Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân dịp sinh nhật song Diệp, mình bắt đầu dịch seri đồng nhân All Diệp của tác giả 探花在睡觉

------------------------------------

[ALL Diệp] Nhật kí đội tuyển quốc gia
-Tác giả: 探花在睡觉 (Bông hoa đang ngủ)
-Edit+Beta: Michan
(Chỉ đúng từ 70% đến 80%, mong được ủng hộ)
#Michan: Bắt đầu từ chương sáu mới có hint mạnh, mọi người cứ chờ nhé
o(〃^▽^〃)o

------------------------

1.
Một ngày nọ, các đại thần thường vung tay rời đi sau khi luyện tập lại ngoan ngoãn đến phòng họp. Bởi vì họ thật sự không có cách nào khác, ai bảo tên kia là lĩnh đội chứ.

“Các đồng chí, hôm qua đã cùng nhau làm quen và chuẩn bị mọi thứ, hôm nay là bắt đầu chính thức huấn luyện. Kế hoạch tập huấn là do ta cùng Văn Châu biên soạn, mọi người không có ý kiến chứ?” Diệp Tu ngậm điếu thuốc, đứng tại vị trí chủ tọa của bàn hội nghị và nói.

Hoàng Thiếu Thiên là người thứ nhất mở miệng, làm ra một hành vi vô cùng độc hại đối với đôi tai của mọi người: “Có đội trưởng hỗ trợ đương nhiên không có vấn đề rồi, chậc chậc. Lão Diệp, một mình ngươi quả nhiên không xong nổi đi, ha ha ha ha, vẫn phải cần Lam Vũ đến giúp đỡ có đúng không đúng không?”

“Ta nói, Hoàng thiếu Thiên ngươi có thể hay không nói ít đi một chút?  Bây giờ mới sáng sớm! Sáng sớm!” Trương Giai Lạc lập tức đáp lời.

Phương Duệ nghe xong, cũng xen vào trách móc: “Đồng chí Lạc Lạc, bây giờ mà còn sáng sớm sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Không lẽ ngươi ở Bá Đồ lại thường xuyên  ngủ nướng? Đội phó các ngươi lại mặc kệ mà không quản?”

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, nói: “Không quản được.”

Lúc này Diệp Tu đã sớm ngồi xuống, một tay chống cằm, yên lặng nhìn mọi người: “Hưng phấn đến như vậy? Ha ha, xem ra các ngươi đã cực kì vui vẻ hòa hợp với nhau, không bằng cùng xem kết một chút kết quả huấn luyện của hôm nay.”
Toàn bộ phòng họp trở nên yên tĩnh.

“Tốt”. Trả lời chính là Chu Trạch Khải. Thật không hổ là đàn ông phái hành động siêu mạnh. Diệp Tu cảm thán nói.

“ Thiết, đấu liền đấu, ai sợ ai” Tôn Tường liếc qua đám người ồn ào nhốn nháo khi nãy, khinh thường cười một tiếng.

Tôn Tường vừa nói, mọi người liền khó chịu.

“Dựa vào, Tôn Tường ngươi có ý gì, muốn đấu liền đến, bản Kiếm Thánh còn không có sợ ai đâu, huấn luyện hôm nay nhất định phải PK!” Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, nói.

Hắn hôm nay ngược lại, không tận lực áp chế tâm tình cùng xúc động xuống mà lại thuận theo tự nhiên bị chọc giận.

“Lại muốn cãi nhau.” Vương Kiệt Hi nhìn về phía Diệp Tu.

Diệp Tu tiếp nhận ánh mắt, thở dài một hơi: “Tất cả yên lặng, tại chỗ này nhốn nháo có phải là đàn ông không? Các ngươi không tính nghe ta phân nhóm sao? Ca cảnh cáo ngươi nha Hoàng Thiếu Thiên, nếu còn dám làm loạn sẽ phân ngươi cùng tiểu Chu một nhóm, để ngươi cùng hắn nói chuyện với nhau.”

“Ngươi!!!!” Hoàng thiếu Thiên giận mà không dám nói gì, đành phải ngồi xuống, dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm Diệp Tu.

Chu Trạch Khải ngại ngùng cười một tiếng, khẽ cúi đầu.

“Nam nhân này nha, có quyền lợi liền sử dụng triệt để. Chậc chậc, xem ra Diệp Tu nhà ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi rồi.” Chia xong tổ, trên đườn trở về phong huấn luyện, Sở Vân Tú lôi kéo tay của Tô Mộc Tranh, trêu trọc nói.

2.
Phòng huấn luyện rất lớn, chỗ ngồi được chia thành hai hàng, ngoại trừ chỗ ngồi của mọi người thì vị trí của lĩnh đội cũng được chuẩn bị kĩ càng.

Tập huấn được chia thành hai phần, tập luyện cá nhân vào buổi sáng và phối hợp đoàn đội vào buổi chiều.

Vừa vào phòng, mọi người liền tự giác ngồi xuống bàn máy theo số thứ tự của bản thân.

Dụ Văn Châu bỗng nhiên nhìn bên tay trái của Diệp Tu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trương Tân Kiệt ở đối diện anh, nhạy cảm bắt được khoảng khắc ấy, mắt khẽ cụp xuống, yên lặng suy nghĩ.

Diệp Tu vừa ngồi xuống, theo thói quen tìm thuốc lại phát hiện không mang theo. Hắn cũng không thèm để ý, tập trung vào trò chơi.

Hắn lúc này thật sự rất rảnh rỗi, tình huống mỗi người thì còn phải xem xét từ kết quả của hôm nay, sau đó mới phân bố chiến thuật cùng chỉ đạo hợp lý cho mỗi người.

Vì vậy, không môt chút lo lắng, Diệp Tu lấy ra một cái thẻ game clone, bắt đầu cùng nữ thần Vinh Quang thực hiện chuyên mục hẹn hò mỗi ngày.

Một lúc sau, cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn nhìn thời gian góc dưới màn hình thì phát hiện sắp đến giờ ăn trưa rồi. Diệp Tu log out ra khỏi trò chơi, đứng lên duỗi lưng một cái, lười biếng nói: “ Được rồi, đi ăn trưa thôi nào các đồng chí, ăn trưa xong thì ngủ một giấc thật tốt, buổi chiều tập huấn đoàn đội đều phải lên tinh thần cho ca.”

Mọi người liền lập tức đứng lên, không gian yên tỉnh liền lập tức ồn ào: “ Xong rồi, xong rồi, xong rồi a. Thật sự có chút đói bụng rồi, chúng ta cùng tới nhà ăn đi đội trưởng, đến xem thử đầu bếp ở đó có giỏi như ở Lam Vũ không nhưng biết chắc là không thể nấu không ngon hơn rồi, ha ha ha ha.” Hoàng Thiếu Thiên đi đến bên cạnh Dụ Văn Châu, bắt đầu một màn nói liên thanh.

“ Thiếu Thiên…” Dụ Văn Châu bắc dĩ cười cười, cùng với hắn rời đi, những người khác cũng tụm ba tụm bốn cùng anh em của mình tiến đến nhà ăn.

Đường đi khá dài, Lý Hiên đi ở phái cuối cùng với Diệp Tu, hai người câu được câu không mà nói chuyện với nhau, bầu không khí trông cũng khá hài hòa cho đến khi….. Cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đều im bặt.

3.
Hoàng Thiếu Thiên vừa nói chuyện không ngừng giờ đây đã khiếp sợ đến không nói nên lời, Dụ Văn Châu đi cùng hắn ở hàng đầu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Cậu là?”

Trương Giai Lạc ở phía sau nghe câu hỏi mà tiến lên, cũng như chính phó Lam Vũ, hắn kinh ngạc đến ngây người: “Lão Diệp… Sao lại ở đây? Ổng không phải đi dưới cuối sao?” Nói xong, còn quay đầu lại nhìn.

“Dựa vào!! Không lẽ đây là thuật phân thân của lão Diệp?” Phương Duệ đoạt luôn câu nói chốt hạ của Trương Giai Lạc.

Tiêu Thời Khâm đi đến bên cạnh người vừa xuất hiện, yên lặng đánh giá: “ Cậu là em trai của lĩnh đội?”

“Oh my God! Tui không hề biết lão Diệp có em trai, lại còn là song sinh? Chậc chậc, coi em trai của ổng kìa, cùng chung một khuôn mặt nhưng khí chất thật sự khác hẳn luôn.” Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc phản ứng lại, Vương Kiệt Hi ở bên cạnh sờ cằm, khẽ gật đầu.

Biết rõ thời thế, Tô Mộc Tranh đã sớm đứng ở xa xem trò vui, thấy phía trước có chuyện, Diệp Tu bước nhanh tới. Nhìn rõ người trước mắt, Diệp Tu mở miệng hỏi: “ Diệp Thu? Sao chú lại ở đây?” Hai người cùng đối mặt với nhau.

“ Đây không phải là tên trước đây của Diệp Tu sao?” Lý Hiên chạy tới cạnh Trương Giai Lạc, nhỏ giọng thảo luận.

Diệp Thu trên mặt xuất hiện vài phần xấu hổ nhưng khi vừa nhìn thấy Diệp Tu liền ngay lập tức trở nên cao lãnh: “Mẹ ở nhà làm đồ ăn, bảo em đưa đến cho anh”

“Ơ, vẫn là mẹ tốt nhất. Vất vả rồi, em trai ngốc nghếch.” Diệp Tu bình tĩnh tiếp nhận hộp đồ ăn từ tay Diệp Thu.

“Nếu không phải vì mẹ, em cũng không thèm đến đâu.”

“ Được được được được, ủy khuất chú cất công tới đây. Không vô ngồi chút sao?”

“ Buổi chiều còn có cuộc họp.”

“Để anh tiễn chú đi.” Diệp Tu quay đầu cười hối lỗi với mọi người rồi cùng Diệp Thu đi ra ngoài.

“Anh, mẹ vẫn vô cùng lo lắng, sợ anh quá mệt mỏi, rất đau long vì anh. Mẹ dặn dò anh phải chú ý thân thể.” Đến cửa ra vào, Diệp Thu mới dừng lại, nói.

Diệp Tu nhẹ nhàng mà nở nụ cười, xoa xoa đầu em trai nhà mình: “Được, ta biết rồi. Bảo mẹ đừng lo lắng.”

Diệp Thu đi thẳng về phía trước, đột nhiên quay đầu, hùng hổ nói: “ Em sẽ chuyển lời cho mẹ. Nhất định phải thắng đấy, anh trai khốn khiếp.”

Sau đó cũng không quay đầu lại, hương xe của mình mà đi thẳng.

Diệp Tu bật cười, yên lặng nhìn em trai mình, cả hai cùng lúc phất tay tạm biệt. Xoay người vào trong, theo thói quen mò tay vào túi: “ Lại quên mang theo thuốc rồi.”

4.
Chúng tuyển thủ sau khi đến nhà ăn vẫn còn thảo luận việc này, dù sao mọi người trong liên minh cũng hiểu rõ lẫn nhau, tình huống bí mật như vậy thật khiến mọi người đều tò mò.

Hoàng Thiếu Thiên cùng Diệp Tu quan hệ cực tốt cũng không biết lĩnh đội có một người em song sinh, mạnh mẽ lên án: “ Tui quả thật không thể tin được! Lão Diệp không hề kể ta nghe chuyện này, đây rõ ràng là hành vi giấu diếm bạn tốt mà!”

“Yoo, ngươi thôi đi, đừng tự nhận quan hệ bạn tốt với lĩnh đội nữa, rõ ràng ta nhìn thấy mỗi lần người nháo hắn đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.” Trương Giai Lạc cười cười nói.

“Chậc chậc, ta khuyên ngươi bớt tạo nghiệp nha. Ta rõ ràng là đội viên Hưng Hân cũng không biết!” Phương Duệ cũng hoang mang.

Nhắc đến thành viên Hưng Hân, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Mộc Tranh.

“Tô đội hẳn biết chuyện này đúng không?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

Tô Mộc Tranh cười một tiếng, đáp: “ Tôi đương nhiên biết, cả Quả Quả cũng biết nữa.”

“Ta đi!!! Chị chủ cũng biết? Chỉ làm sao biết được, lão Diệp từng kể cho chị chủ?” Phương Duệ kinh hoàng.

“Cũng không phải, Quả Quả nói có một năm trước giao thừa em trai của Diệp Tu tìm đến tiệm net, chị chủ cực kì đáng yêu, chỉ sợ đến ngây người. Không nghĩ tới Diệp Tu ca ca lại có một em trai khí chất đến vậy, cảm thấy đây là một sự chà đạp với gương mặt anh tuấn ấy.”

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, rõ ràng gương mặt giống nhau như đúc, nhưng lão Diệp trông lôi thôi lếch thếch, chậc chậc.” Hoàng Thiếu Thiên điên cuồng dìm lĩnh đội nhà mình xuống.

“Tui còn cảm thấy…. em trai của linh đội còn rất soái?” Bạn nhỏ Đường Hạo thì thầm một câu.

“Thật đúng là” Lý Hiên hồi tưởng một chút, khẽ gật đầu.

“Vậy…Diệp Tu không soái?” Tôn Tường nhíu mày.

“ Ca đẹp trai không còn cần mấy người tụ tập thảo luận?” Diệp Tu bưng cơm trưa đi tới, nói: “Ca nói mấy người đang tụ tập nói xấu ca, vậy mà còn lớn tiếng ai cũng nghe thấy. Thật không có ý tứ gì cả.”

“ Không có hạn cuối.” Vương Kiệt Hi bình luận một câu.

“Oa lão Diệp, ông có biết xấu hổ hay không? Bản kiếm thánh mới là người đẹp trai nhất.”

“Chậc chậc, cậu đem Tiểu Chu ném đi đâu rồi?” Sở Vân Tú hỏi một câu, hướng Chu Trạch Khải chép miệng.

“ Đúng vậy, Hoàng Thiếu, tiểu Chu là gương mặt đại diện của liên minh, sao chú có thể vấy bẩn chứ?” Diệp Tu tiếp lời, đem Hoàng Thiếu nghẹn gần chết.

Mọi người xung quanh đều thở dài.

“Hoàng Thiếu Thiên, ngươi thừa nhận đi.” Trương Giai Lạc liền cười trên nỗi đau của người khác.

“Dựa vào Trương Giai Lạc, chúng ta PK người thật!” Hoàng Thiếu Thiên không nói nhiều, lập tức vén tay áo tính đánh người.

“Tuổi trẻ thật tốt a.” Diệp Tu lúc ăn cơm cảm thán một câu, Trương Tân Kiệt hướng bọn họ nhìn thoáng qua, lại cuối đầu nhìn đồng hồ đeo tay của bản thân: “Cơm trưa nhanh chóng giải quyết trong giờ rồi cùng quay về ngủ trưa, tất cả mọi người bắt buộc phải nghỉ ngơi. Nhanh chóng ăn rồi về phòng.”

“Đúng vậy, buổi chiều còn có huấn luyện đoàn đội nữa, mọi người phải cố gắng giữ vững tinh thần.” Dụ Văn Châu tiếp lời.

5.
Sáng sớm ngày hôm sau,mọi người đúng giờ xuất hiện tại phòng họp để chuẩn bị cho buổi họp sớm.

Chiều hôm qua, huấn luyện đoàn đôi xuất hiện vô số vấn đề, Diệp Tu cả một buổi chiều hai lông mày như dính chặt vào nhau, cũng không nói gì nhưng hắn quyết định hôm nay phải nêu ra những điểm trọng yếu.

Kỳ thật vấn đề này tất cả mọi người đều rõ ràng, dù sao cũng là những tuyển thủ hàng đầu trong nước, nhưng vẫn muốn nhìn xem một chút số liệu do Diệp Tu tổng kết của huấn luyện hôm qua.

