Tô Chu 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lưu ý, có khá nhiều từ sai chính tả mong mọi người thông cảm bỏ qua, vì tôi khá bận nên không sửa được, thành thật mong mọi người bỏ qua -

Cậu quen anh từ năm cậu vừa mới ra trường, năm đó có một người con trai đứng dưới hiên trường giữa trời mưa to, anh năm đó cầm chiếc ô trên tay nhưng lại chẳng muốn rời đi nhưng lại đem chiếc ô đó tặng cho cậu.

Tô Tân Hạo lúc đấy cũng nghĩ anh có vấn đề, nhìn anh cầm chiếc ô trên tay, sau đó gượng cười lắc đầu từ chối.

Anh lúc đó nhìn xuống chiếc ô trên tay mình, sau đó ngước mặt lên nhìn Tô Tân Hạo vụng về nói:" Tôi...tôi đợi bạn, cái này tôi không cần đâu, thật đấy!"

"Vậy sẽ ổn chứ?" Tô Tân Hạo hỏi lại nhưng chỉ thấy anh gật đầu. Cậu mỉm cười, gật đầu nhận lấy chiếc ô trên tay anh khẽ nói cảm ơn sau đó bung dù rời đi, Chu Chí Hâm nhìn theo bóng lưng của cậu rời đi, khóe môi vui vẻ khẽ nhếch lên.

Tô Tân Hạo về đến nhà, cậu ngước lên nhìn chiếc ô liền nhìn thấy một dòng chữ nhỏ:" Tôi là Chu Chí Hâm, tôi rất thích cậu."

"Ha, ngốc thật." Tô Tân Hạo khóe môi nhếch lên, để chiếc ô lên bàn rồi bước vào nhà vệ sinh.

Ngày đó kể đến bây giờ cũng đã được 3 năm, anh năm nay đã 23 tuổi, còn cậu thì chỉ mới 21, anh hiện tại đang làm nhân viên văn phòng, còn cậu thì là sinh viên năm 3

Anh và cậu ở chung nhà, tình cảm của hai người rất tốt, Chu Chí Hâm hàng ngày đi làm thì về nhà đều túc trực ở bên cạnh Tô Tân Hạo thường xuyên, cậu rất yêu anh, luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho anh, cả Chu Chí Hâm cũng vậy.

Hôm nay là nghỉ, Chu Chí Hâm một mình ở nhà, đang ngủ ngon giấc thì đột nhiên bị tiếp chuông cửa đánh thức, anh lờm cờm ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt mình sao đó bước xuống dưới nhà.

Anh mở cổng nhà ra nhìn cô gái nhỏ tuổi đứng trước mắt mình:" Cho hỏi đây có phải nhà của anh Tô Tân Hạo không ạ?"

Chu Chí Hâm nhìn cô gật đầu:" Vâng, đây là nhà của em ấy? Cậu là ai?"

"Em là bạn gái của anh Tô Tân Hạo ạ!" Người kia nhìn Chu Chí Hâm, khẽ đưa tay che miệng mỉm cười thẹn thùng.

*Gắt.*

Dây thần kinh của Chu Chí Hâm đứt đó, tay anh khẽ nắm lấy lại, mỉm cười nhìn cô:" Vâng, em ấy hiện không có ở nhà, cậu đến lúc khác được không?"

Cô nhìn anh, mở miệng muốn nói gì đó thì đột nhiên đằng xa có tiếng nói chuyền đến cắt ngang lời cô định nói.

"A Chí?" Tô Tân Hạo bước lại gần cả hai.

"Đàn anh." Tiểu Vy nhìn Tô Tân Hạo không giấu được sự vui mừng, Tô Tân Hạo nhìn cô, cuối đầu thay lời chào hỏi.

"Anh sau lại ăn mặc như này ra đường?" Tô Tân Hạo lách người né Tiểu Vy, bước vào trong nhà nhìn Chu Chí Hâm chất vấn, Chu Chí Hâm nhìn cậu, khẽ đưa tay lên dụi mắt:" Anh đang ngủ mà."

Cả hai nói chuyện như chỉ có hai người trong nhà vậy, hoàn toàn quên mất sự có mặt của Tiểu Vy:" Tô đàn anh, em có việc muốn nhờ anh ạ!"

"Hửm?" Tô Tân Hạo nhìn cô.

Một lúc sau thì chỉ thấy Chu Chí Hâm ngồi ở ngoài ghế sofa, Tô Tân Hạo và Tiểu Vy thì đang ở trong thư phòng của anh nói chuyện, Chu Chí Hâm nhìn vào một khoảng trống trên tường, tay khẽ nắm chật lại.

Chu Chí Hâm đứng dậy, đi về phía nhà bếp, pha hai ly nước cam, đặt trên khay, bước đến thư phòng của anh, bên trong phát ra tiếng nói của Tô Tân Hạo và Tiểu Vy, có vẻ là nói gì đó rất vui vẻ.

Anh không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa ra bước vào bên trong, Chu Chí Hâm vừa ngước đầu lên liền thấy một cảnh tượng khá gai mắt.

Tiểu Vy, đang hôn Tô Tân Hạo, và Tô Tân Hạo không phản kháng.

Hai ly nước cam khay bị Chu Chí Hâm vứt xuống đất, nhìn Tô Tân Hạo đầy thất vọng, sau đó xoay người rời đi.

Tô Tân Hạo sau khi nhìn thấy anh rời đi mới nhận thức được vấn đề, đẩy mạnh Tiểu Vy ra, nhanh chóng đuổi theo Chu Chí Hâm, cậu vì tin Tiểu Vy nói là đề bài sắp tới rất khó, muốn cậu giúp một chút, kết quả là lại như vậy.

Tiểu Vy bị đẩy ra ngồi yên vị trên ghế sofa trong thư phòng, khóe miệng nhếch lên:" Tô Tân Hạo, rồi anh sớm sẽ bỏ Chu Chí Hâm thôi!"

Tô Tân Hạo chạy đi ra ngoài tìm Chu Chí Hâm nhưng lại không thấy anh ở đâu cả, lấy điện thoại từ trong máy ra, ấn điện ai đó.

"Alo?" Giọng nói bên kia phát lên.

"Trương Cực, A Chí có ở chỗ cậu không?" Tô Tân Hạo lo lắng hỏi y.

"Anh ta không có ở đây?" Trương Cực gác chân lên bàn cuối người ra sau trả lời, Trương Cực vốn dĩ chẳng ưa gì Chu Chí Hâm, y bề ngoài nói cười với anh nhưng lại chán ghét anh vô cùng.

"Vậy thì thôi." Tô Tân Hạo nói

"Cậu đang ở đâu?" Trương Cực khó hiểu.

"Nhà, tạm biệt." Tô Tân Hạo vừa trả lời anh xong liền cúp máy, nhanh chóng chạy đi tìm anh, không biết đã qua bao lâu rồi nhưng lại chẳng tìm thấy anh đâu, Tô Tân Hạo quyết định đi về nhà tìm anh một lần nữa, khung cảnh trong thư phòng vẫn như củ, ly nước cam vỡ vẫn còn nằm trên nền đất lạnh lẽo.

Sách vỡ của Tiểu Vy vẫn còn ở đó, người đâu thì không biết.

"Thế nào? Tìm được người chưa?" Đang đứng không biết làm gì thì nghe thấy giọng Trương Cực vang lên từ sau lưng, Tô Tân Hạo quay mặt sang nhìn y lắc đầu.

"Không phải cậu hay gắn định vị lên người anh ta lắm sao?" Đột nhiên Trương Cực lên tiếng, Tô Tân Hạo nhìn y chợt nhận ra gì đó, không phải sau? Vì lo lắng cho anh mà cậu lúc nào cũng lén gắn định vị lên người anh.

Tô Tân Hạo chạy vào bên trong thư phòng, lấy máy tính ra bấm bấm, liền nhìn thấy một dấu ấn màu đỏ trên bản đồ, đang ở một nơi khá xa ngôi nhà mà Tô Tân Hạo đang ở.

"Thế nào?" Trương Cực nhìn sắc mặt của cậu nhỏ giọng hỏi.

"Ở ngôi nhà hoang trên ngọn núi phía trước." Tô Tân Hạo đẩy chiếc máy tính sang một bên, nhanh chóng chạy đi tìm anh.

Cậu thật sự lo lắng đến không chịu được, cảm giác bất an cứ thoi thóp cậu chạy nhanh lên, Trương Cực nhìn đang dùng xe riêng của mình chạy phía sau cậu.

Đến ngôi nhà hoang trên núi, Tô Tân Hạo nhìn xung quanh, sau đó cẩn trọng bước vào trong, cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt cả hai, Tiểu Vy bị một sợi dây thừng siết lấy cổ, trợn trắng hai mắt, đã không còn thở nữa, đầu thì chảy rất nhiều máu, có lẽ đã bị một thứ gì đó tác động rất mạnh vào đầu, hai chân siêu vẹo như đã bị bẻ gãy, trong rất kinh khủng.

