Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc lô đun nước bốc lên lửa dỏ, mùi trà lượn lờ quanh trong phòng

Cung Thượng Giác tiếp tục rót nửa chén, ở trong khói sương mơ hồ, hơi nóng chậm rãi bốc ra giữa hai người

"Ca ca buổi sáng đi địa lao ?" Cung Viễn Chủy đem chén trà tràn đầy nước trà chuyển về phía mình, "Tình huống thế nào ?"

Cung Thượng Giác cúi đầu cẩn thận nhấp một ngụm trà, sau đó buông chén trà, không nhanh không chậm, "Viễn Chủy nghĩ thế nào."

Cung Viễn Chủy cười lạnh một tiếng, "Nghĩ tới Cung Hoán Vũ kiều sinh quý dưỡng, da thịt nõn nà kia, nhất định không chịu được rượu độc của ta."

Cung Thượng Giác cũng lộ ra ý cười, "Rượu độc của Viễn Chủy đệ đệ, đương nhiên sẽ không thất thủ."

"Vốn cho rằng y xương cốt cứng bao nhiêu, nhưng cũng không chịu được sự lợi hại của vạn tiễn xuyên tim."

"Ca ca ngay cả độc kia cũng dùng tới, thực sự coi trọng y." Cung Viễn Chủy nhấp một ngụm trà, môi nhiễm màu càng lấp lánh, "Nói những gì ?"

"Chờ Viễn Chủy trưởng thành, đương nhiên có thể biết." Cung Thượng Giác nhàn nhạt nói

"Được rồi." Cung Viễn Chủy mặc dù hiểu kỳ lại có chừng mực, ca ca không cho hỏi, cậu không hỏi nữa

"Hôm qua ở trên điện, Viễn Chủy thực sự quá lỗ mãng." Cung Thượng Giác thay đổi câu chuyển, lại có chút ý tứ tính sổ

Cung Viễn Chủy dường như trong chớp mắt y nói xong liền ngồi thẳng, nhu thuận nói, "Đúng, ta biết sai rồi."

"Nhận sai nhanh như vậy, là sợ cái gì ?" Cung Thượng Giác bỗng nhiên bật cười, giọng nói cũng mềm xuống, "Ngoan, không mắng đệ."

"Ta biết ta không nên tranh cãi với trưởng lão, nhưng ta không phục."

Cung Viễn Chủy nhấc mắt nhìn Cung Thượng Giác, trong mắt có ngưỡng mộ, cũng có đau lòng, "Ca ca vất vả mới lấy được vị trí thừa kế, sao có thể tiện nghi cho người khác ?"

Trầm ngâm một lúc lâu, hơi trà phiêu tán, ánh mắt Cung Thượng Giác như sâu thẳm, giống như một hồ sâu một thấy đáy, mặt nước trầm tĩnh không gợn sóng, chìm xuống dưới lại có gợn sóng, áp lực nặng nề

"Ta sống vì Cung môn, bất luận ai ngồi vào vị trí kia, cũng như vậy."

"Ca ca...." Cung Viễn Chủy không chớp mắt nhìn Cung Thượng Giác khí tức hơi thay đổi

"Người đứng đầu Cung môn, phẩm tính đứng đầu, lấy huyết mạch, người thân làm trọng." Cung Thượng Giác nói

"Nếu đệ tử trong Cung môn có người gánh được trọng trách, ta có thể không tranh."

"Cung Hoán Vũ không văn thao vũ lược, lại phạm vào trọng tội."

Cung Thượng Giác giơ tay nâng chén trà uống, sau đó nói ra một câu tức giận, "Phế."

"Nhưng...." Cung Viễn Chủy vẫn luôn cho rằng ca ca đáng với tất cả thứ tốt nhất, chưa bao giờ nghe y bộc bạch tiếng lòng này, theo bản năng muốn phản bác, suy nghĩ một lúc, cuối cùng ngừng lại lời, "Ta đều nghe ca ca."

Cung Thượng Giác như nhìn ra ý chưa nói của cậu, nói, "Viễn Chủy, đệ không cần coi ta là chấp niệm mà sống."

Đệ chỉ cần sống thành bộ dạng của bản thân, tùy tiện, trong sáng, bất luận hỉ giận, khóc cười tùy tâm, đấy là niềm vui lớn nhất của ca ca

Cung Viễn Chủy sóng mắt hòa hoãn, bộ dạng nhu thuận, "Được, ca ca nói...."

"Chủy đệ đệ, Giác ca ca ! Các ca thật không trọng nghĩa khí, trốn ở chỗ này dùng trà cũng không gọi ta !"

Cung Viễn Chủy bị tiếng hô đột nhiên vang lên cắt ngang lời nói, quay đầu liền nhìn thấy người y phục đẹp đẽ, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, "CUNG TỬ VŨ !"

"Không biết lớn nhỏ." Cung Tử Vũ lại gần, giả bộ muốn đánh cậu, tay vung tới giữa không trung lại thu về, "Phải gọi ca ca."

Cung Viễn Chủy không đáp lại hắn, tức giận nói, "Dư độc của huynh chưa hết, ta bảo huynh uống dược cho tốt, đừng chạy loạn khắp nơi, huynh chạy tới Chủy cung xa như vậy làm gì ?"

Cung Tử Vũ ủy khuất bĩu môi, "Còn không phải là lỗi của Chủy đệ đệ, cả ngày không thấy bóng người, còn phải ta tự mình tới."

Cung Viễn Chủy bị hắn cắn ngược một cái, tức giận tới bật cười, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp nhất thời lộ ra tia sáng kỳ dị

"Tối qua trông huynh một đêm, huynh không nói, ta tới tìm ca ca nói chuyện, huynh lại muốn vô lại."

"Vậy đệ mang ta theo, ta thân thể cường tráng, đi vài bước chân cũng không sao." Cung Tử Vũ nói, rất tự giác vòng tới bên cạnh Cung Viễn Chủy ngồi xuống, rót cho mình chén trà

"Nếu Tử Vũ muốn gặp Viễn Chủy, nhờ người chuyển lời là được, trước khi sức khỏe chưa khỏi hoàn toàn, vẫn đừng vất vả nhiều." Cung Thượng Giác nói

Cung Tử Vũ nhìn Cung Thượng Giác, giả bộ nhu thuận cười nói, "Cũng muốn gặp Thượng Giác ca ca."

Cung Thượng Giác khóe môi khẽ nhếch, lại đè xuống, liếc hắn một cái, "Khua môi múa mép."

Cung Tử Vũ chỉ cười hì hì, Cung Viễn Chủy không nhìn được bộ dạng ngốc nghếch này của hắn, "Cười cái gì, một lúc nữa quay về Vũ cung cho ta."

Giả bộ dữ cũng giống như đang làm nũng, không có cách, đệ đệ thực sự đáng yêu

Cung Tử Vũ tự nhận là cưng chiều, xoa đầu Cung Viễn Chủy, bị người gạt tay ra không nặng không nhẹ, "Dược hôm nay uống chưa ?"

"Ừ." Cung Tử Vũ tâm tình vấn rất tốt, gật đầu, "Dược Chủy đệ đệ phân phó đương nhiên không dám quên."

"Đúng rồi, các ca vừa rồi đang nói chuyện gì vậy ?"

Cung Tử Vũ lời nói ra khỏi miệng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí ngưng đọng, lại thấy Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy đều trầm mặc không đáp, trong lòng hiểu rõ, "Là.... Cung Hoán Vũ ?"

Hắn vốn định nói ca ca, tới bên miệng lại thay đổi, nuốt về trong bụng, không muốn nhắc tới nữa

Cung Viễn Chủy thấy Cung Tử Vũ chủ động mở ra chuyện đau lòng của mình, nhớ tới Cung Hoán Vũ thiếu chút nữa lấy mạng hắn, nhất thời vừa tức giận vừa thương xót, phức tạp vô cùng, giơ tay vỗ vai hắn, "Được rồi, không nói y nữa."

Cung Tử Vũ thuận theo không nhắc tới, cầm chén trà uống ngụm nước, lại lộ ra ý cười

"Sao luôn cảm thấy trà trong cung của Thượng Giác ca ca, đều thơm hơn một chút so với chỗ khác."

"Đệ thích, ta bảo người đưa cho đệ một chút." Cung Thượng Giác nói

"Cảm ơn ca."


Thân thể Cung Tử Vũ sau khi trúng độc còn chưa khỏe hoàn toàn, hắn lại là tính tình không chịu ngồi yên, người hai mươi mấy tuổi còn cần Cung Viễn Chủy trông chừng bên cạnh

Hai người ngồi xếp bằng trên tháp chơi cờ, Cung Tử Vũ chơi tới một nửa, hết hứng thú, yếu ớt cản lại ngón tay muốn hạ cờ của Cung Viễn Chủy, "Đệ đệ, tiếp tục như vậy không thú vị, chúng ta đánh cược đi."

"Đánh cược gì ?" Cung Viễn Chủy hỏi

"Ừm.... Thượng Giác ca ca bây giờ cũng không cho ta ra ngoài...." Cung Tử Vũ vuốt cằm như suy nghĩ, "Như vậy, ta thắng ván cờ này, chờ ta khỏi, đệ cùng ta ra ngoài Cung môn chơi."

"....Huynh đừng hại ta, bị ca ca biết, hai chúng ta đều xong đời." Cung Viễn Chủy lập tức bày ra tư thế từ chối, sau đó lại nhíu mày, "Sao huynh không nói nếu huynh thua thì sao ?"

Cung Tử Vũ cười tự tin, "Ta sẽ không thua."

Cung Viễn Chủy hừ một tiếng, "Trên trời có bò bay, xem có phải huynh khoác lác không ?"

"Đệ nói có đồng ý hay không." Cung Tử Vũ lại làm nũng, "Ta thua có thể đồng ý với đệ hai điều kiện."

"Không phải ta có đồng ý hay không, ta vẫn chưa trưởng thành, không thể ra ngoài Cung môn." Cung Viễn Chủy rất có nguyên tắc mà nói

"Quỷ củ là chết, người là sống, sẽ không để ca ca phát hiện." Cung Tử Vũ nghiêng người lại gần Cung Viễn Chủy, thấp giọng ra vẻ thần bí nói, "Ta biết một lối đi thông ra bên ngoài...."

Ai mà không biết ?

Cung Viễn Chủy nhấc mí mắt nhìn hắn, sớm từ buổi tối lúc huynh lén thả tân nương, mọi người đều biết rồi được không ?

"Chúng ta có thể nhân buổi tối chuồn ra ngoài, đệ không biết bên ngoài.... Nhạc của Vạn Hoa lâu.... Còn có.... Điểm tâm rất ngon...."

Cung Tử Vũ còn đang lải nhải bên tai cậu, Cung Viễn Chủy lo lắng tới thân thể hắn, không đẩy hắn ra, chỉ vươn ngón trỏ chọc vai hắn, "Ngồi xuống."

Cung Tử Vũ thấy hắn dường như không động tâm, tức giận ngồi về, "Đệ không đi, ta tự đi."

"Huynh dám." Cung Viễn Chủy chọc thủng hắn, "Huynh đi, ta nói với ca ca."

"?!" Cung Tử Vũ thất sắc hô, "A Chủy, đệ thay đổi rồi !"

Cung Viễn Chủy thấy Cung Tử Vũ chịu thiệt, vui vẻ tới cười không ngừng, "Ca ca ở nhà vất vả làm việc, huynh ra ngoài ăn chơi rượu chè, ta không cho !"

"Từ hôm nay trở đi, huynh vẫn là học cho tốt làm thế nào quản lý cung vụ, gánh trách nhiệm Vũ cung đi !"

Cung Viễn Chủy vừa nói vừa cười, đột nhiên bị Cung Tử Vũ nhào tới, ấn ngã trên tháp, bàn cờ cũng hỗn loạn, ván cờ sớm không có người quan tâm tới

"Đệ thực sự là đệ đệ tốt của ta sao ?" Cung Tử Vũ nhướn mày, lộ ra nụ cười câu nhân

Thân hình hắn cao lớn, khí lực lại không nhỏ, ép Cung Viễn Chủy không giãy dụa được, thấy hắn khiêu khích, cười càng câu nhân hơn hắn

"Nếu huynh không muốn, ta thêm chút đồ tốt vào trong dược của huynh, cút dậy cho ta."

"Uy hiếp ta ? Ta mới không tin !" Cung Tử Vũ ỷ vào cậu bây giờ không dám đụng loạn của mình, đặt người dưới thân xoa nắn một trận

"Mặt thật nộn, Chủy đệ đệ."

"Kim Phồn ! Kim Phồn !" Cung Viễn Chủy không chịu được kêu to, "Người đâu ----"

Kim Phồn bình thường luôn ở bên cạnh Cung Tử Vũ, không biết chạy đi đâu, Cung Viễn Chủy hét tới cổ họng sắp khàn, mới nghe thấy tiếng cửa mở ầm ra, đi vào lại là Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác bước chân cửa chủ điện Vũ cung, chợt nghe thấy Cung Viễn Chủy hét, thỉnh thoảng vang tới tiếng cười dâm tà (?) của Cung Tử Vũ, bước nhanh tới tiếng vang ra tiếng, một chưởng đẩy cửa ra

Vì vậy y thấy Cung Viễn Chủy tóc tai hỗn loạn nằm ngửa trên tháp của Cung Tử Vũ, Cung Tử Vũ nửa quỳ trên tháp, dùng chân áp chế Cung Viễn Chủy giãy dụa, hai tay nhéo thắt lưng Cung Viễn Chủy cù, đều sắp kéo rơi đai phong của người ta

Cung Thượng Giác thái dương giật lên, mu bàn tay vì nắm quá chặt mà nổi lên gân xanh, "Làm cái gì vậy !"

Cung Tử Vũ giật mình, dưới tay lập tức buông Cung Viễn Chủy ra, "Ca, ta và đệ đệ đùa."

"Ca ca cứu mạng, Cung Tử Vũ bắt nạt ta !" Cung Viễn Chủy bị Cung Tử Vũ cù tới không ngừng cười, cười tới khóe mắt đỏ bừng, bò xuống tháp liền chạy tới chỗ Cung Thượng Giác, "Ta tố cáo ! Huynh ấy còn muốn đi Vạn Hoa lâu nghe hát !"

"!!!" Cung Tử Vũ thoáng cái quỳ đoan chính ở trên tháp, đối diện với Cung Thượng Giác, "Ta sai rồi !"

"Hừ, muộn rồi." Cung Viễn Chủy đứng phía sau Cung Thượng Giác, ấu trĩ nhướn mày với Cung Tử Vũ

Cung Thượng Giác thần sắc hơi bình tĩnh, nhàn nhạt nói, "Nếu tinh lực tràn đầy như vậy, trái lại ta vây khốn Tử Vũ đệ đệ rồi."

"Ngày mai dậy thì tới Giác cung cùng ta xử lý cung vụ."

---------------------------------------------

Còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net