“Vấn đề chủ yếu tôi nghĩ mọi người đều rất rõ rồi. Là thiếu tin tưởng lẫn nhau, đây là một loại bản năng giữa đối thủ với nhau. Điều tiếp theo chúng ta cần là phải thật thân quen với nhau và thời gian thích ứng cho rèn luyện phối hợp. Hôm qua chỉ là lần đầu tiên, mọi người không nên quá lo lắng. Cố gắng hết sức, nhất định sẽ thành công.” Diệp Tu lo lắng, chậm rãi nói: “ Mọi người đều là đại thần nên ca cũng yên tâm a”

Mọi người đều thu hồi dáng vẻ cười cười, nghiêm túc nghe Diệp Tu giảng giải, không có ai cảm thấy mệt mỏi cùng phiền chán, bởi vì với Vinh Quang là như vậy, không có lỗ mãng cùng tùy ý.

“Tốt, tổng quát nói xong, tiếp theo là tổng kết huấn luyện cá nhân của hôm qua.” Diệp Tu một tay chống bàn, một tay lật ra tư liệu.
Tư thế hơi cuối làm lộ ra xương quai xanh bên dưới lớp áo đội tuyển quốc gia có chút rộng, tóc mềm mềm và rũ xuống trên trán, có chút lộn xộn nhưng lại có chút cuốn hút.

“Haiz, các ngươi có cảm thấy điều kì lạ gì không? Luôn cảm thấy Diệp Tu có điểm là lạ, nhiều năm cùng làm đối thủ không nghĩ tới giờ lại chung một đội. Hắn ở Hưng Hân cũng là bộ dáng này, chẳng bao giờ sửa soạn đàng hoàng, lúc nào cũng là bộ dáng miễn cưỡng như vậy.” Nữa câu đầu mọi người đều gật đầu đồng ý nhưng nữa câu sau tất cả mọi người đều lắc đầu.

Phương Duệ lập tức trả lời Hoàng Thiếu Thiên: “Bây giờ đã rất tốt rồi, ngươi không biết khi còn ở Hưng Hân lão Diệp chỉ mặc một cái quần cộc rồi ngậm thêm điếu thuốc. Nhắc đến mới nhớ, mấy ngày nay không thấy lão Diệp hút thuốc .”

“Hình như đúng vậy thật.”Lý Hiên trả lời.

“Diệp Tu xoay người, mở dữ liệu PPT trên màn ảnh rộng lớn. Đứng đầu không phải là Tôn Tường càng không phải là Hoàng Thiếu Thiên, không phải Phương Duệ và cũng không phải là Trương Gai Lạc…… Mà là, Chu Trạch khải.

Mọi người yên lặng một lúc, Phương Duệ là người thứ nhất không nhịn được mà bật cười: “Phốc… “

“Nhớ không lầm thì Hoàng Thiếu Thiên hôm qua nhất nói nhất định đứng đầu?” Sở Vân Tú còn bổ thêm một đao.

“Ha ha ha ha ha, Hoàng Thiếu ông gặp báo ứng đi? Thật sự mất mặt a, vụ này ông nhất định sẽ không dám nói ra ngoài, ha ha ha ha ha.” Trương Giai Lạc không chút lưu tình, không chỉ cười mà còn đâm thẳng vào nỗi đau của người khác.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mất mặt vô cùng…..một lời cũng không muốn nói…..

“Dựa vào!! Đứng thứ hai sao lại là tui?”

Diệp Tu đồng tình nhìn hắn một cái, bấm một cái để PPT chuyển sang trang tiếp theo. Rất hiển nhiên, thứ hai nhất định là đồng chí Trương Giai Lạc, mạnh mẽ hùng dũng đứng đó.

“Các đồng chí, hôm nay tiếp tục cố gắng a, đặc biệt là Thiếu Thiên. Được rồi, tan họp.”

--------------------------------------
+Cre đồng nhân:  https://www.bilibili.com/read/cv2514244/

+Artist: 莱伊
+Cre tranh:
https://shizuiza1115.lofter.com/post/30dc202a_1c6bef491

(Đồng nhân cùng tranh đã được sự cho phép của tác giả và được edit bởi chất xám của mình. Bởi vậy, vui lòng không reup, không dùng với mục đích thương mại.

Đồng nhân chỉ được đăng trên hai nơi sau:
-Page: Đây là nơi bán hết tiết tháo

-Wattpad: HalimexShun)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC