vội lấy áo chùm mặt mình lại, tay thì để Trương Cực nắm lấy dẫn đi, xuống quãng đường về lớp, những người khác cứ nhìn hai người mãi, vì mặt anh đã bị che lại nên bọn họ chẳng biết là ai.

Trương Cực đưa Chu Chí Hâm đến tận lớp, của lớp vừa thấy Trương Cực ghé thăm thì nháo nhào hết cả lên, nhưng điều làm bọn họ không ngờ là Trương Cực lại đi cùng Chu Chí Hâm, mà còn nắm tay nữa.

- Anh học đi nhé, giờ nghĩ em sẽ đến tìm anh." Trương Cực thì thầm với anh, Chu Chí Hâm không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Cực vừa đi ra khỏi lớp thì những kẻ bắt nạt lại đến gần Chu Chí Hâm, anh sợ bọn họ sẽ giật lấy áo khoác nên vội vã giữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy