Chương 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renjun vừa mở mắt ra thì ngửi thấy mùi hương của thuốc sát trùng nồng nặc, cậu đưa mắt quan sát xung quanh thì biết mình đang ở bệnh viện

Cậu yên tâm nở nụ cười, thì ra cậu vẫn còn sống.

- Bác sĩ à, bệnh nhân tỉnh lại rồi.

Renjun nghe được giọng nói quen thuộc của ai đó.

Bác sĩ đã nói về tình trạng của cậu và yêu cầu cậu ở lại bệnh viện để theo dõi.

Cậu cũng không thể ngồi dậy vì xương lưng bị chấn thương sau khi chịu lực của cả một cái đèn trần lớn như thế.

Sao đột nhiên cậu lại cảm thấy hoảng sợ thế này, cậu nhớ lại lúc mẹ cậu ôm cậu trong căn phòng đang bị cháy rồi cũng chính chiếc đèn trên trần nhà đã cướp đi mạng sống của bà, những ký ức cũ đáng sợ đột ngột quay trở lại khiến cậu không ngừng đau đầu.

- Em đau ở đâu à?

Jaehyun nhìn thấy Renjun cau mày nên lo lắng.

Renjun lúc này mới nhận ra, giọng nói khi nãy cũng là của Jaehyun. Thì ra cũng chỉ có mỗi anh bên cạnh cậu những lúc như thế này thôi.

- Em không sao chứ? - Jaehyun hỏi.

- Anh Jaehyun... - Renjun không kiềm lại được nước mắt của mình. - Em xin lỗi.

- Anh không giận em đâu. - Jaehyun mỉm cười.

Renjun thật sự rất nhớ nụ cười này của anh, cậu đã muốn nhìn lại nó từ rất lâu rồi.

- Anh đừng nói chuyện này cho ai được không? - Renjun hỏi.

- Anh sẽ không nói cho ai đâu, kể cả người nhà của em. - Jaehyun nắm lấy tay Renjun.

- Chenle và Jisung không sao chứ? - Renjun lúc này mới nhớ đến hai đứa em của mình.

- Bọn chúng không sao, lúc anh đến thì chỉ thấy em đang nằm bất động ôm hai đứa nhóc vào trong lòng và đống thủy tinh trên sàn thôi. - Jaehyun nói. - Lúc đó anh đã rất lo lắng, em mất nhiều máu như vậy, anh sợ sẽ không cứu được em.

- Em đã nghĩ là mình đã chết rồi. - Renjun nói.

- Thật may mắn vì em vẫn còn ở đây. - Jaehyun nói. - Anh đã đưa bọn nhóc qua nhà anh ngủ rồi, nhà của em anh sẽ gọi người đến dọn dẹp.

- Cảm ơn anh. - Renjun nói rồi nhìn lên trần nhà. - Anh có thể tắt đèn không? Em không muốn nhìn thấy nó.

Jaehyun đi lại phía công tắc rồi tắt đi.

- Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm cho em nghỉ phép vài ngày. - Jaehyun nói.

- Anh biết số sao? - Renjun thắc mắc.

- Anh đang giữ điện thoại của em. - Jaehyun nói. - Đừng lo lắng, anh sẽ không báo cho bạn bè của em đâu. Mau nghỉ ngơi đi.

Jaehyun nói rồi nắm lấy tay Renjun, cậu cũng giữ tay anh một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Jaehyun nhận được cuộc gọi từ điện thoại mình nên bỏ tay Renjun rồi ra ngoài hành lang nghe máy.

- Anh đang ở đâu vậy? - Jooyeon hỏi. - Em đang rất nhớ anh, anh có thể đến bên cạnh em một lúc không?

Jaehyun nhìn vào trong phòng bệnh rồi trả lời điện thoại.

- Em đang ở đâu?

Donghyuck hôm nay đến lớp từ rất sớm chỉ để chờ Mark đến tìm.

Mấy học sinh trong lớp nhìn thấy Donghyuck vì người yêu nên có nghị lực đi học sớm như vậy mà ngưỡng mộ.

- Donghyuck à, Mark đến rồi kìa! - Một nữ sinh nói. - Sau này nhớ trả công cho tớ đấy, ngày nào cũng phải đi thông báo cho cậu.

- Biết rồi. - Donghyuck nói rồi hí hửng chạy ra ngoài lớp. - Mark à! Nhớ anh quá đi mất!

Jeno và Jaemin vô tình vào sớm nhìn thấy cảnh làm nũng của Donghyuck với Mark mà nổi da gà.

- Không được nhìn! - Jaemin lấy tay che mắt Jeno lại rồi dẫn anh vào lớp.

Jaemin sợ Jeno sẽ học được mấy cái hành động sến súa đó từ Donghyuck rồi thực hành lại với cậu.

- Sao lại che mắt tớ vậy? - Jeno ngạc nhiên.

- Cậu sẽ học theo Donghyuck mất, cậu học cái gì cũng nhanh nên tớ thấy nguy hiểm. - Jaemin nói.

Jeno lén đứng dậy nhìn ra ngoài cửa lớp để xem Donghyuck và Mark đang làm gì mà Jaemin lại che mắt anh như vậy, nhưng chưa kịp nhìn được gì thì đã bị Jaemin nắm áo đe dọa ngồi xuống.

- Lo chuyện trước mặt đi, Renjun chưa vào kìa. - Jaemin nói.

- Mọi hôm cậu ấy vào sớm lắm mà? - Jeno nhìn về phía chỗ ngồi của Renjun. - Hay là do hôm nay tớ và cậu đến sớm quá?

- Trễ gần mấy chuyến tàu mà còn ảo tưởng là mình đi học sớm à?

- Tại cậu hôn tớ trước... - Jeno làm ra vẻ mặt đáng thương với Jaemin.

- Nhưng tớ chỉ hôn lên má cậu có một cái thôi! - Jaemin tức giận nói. - Có cậu là sau đó lại đè tớ ra hôn môi hết mấy tiếng đồng hồ đấy!

Jaamin tức giận đập bàn một cái khiến cả mấy nữ sinh và nam sinh trong lớp cũng phải sợ hãi. Thậm chí cả Donghyuck và Mark đang đứng nói chuyện ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng đập bàn cũng giật mình nhìn vào trong xem có chuyện gì.

- Jaemin à, không có ai giành Jeno với cậu đâu... - Một nam sinh trong lớp nói.

- Đúng vậy, bọn tớ đã bỏ cuộc lâu rồi. - Một nữ sinh nói.

- Cậu không cần phải khoe cả hai đã hôn nhau hết bao nhiêu tiếng đâu, tớ biết là mấy cậu đã từng hôn nhau cả ngày rồi ôm nhau ngủ cơ mà. - Một nữ sinh khác nói.

- Tại cậu mà bây giờ ai cũng mắng tớ rồi đấy. - Jaemin ngồi xuống khoanh tay đặt trước ngực.

- Tại cậu tự nói chứ có phải tại tớ bắt cậu kể đâu. - Jeno cố gắng giảm âm lượng giọng nói lại.

- Cậu đổ lỗi cho tớ à? - Jaemin hỏi.

- Tớ xin lỗi, tớ sai rồi. Cậu có muốn uống Americano không? Tớ sẽ mua cho cậu lúc đi học về nhé? - Jeno cố gắng dỗ Jaemin.

- Tớ không muốn cậu mua Americano cho tớ. - Jaemin vẫn chưa muốn tha lỗi cho Jeno.

- Vậy cậu muốn gì?

- Tớ và cậu phải cùng đi uống Americano với nhau.

- Tớ sẽ mất ngủ đó.

- Cậu thức khuya chơi game được mà đi uống cà phê với tớ lại không được? Cậu hết yêu tớ rồi đúng không?

- Không có! Tớ còn yêu cậu, yêu cậu rất nhiều. - Jeno lắc đầu. - Tớ sẽ đi cùng cậu.

- Vậy thì tốt. - Jaemin hài lòng mỉm cười.

- Hai người này mới sáng vào đã cãi nhau ồn ào rồi ôm nhau các kiểu rồi... - Mấy nữ sinh trong lớp thì thầm.

Mark đưa hộp cơm cho Donghyuck rồi bàn về Jaemin.

- Cái tên nhóc Jaemin đó đáng sợ thật đấy... Trước đây anh từng bị nó dằn mặt rồi. - Mark nói.

- Thật á? Anh cũng sợ Jaemin à? - Donghyuck ngạc nhiên. - Cuối cùng chúng mình cũng có điểm chung rồi.