Tô Tân Hạo nhìn thì khẽ hoảng hốt, Trương Cực bên cạnh cũng không kém cạnh gì, nhanh chóng gọi cảnh sát đến hiện trường, Tô Tân Hạo nhận ra gì đó, chạy vào bên trong liền nhìn thấy Chu Chí Hâm hoảng sợ ngồi trong gốc, tay chân dính rất nhiều máu.

Anh khi nhìn thấy cậu liền lập tức nhào vào lòng cậu, hoảng sợ:" Anh không có giết cô ta, Soái Soái."

Tô Tân Hạo hít thở không đều, bấu chật lấy vai anh, bình tĩnh trấn an:" Chuyện gì đã xảy ra, nói cho em biết."

Chu Chí Hâm nói không ra hơi, miệng mấp máy lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng tuông rơi trên khuôn mặt của anh:" Em...em phải tin anh, anh..anh không..không có giết...cô ấy."

Tô Tân Hạo nhanh chóng ôm anh vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng anh:" Không sao mà, em tin anh mà."

"Một mình anh ta ở với một cô gái, làm gì chắc chắn được là không có chuyện gì xảy ra?" Trương Cực đứng trước mắt Tô Tân Hạo, nhìn vào tấm lưng của người đang hoảng sợ ôm lấy Tô Tân Hạo.

"Cả người anh ta dính đầy máu như vậy, lỡ như anh ta đã thật sự giết cô gái này?" Trương Cực nói tiếp.

"Cậu đừng nói về Chu Chí Hâm như vậy?" Tô Tân Hạo khẽ câu mài lại nhìn cậu, ánh mắt có mấy phần không thoải mái.

"Nói hay không gì cũng được, chỉ cần anh ta lên đồn cảnh sát, thành thật khai báo." Trương Cực quay mặt đi.

Chu Chí Hâm bị cảnh sát mang về thẩm vấn, anh ngồi trước mặt hai vị cảnh sát miệng liên tục nói không phải do mình làm:" Các người nhất định phải tin tôi, Soái Soái, Trương Cực, cô ta không phải do tôi giết."

"Xin anh thành thật khai báo, chúng tôi nhất định sẽ điều tra mọi việc." Một vi cảnh sát nhìn anh, nghiêm túc nói.

Chu Chí Hâm lắc lắc đầu:" Không phải tôi mà."

.......

Chu Chí Hâm bị giữ lại giam ở đồn cảnh sát chờ ngày phán xét, anh nhìn vào chiếc lòng sắt, môi mím lại:" Tô Tân Hạo.."

Ngày phán xét cuối cùng cũng đến, Tô Tân Hạo ngồi dưới tòa nhìn Chu Chí Hâm bị đưa lên tòa án, mới có mấy ngày mà nhìn anh gầy gò đi trong thấy, hai tay anh bị còng lại như vậy, chắc hẳn sẽ rất đau.

"Chu Chí Hâm nói, mục đích giết nạn nhân là gì?" Thẩm phán nhìn Chu Chí Hâm cau mài nói.

"Tôi thật sự không có biết gì cả!!" Chu Chí Hâm nói lớn.

"Xảo miệng, bằng chứng đã quá rõ ràng, cậu còn muốn chối bỏ tội ác?"

"Nói cậu còn nói gì nữa, chúng ta sẽ phán tử hình cậu ngay lập tức."

"Tôi thật sự không có giết cô ta.." Chu Chí Hâm nghẹn giọng như muốn khóc, nhìn thẩm phán.

"Được, tòa tuyên án, Chu Chí Hâm tội giết người, phải bị tử hình." Thẩm vừa định gõ xuống thì đột nhiên một giọng nói vang lên.

"Hung thủ thật sự chính là tôi, không liên quan gì đến anh ấy cả!!" Tô Tân Hạo đứng dậy, hét lớn nhìn về phía thẩm phán, Chu Chí Hâm giật mình quay người lại nhìn cậu, Tô Tân Hạo khiến Trương Cực kinh ngạc, y nhìn Tô Tân Hạo, tức giận:" Cậu điên sao!"

"Phải, là cậu ta, cậu ta là kẻ giết người, không liên quan gì đến tôi cả." Chu Chí Hâm nhìn lên thẩm phán hét lớn:" Chính cậu ta mới là kẻ giết người, làm ơn, tha cho tôi."

Tô Tân Hạo đẩy Trương Cực ra, bước ra khỏi ghế ngồi nhìn Chu Chí Hâm khẽ mỉm cười

"Chính em mới là người giết cô ta."

Rốt cuộc ai mới là kẻ giết người?

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy