Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tử Vũ thêm Cung Tử Thương, quả thực có thể cằn nhằn chết người, Cung Viễn Chủy bị giáo huấn hai mươi phút, bỗng nhiên tay cầm dược liệu ném về trong giỏ, mỗi tay đẩy một người ra bên ngoài

"Ta nói này, ca ca, tỷ tỷ, dược liệu mới tới rồi, ta bận rộn, các tỷ ra ngoài, ra ngoài trước đi."

Hai người bị Cung Viễn Chủy đuổi ra khỏi y quán, liếc nhau : Tiểu tử này sợ không phải là tới thời kỳ phản nghịch rồi đi

"Chủy đệ đệ, buổi trưa ta tới tìm đệ ăn cơm." Cung Tử Vũ đứng ở cửa hô một tiếng

"Ta cũng tới, ta cũng tới !" Cung Tử Thương theo sát

"....Biết rồi."

"Vậy ta quay về Thương cung trước, tiểu Hắc đoán chừng đang chờ ta." Cung Tử Thương nói với Cung Tử Vũ, sau đó xách váy quay đầu bước nhanh đi

Cung Tử Vũ buồn cười nhìn bóng lưng hùng hổ của Cung Tử Thương biến mất ở góc, lại hô vào bên trong, "Chủy đệ đệ, buổi trưa có muốn mời Thượng Giác ca ca không ?"

Một lúc lâu không có ai trả lời, Cung Tử Vũ chuẩn bị thò đầu vào xem, không khéo đối diện với đôi mắt đen bóng của Cung Viễn Chủy, hắn ngượng ngùng cười nói, "Sao vậy, Chủy đệ đệ ?"

"Buổi trưa đi Vũ cung hay Chủy cung ?" Ánh mắt Cung Viễn Chủy không gợn sóng, biểu tình nghiêm túc tới không giống như đang tháo luận vấn đề ăn cơm

"Đương nhiên đi Vũ cung, đệ thích cái gì, ta đều chuẩn bị cho đệ, được không ?" Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy nhìn đôi mắt sáng bừng của hắn, muốn nói cái gì cũng không nói được ra khỏi miệng, chỉ nói, "Được."


Ở Vũ cung, Cung Viễn Chủy gặp được Cung Hoán Vũ đã mất ở thế giới ban đầu, bất quá ở chỗ này, Cung Hoán Vũ không phải là thiếu chủ, là ca ca cậu, Cung Thượng Giác mới đúng

"Hoán Vũ ca ca." Cung Viễn Chủy đổi giọng gọi người đã quen, tiến lên chào hỏi

"Viễn Chủy đệ đệ tới đây." Cung Hoán Vũ cười nói, thần thái hoàn toàn khác với bộ dạng ăn nói cẩn trọng trong trí nhớ của Cung Viễn Chủy, cư nhiên khiến cậu sinh ra vài phần cảm giác hiền lành

Cung Thượng Giác ở nội sảnh, Cung Viễn Chủy theo Cung Tử Vũ và Cung Hoán Vũ vào, nhìn một cái liền thấy ca ca, "Ca."

"Thượng Giác ca ca." Đại khái và Cung Thượng Giác vừa phạt đánh Cung Viễn Chủy, khiến hắn nhớ tới tư vị trước kia bị roi đánh vào người, Cung Tử Vũ ở trước mặt Cung Thượng Giác còn đoan chính hơn ở trước mặt Cung Hoán Vũ

Cung Thượng Giác nhìn ra Cung Tử Vũ khẩn trương, thu lại nghiêm túc, mỉm cười, "Tới ngồi."

Bốn người ngồi xuống, Cung Tử Vũ hỏi, "Tử Thương tỷ tỷ đâu ?"

Cung Hoán Vũ nói, "Vừa rồi sai người tới hỏi, muội ấy một lúc nữa tới."

Không tới một lúc, Cung Tử Thương tới, nàng thích cười thích nói, thoáng cái khiến bầu không khí tăng lên

"Thiếu chủ, đại ân nhân, ăn một bữa với đệ không dễ dàng." Cung Tử Thương nhướn mày với Cung Thượng Giác, mặc dù miệng nói thiếu chủ, lại cũng không e ngại

"Người một nhà ăn cơm, không cần gọi thiếu chủ." Cung Thượng Giác nói

Y nhìn khẩu vị các món trên bàn đều quan tâm tới mỗi người, gật đầu khen ngợi, "Tử Vũ dụng tâm rồi."

Cung Tử Vũ thoạt nhìn không đáng tin, lại thực sự thận trọng, điểm này Cung Viễn Chủy cũng thừa nhận, bất quá Cung Tử Vũ ở thế giới ban đầu đại khái không biết cậu thích ăn cái gì

"Chủy đệ đệ đang lớn, phải ăn nhiều chút." Cung Tử Vũ không chỉ nhanh mồm nhanh miệng, tay cũng nhanh, chất đống ở trước mặt mình cũng thôi, còn không ngừng gắp đồ cho Cung Viễn Chủy

"Ta có tay...." Cung Viễn Chủy dùng đũa cản lại miếng thịt Cung Tử Vũ một lần nữa đưa tới, nhỏ giọng nói, ánh mắt bỗng nhiên có chút chua xót

Tất cả đây giống như nằm mơ, cảnh tượng năm người ngồi cùng ăn cơm, đặt ở quá khứ, cậu chưa từng nghĩ tới, mà cho dù quay về thế giới ban đầu, cũng bất luận thế nào cũng không thực hiện được nữa, dù sao Cung Hoán Vũ đã mất rồi

Cung Viễn Chủy vừa cố gắng đè xuống kích động chảy nước mắt, vừa ở trong lòng mắng mình không có tiền đồ, chảy máu cũng không khóc, cư nhiên vì ăn một bữa cơm với mấy người Cung Tử Vũ mà muốn khóc, thực sự mất mặt !

Ăn cơm xong, Cung Hoán Vũ còn muốn giữ lại Cung Thượng Giác uống mấy chén rượu, Cung Thượng Giác nói có việc phải xử lý, trước khi đi, nhìn Cung Viễn Chủy nói, "Viễn Chủy, buổi tối nhớ quay về."

Cung Viễn Chủy thuận theo gật đầu, cậu đối với Cung Thượng Giác từ trước tới nay nhớ ăn không nhớ đánh, lúc ca ca dữ thì thực sự dữ, đối với cậu cũng thực sự tốt

Cung Tử Vũ thấy vậy, có chút chua, "Chủy đệ đệ, tính tình của Thượng Giác ca ca cứng ngắc, vô vị, đệ không bằng tới Vũ cung."

"Cung Tử Vũ, đệ không muốn sống mà ở đây nói lung tung thiếu chủ !" Không chờ Cung Viễn Chủy phát tác, Cung Tử Thương giơ tay đánh Cung Tử Vũ một cái, "Cung nhị phải làm Chấp Nhẫn, mỗi ngày cười cợt giống đệ sao ?"

"Tỷ, tay tỷ thật nặng !" Cung Tử Vũ che đầu

"Đánh là miệng không biết giữ kẽ của đệ." Cung Tử Thương hừ một tiếng, lại quay đầu cười với Cung Viễn Chủy, "Đệ đừng đi theo Cung Tử Vũ, Thương cung chúng ta chào đón đệ."

"Viễn Chủy đệ đệ không phải cần ám khí sao ? Đệ muốn loại nào, ta đều làm cho đệ."

"Làm như đệ ấy muốn, tỷ có thể làm." Cung Tử Vũ nhấn mạnh chữ "có thể", rước lấy mắt đao của Cung Tử Thương

"Chủy đệ đệ, đệ ở chán Giác cung thì tới Vũ cung đi, ta không đánh đệ, ta còn chơi với đệ." Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy cạn lời, "Huynh có phải quên...."

Ta vẫn là người đứng đầu Chủy cung không, mỗi ngày không ở Chủy cung thì còn ra gì

"Đi đi đi, coi người khác không nghe ra đệ lại đang nói Cung nhị sao." Cung Tử Thương đánh Cung Tử Vũ một cái, "Viễn Chủy đệ đệ là cung chủ, ở Vũ cung của đệ thì ra cái gì !"

Cung Viễn Chủy bật cười, ở trong lòng thầm giơ ngón cái với Cung Tử Thương

Cung Tử Vũ ủy khuất nói, "Thượng Giác ca ca thì được, ta thì không được."

"Đệ ấy vốn thân thiết với Viễn Chủy đệ đệ hơn một chút, lại là thiếu chủ, đệ tranh cái gì." Cung Tử Thương nói

Cung Tử Vũ bĩu môi, không nói nữa

Cung Viễn Chủy cũng không nghĩ tới Cung Tử Vũ có thể ấu trĩ thành như vậy, rõ ràng đã trưởng thành rồi, vẫn tranh giành tình cảm

"Khụ khụ." Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Cung Viễn Chủy vội vàng hắng giọng dời đi lực chú ý, nghiêm túc nói, "Ta quay về y quán."


Hoàng hôn, Cung môn khóa cửa, ám minh mai phục, xung quanh thoạt nhìn trống vắng, kỳ thực canh chừng nghiêm ngặt

Giác cung, Cung Thượng Giác ngồi ở trước bàn phê duyệt công văn thư tín, Cung Viễn Chủy ở một bên lật dược thư, thường ngẩng đầu liếc ca ca một cái

Dung mạo và nghi thái của Cung Thượng Giác đều thượng thừa, bên mặt dưới ánh đèn tôn quý, hoa mỹ thần kỳ, không thể xâm phạm

Cung Viễn Chủy có lúc nhìn xuất thần, sách trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống

Lại một lần nữa, Cung Viễn Chủy thu lại ánh mắt dính trên người Cung Thượng Giác, cúi đầu đọc sách, Cung Thượng Giác buông bút xuống, môi mím thẳng kéo ra một nụ cười, "Viễn Chủy luôn nhìn ta, là có lời gì muốn nói sao ?"

Cung Viễn Chủy siết chặt góc sách, có chút quẫn bách, "Không có, chỉ là...."

"Chỉ là cái gì ?" Cung Thượng Giác nghiêng mặt sang, ánh mắt trầm tĩnh hơi gợn sóng

"Chỉ là cảm thấy ca ca đẹp."

Cung Thượng Giác nghe thấy lời này, ý cười ở khóe mắt càng sâu, "Qua đây."

Cung Viễn Chủy đứng dậy đi qua, còn chưa tới trước mặt Cung Thượng Giác, chợt nghe thấy Kim Phục ở bên ngoài lớn giọng gọi, "Thiếu chủ, Chủy công tử, xảy ra chuyện rồi !"

Gân trán Cung Viễn Chủy hơi động, nhíu mày nhìn Kim Phục chạy vào, ánh mắt không vui

Ngươi tốt nhất thực sự có chuyện

"Chuyện gì ầm ĩ như vậy ?" Cung Thượng Giác không vui nói

"Nguyệt trưởng lão bị ám sát, sống chết chưa rõ, Vũ nhị công tử cũng bị thương !" Kim Phục thở dốc chưa hết, vội vàng bẩm báo

Cung Thượng Giác đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn bước nhanh ra ngoài

Cung Viễn Chủy đương nhiên đuổi theo, trong lòng nghi hoặc không ngừng

Nguyệt trưởng lão bị Vô Danh ám sát là sau khi Cung Tử Vũ tới sau núi thử thách, sao ở đây lại nhấc lên trước nhiều như vậy ?

Chạy tới Trưởng lão viện, Nguyệt trưởng lão trải qua một trận kinh sợ đã không sao, ông bị kiếm mỏng đâm trúng, nhưng không tổn hại tới mạch máu, chỉ là tuổi lớn khó tránh khỏi yếu ớt, lúc này mới ngất đi

Cung Thượng Giác hỏi thị vệ, tôi tớ của Nguyệt trưởng lão, không lấy được nhiều tin tức hữu dụng, lại đi tới Vũ cung

Cung Tử Vũ nằm trên giường, thấy Cung Thượng Giác dẫn người tới, khóc nói, "Thượng Giác ca ca, ta bị thích khách làm bị thương !"

"Bị thương chỗ nào ?" Cung Thượng Giác đi tới đầu giường hắn, thấy y phục hắn không có vết máu, hỏi

Cung Tử Vũ che ngực, khổ sở nói, "Chỗ này...."

Cung Thượng Giác nhíu mày, đang muốn cởi y phục hắn xem, y sư một bên không nhìn được nữa, mở miệng nói, "Thiếu chủ, Vũ nhị công tử không bị ngoại thương, chỉ nôn ra một ngụm máu."

Cung Thượng Giác quay đầu nhìn y sư, "Vì sao ?"

Y sư đáp, "Thích khách kia đánh Vũ nhị công tử một chưởng không dùng bao nhiêu nội lực, là lưng công tử đập vào cây...."

Cung Viễn Chủy không nhịn được cười thành tiếng, "Tử Vũ ca ca hóa ra là bị "nội thương"."

Cung Thượng Giác nhìn thoáng qua Cung Tử Vũ, bất đắc dĩ nói, "Vậy đệ nghỉ ngơi cho tốt."

"Hoán Vũ đâu ?" Cung Thượng Giác cả đường đi vào không thấy Cung Hoán Vũ, nghi hoặc hỏi

"Ca ca hôm nay nghỉ sớm, chút chuyện nhỏ này ta cũng không muốn quấy rầy huynh ấy." Cung Tử Vũ nói

Hóa ra huynh còn biết huynh đụng phải cây là chuyện nhỏ

Cung Viễn Chủy oán thầm

"Nháo thành như vậy cũng ngủ được ? Ta đi xem huynh ấy." Cung Thượng Giác dứt lời, xoay người rời đi

"Chủy đệ đệ...." Cung Tử Vũ thấy Cung Viễn Chủy vẫn chưa đi, yếu ớt gọi

Cung Viễn Chủy bị hắn gọi tới nổi da gà, "Không sớm nữa, huynh ngủ đi."

Sau đó cũng không quay đầu lại, đuổi theo Cung Thượng Giác

Một hai người chạy nhanh như vậy, Cung Tử Vũ oán giận đập giường, ngửa mặt lên trời "gào thét"

Mình tốt xấu gì cũng là một người bị thương mà !

---------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net