Donghyuck nhận ra giữa cậu và Mark không hề có một điểm giống nhau nào, cả anh và cậu cứ như hai cực đối lập mà ở cạnh nhau vậy.

Nhưng hôm nay biết được Mark cũng sợ cùng một người với mình, Donghyuck liền cảm thấy yên tâm hơn.

- Thật ra em còn sợ thêm người yêu của nó nữa. - Donghyuck nói.

- Jeno à? - Mark hỏi.

- Đúng vậy, tên đó đáng sợ hơn nhiều.

- Anh thấy cậu ấy đáng yêu mà nhỉ? Nói chuyện với anh cũng có nhiều điểm hợp nhau.

- Anh khen cậu ấy đáng yêu á? Vậy còn em? - Donghyuck hỏi.

- À... Tất nhiên là Haechan của anh vẫn đáng yêu rồi.

- Anh nên nhớ người đáng yêu nhất thế giới chính là em đó! - Donghyuck liếc.

- Anh nhớ mà. - Mark nhận ra điểm chung của mình và Jeno chính là đều có những người yêu dễ thương đến đáng sợ như thế này.

- Em sẽ ăn thật ngon miệng, anh về lớp đi. - Donghyuck nói.

- Ừm, học thật chăm chỉ vào đấy. - Mark nhắc nhở.

- Hôn em một cái đi. - Donghyuck nói rồi đưa má mình ra.

- Không được đâu, đang ở môi trường học đường mà. - Mark đẩy Donghyuck ra.

- Hôn lên má một cái thôi mà khó khăn đến như vậy à? - Donghyuck hỏi.

- Anh đã nói không được là không được rồi, anh là hội trưởng mà. - Mark lấy lý do ra để từ chối.

Donghyuck đột ngột lao đến hôn lên má anh một cái.

- Vậy thì để em thay anh phạm luật. - Donghyuck nói. - Bất kể là ở ngoài trường thì anh cũng không chịu hôn em đâu, em biết mà.

Donghyuck nói rồi đi vào lớp để lại Mark vẫn còn ngơ người ra đó.

Mark biết Haechan là người thích ôm người khác, thích hôn má người khác và cũng thích được ôm, hôn lại như vậy nhưng anh lại không phải loại người đó.

Anh rất ghét bị đụng chạm thân mật, vậy nên anh không dám nắm tay cậu hay chủ động ôm cậu.

Anh biết nếu mình cứ lạnh nhạt như vậy thì sẽ rất thiệt thòi với cậu vậy nên anh vẫn luôn cố gắng thay đổi từng chút vì cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, anh vẫn không làm được.

- Đúng là một kẻ thất bại.

Mark thầm chửi bản thân mình rồi đi về lớp.

Renjun thức dậy rồi nghiêng nhẹ đầu qua một bên, cậu thấy Jaehyun vẫn ngồi đó nắm tay mình. Cậu nhẹ nhàng rút tay mình ra thì vô tình làm anh tỉnh giấc.

- Em dậy rồi à? - Jaehyun nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay. - Em không ngủ được sao? Bây giờ vẫn còn sớm lắm.

- Em cảm thấy người hơi đau nhức nên không ngủ được. - Renjun nói.

- Đừng cố gắng cử động, bác sĩ bảo em bị thương nặng lắm đấy.

- Em có thể ngồi dậy một chút không?

- Sáng mai hãy ngồi dậy, em nên nằm nghỉ đi. - Jaehyun nói. - Anh sẽ về để đưa Chenle và Jisung đến trường, em đừng lo.

Jaehyun đứng dậy xoa đầu Renjun rồi đi ra ngoài.

Vừa về đến nhà, Jaehyun đã thấy Chenle và Jisung thức dậy từ khi nào rồi.

- Anh Renjun có sao không ạ? - Jisung hỏi Jaehyun.

- Không sao, anh ấy đã tỉnh lại rồi. - Jaehyun xoa đầu Jisung.

- Anh ấy chảy máu nhiều lắm... - Jisung vẫn còn bị ám ảnh hình ảnh tối hôm qua.

Lúc Jaehyun đến để kéo Chenle và Jisung ra, bọn nhóc đã vô tình nhìn thấy đống thủy tinh ở trên người Renjun, máu của Renjun cũng lan ra khắp sàn.

Jaehyun cố gắng che mắt bọn chúng lại nhưng không kịp, Chenle và Jisung đều bật khóc vì hoảng sợ.

- Bọn em có thể đi thăm anh ấy không? - Chenle hỏi.

- Cuối tuần này anh sẽ đưa hai đứa đi gặp anh Renjun nhé? - Jaehyun nói. - Bây giờ anh Renjun cần phải nghỉ ngơi, chúng ta đừng đến làm phiền anh ấy nhé?

Chenle và Jisung được Jaehyun an ủi nên cảm thấy yên tâm hơn phần nào, hai đứa nhóc ngoan ngoãn ăn sáng rồi cùng Jaehyun đến trường.

- Biết gì không? Vào giờ ra chơi, tớ nghe Mark nói anh ấy đã gặp một người rất đẹp trai đến trường mình để xin nghỉ phép cho Renjun đó. - Donghyuck nói.

- Ai thế nhỉ? Không phải Renjun đang ở một mình với hai đứa em thôi sao? - Jaemin ngạc nhiên.

- Có khi là bố cậu ấy. - Jeno nói.

- Mark bảo là đẹp trai và trẻ lắm. - Donghyuck nói. - Mark bảo anh ấy xém bị rung động mà bỏ rơi tớ!

- Có khi là anh hàng xóm của Renjun. - Jeno nói. - Tớ từng gặp anh ấy một lần rồi, trông anh ấy rất đẹp trai.

- Cậu gặp anh ấy khi nào? - Jaemin hỏi.

- Lúc các cậu đang say.

- Cậu biết tranh thủ quá nhỉ?

- Sao lúc say tớ lại không thấy anh ta nhỉ? - Donghyuck tự hỏi.

- Lúc đó cậu đã về rồi, còn Jaemin thì say đến mức nhận nhầm tớ là chồng ngay lúc đó thì sao mà biết được mặt anh ta. - Jeno nói.

- Mà cậu có hỏi lý do nghỉ phép của Renjun không? - Jaemin hỏi.

- Chỉ bảo là bị bệnh nên cần ở nhà một thời gian. - Donghyuck nói.

- Khoan đã. - Jaemin nói rồi đánh Jeno một cái.

- Sao đấy? - Jeno và Donghyuck cùng hỏi.

- Gần đây Renjun hay bị người khác gọi điện làm phiền, bây giờ thì xin nghỉ. Các cậu có nghĩ Renjun đang gặp chuyện gì nguy hiểm không? - Jaemin hỏi.

- Tớ nghĩ là chiều nay chúng mình không nên uống thêm cà phê nữa đâu. - Jeno nói. - Trông cậu cứ như vừa uống hết 8 shots espresso ấy...

- Tớ đang nói chuyện nghiêm túc đấy. - Jaemin nói.

- Chúng ta có nên đến nhà Renjun không? - Donghyuck hỏi.

- Nhắn tin cho cậu ấy cũng được mà? - Jeno nói.

- Tớ có nhắn nhưng cậu ấy không trả lời. - Donghyuck nói.

- Vậy chiều nay cùng qua nhà Renjun đi. - Jeno đề nghị.

- Cũng được. - Donghyuck nói.

- Mong là cậu ấy vẫn ổn. - Jeno nói.

Jaemin ngồi bên cạnh chú ý đến câu nói này của Jeno.

Chiều hôm đấy, vừa sinh hoạt câu lạc bộ xong, Donghyuck liền nhanh chóng đeo cặp lên vai định rời đi trước thì bị Mark giữ cổ tay lại.

- Có cần anh đi cùng không? - Mark lo lắng hỏi.

- Không cần đâu, em đi cùng Jeno và Jaemin rồi. - Donghyuck nói rồi nhìn xuống cổ tay mình đang bị Mark giữ lấy.

- Gọi cho anh nếu em gặp nguy hiểm được không? - Mark hỏi. - À không, bất kể là gặp chuyện gì cũng đều phải gọi cho anh, biết chưa? Đây là mệnh lệnh.

- Anh không nói được mấy câu ngọt ngào với em à?

- Em đang vội mà, mau đi đi. - Mark nói rồi buông tay Donghyuck ra.

- Đúng là khó bắt anh làm mấy cái hành động đó thật đấy. - Donghyuck nói rồi chạy đi.

Mark đợi Donghyuck chạy đi được một lúc mới bắt đầu nói ra được suy nghĩ trong lòng.

- Đi cẩn thận nhé, Haechan của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net