Bạo Phong Châu Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ thẫn thờ đảo mắt theo mái tóc bồng bềnh màu cà phê đang lướt qua lướt lại trước mặt mình, trong đầu thầm cảm thán: Thật sự đến ngực mình luôn nè... đáng yêu quá đi... anh ấy chính xác là hai nghìn sao?

Thiếu niên mặc hán phục màu xanh lam đang đùa giỡn với Lục Đình Hạo tranh giành thị vệ của mình, không để ý tới ánh mắt của Châu Kha Vũ dán chặt lên người mình từ nãy tới giờ, cho tới khi Eisho đứng bên cạnh lên tiếng bắt chuyện với hắn, "Châu Kha Vũ à, bộ hán phục của em đẹp ghê, nhìn tôn dáng em lắm!"

Châu Kha Vũ hắn được khen liền hơi ngẩn ra hai giây liền cười nói cảm ơn với Eisho, trong đầu hắn lập tức tua lại lúc trưa nay...

Lưu Vũ dẫn đầu đám người bọn hắn tiến vào phòng hội trường mà tổ chương trình yêu cầu, không biết anh nhìn thấy thứ gì mà đột nhiên đang bước đi thì khựng lại, sau đó Tiết Bát Nhất, Vinh Diệu đều ồ lên, Châu Kha Vũ đi cuối cùng bước vào phòng liền hiểu, hắn liếc sang Lưu Vũ còn đang bất ngờ với sự chuẩn bị của chương trình, đúng rồi, anh ấy rất thích những bộ đồ như thế này, sân khấu đầu tiên anh ấy mặc một bộ y phục màu đỏ nhỉ... cảm giác vừa quyến rũ vừa mềm mại ấy cực kì hợp với Tiểu Vũ a...

Còn chưa cảm thán xong thì bị tiếng reo nho nhỏ của ai đó làm cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Vũ nhón chân chạy tới bộ y phục màu xanh lam, vòng tay ôm lấy nó, có vẻ như anh đã vừa ý bộ y phục màu xanh lam đó rồi. Dáng người Lưu Vũ không cao, vai không rộng, mặc trên người chiếc hoodie màu vàng đi với quần ống rộng nhìn anh như lọt thỏm trong bộ quần áo, nhìn nhỏ bé đáng yêu muốn ôm vào lòng vô cùng. Hắn không tự chủ được bước lại gần anh hơn, dừng chân ở bộ hán phục màu đen bên cạnh, nhưng cũng không có ý chọn nó, chỉ là muốn đứng cạnh anh thôi.

Hình như Lưu Vũ cũng chú ý tới hắn, anh nghĩ Châu Kha Vũ chưa chọn được y phục cho mình, bèn lên tiếng hỏi: "Kha Vũ à, em chưa chọn được sao?"

Giọng nói của Lưu Vũ cực kì êm tai, ôn nhu, cái kiểu trầm trầm mà cũng thanh thanh, tóm lại là cực kì cực kì dễ chịu a. Hắn thật sự rất thích cái chất giọng này, Châu Kha Vũ đã mê luyến cái giọng này từ màn giới thiệu ở sân khấu xếp lớp đầu tiên của anh rồi.

"... vâng, em không biết bộ nào hợp với mình." Châu Kha Vũ nhìn anh đáp.

"Vậy anh chọn giúp em nhé? Em thích màu gì nào?" Lưu Vũ rất nhiệt tình, có lẽ anh thật sự rất thích mấy bộ đồ này.

"Em thích... màu đen."

"Nếu vậy thì bộ này thật sự rất hợp với em." Nói rồi Lưu Vũ chỉ tới bộ Hán phục bên cạnh mình, Châu Kha Vũ cũng không nhiều lời do dự gì mang tên mình dán lên y phục đánh dấu.

Châu Kha Vũ để ý, thỉnh thoảng Lưu Vũ sẽ sờ một chút y phục của hắn lúc hắn quay đi, không biết anh là thích những bộ hán phục này, hay là có tâm tư gì nha...

.
.
.

Khi trò chơi bắt đầu, Châu Kha Vũ vốn định bắt cặp với Lưu Vũ, nhưng đột nhiên lại bị Trương Gia Nguyên phía sau kéo lại, nói rằng muốn cùng đội với hắn, vừa định từ chối thì quay sang đã không thấy bóng xanh lam bên cạnh đâu nữa, tưởng rằng anh đã cùng người khác lập nhóm rồi, đành ngậm ngùi bắt cặp với người anh em này.

Hai người vừa đi tìm manh mối vừa tám nhảm chuỵen trên trời dưới đất, bởi vì Trương Gia Nguyên cùng hắn chỉ hơn kem nhau một tuổi, nên không hề có cái gì gọi là khoảng cách thế hệ, nhưng có vẻ như Châu Kha Vũ không tập trung vào đề tài thảo luận cho lắm, thỉnh thoảng hắn còn liếc trái liếc phải như tìm kiếm gì đó, hình như Trương Gia Nguyên cũng để ý đến điều này liền lên tiếng hỏi: "Anh trai à anh làm sao thế? Tìm ai hả?"

Châu Kha Vũ có chút chột dạ, đảo mắt về phía trước nói: "Không có, anh không sao."

Trương Gia Nguyên nhìn biểu hiện của hắn liền bĩu môi một cái, như nhìn thấu hắn nghĩ gì.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên có chiều cao vượt trội, trùng hợp tập ma sói hôm nay giấu gợi ý ở trong lồng đèn treo trên cao, thành ra ai nhìn thấy bọn hắn đều nhờ bọn hắn lấy giúp gợi ý, ban đầu Châu Kha Vũ còn do dự, bởi vì tính hiếu thắng của họ Châu hắn thật sự rất cao, nhưng không tiện từ chối nên đành giúp bọn họ lấy gợi ý.

Ngó phía trước còn một đám người đang loay hoay lấy gợi ý trong chiếc đèn lồng, hắn không nói không rằng kéo họ Trương kia rẽ sang hướng khác, vừa đi được hai bước hắn liền khựng lại, rẽ hướng này thật sự sáng suốt quá đi...

Ở trong góc nhà gần đó, có một dáng người xanh lam thấp thấp nhỏ nhỏ đang loay hoay với chiếc đèn lồng treo trên cánh cửa gỗ, có vẻ như Lưu Vũ đã tìm thấy tờ giấy gợi ý được giấu trong đấy.

Châu Kha Vũ tỏ vẻ bình tĩnh đi ngang qua, nhưng ánh mắt lại không rời bóng lưng kia nửa phút, Trương Gia Nguyên liếc mắt nhìn biểu hiện của hắn thì nhếch khóe miệng cười thầm, quay đầu dùng khẩu hiệu với tổ chương trình "cắt đoạn này đi nhé, em cảm ơn." Rồi dùng sức huých vào người Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ bất ngờ bị huých vào với lực rõ mạnh, cả người mất thăng bằng lao tới phía Lưu Vũ, sợ rằng đụng trúng người anh, hắn dùng cánh tay phải chống lên cửa "rầm" một cái. Châu Kha Vũ bị đau khe khẽ rên lên một tiếng.

Hai âm thanh vang lên thành công làm cho Lưu Vũ giật nảy mình xoay đầu lại, chóp mũi liền đụng phải ngực của hắn, khiến Châu Kha Vũ có chút hít thở không thông, sao lại đáng yêu như vậy nè... anh nhanh chóng rụt đầu lại tròn mắt nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt như vừa có cái gì đó lo lắng, có cái gì đó bất đắc dĩ và đặc biệt là có cái gì đó... ôn nhu?

Châu Kha Vũ phản ứng kịp thời, ôm tay đứng thẳng dậy, "Anh... em em em xin lỗi, em không cố ý đâu..."

"Không sao đâu, tay em có làm sao không? Khi nãy đập mạnh như thế..." Lưu Vũ lắc lắc đầu, rồi vươn tay nắn nắn bắp tay hắn.

Châu Kha Vũ nghe thế thì trong lòng như được rót mật ngọt, để nguyên cánh tay cho anh nắn bóp thỏa thích, thật sự hắn chẳng đau chút nào cả, mà còn làm ra vẻ như rất đau, tủi thân vô cùng, làm cho hai lông mày của Lưu Vũ nhíu lại đầy lo lắng.

"Em thật sự không sao chứ?"

"Em đau... nhưng mà không sao đâu anh, sẽ nhanh khỏi thôi ạ."

"Lần sau phải cẩn thận nhé, các em đừng đùa quá như vậy, sắp công diễn rồi, bảo vệ bản thân một chút đi."

"Vâng, em biết rồi."

"Nếu có gì thì phải tới tìm người của tổ chương trình nghe chưa?"

"Anh, em biết rồi mà." Châu Kha Vũ cố gắng kiềm nén cảm xúc vui sướng trong lòng, nhưng hai vành mắt hắn lại phản chủ mà len lén cong lên.

Lưu Vũ có chút không đành lòng, nhưng cậu đã nói không sao thì cũng không nên quan tâm thái quá, nên đành thôi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh liền lên tiếng: "Trương Gia Nguyên."

"Vâng?" Trương Gia Nguyên bị điểm danh hơi hột dạ, đừng nói anh ấy định cho cậu một trận nha...

"Em giúp anh... lấy cái kia..." Lưu Vũ có chút ngại ngùng chỉ tay lên chiếc đèn lồng, rõ ràng là anh lớn hơn người ta, nhưng tại sao chiều cao lại khác biệt như vậy chứ?

Trương Gia nguyên vừa định vươn tay thì bị Châu Kha Vũ gạt sang một bên, "Anh, để em lấy cho." Nói rồi hắn vươn tay lấy tờ giấy xuống đưa cho Lưu Vũ, còn lợi dụng chạm tay người ta.

Trương Gia Nguyên đứng bên cạnh thầm khinh bỉ.

Đợi tới khi Lưu Vũ rời đi, Trương Gia Nguyên che micro mini gắn trên áo, liếc mắt nói với Châu Kha Vũ, "Anh trai à, không ngờ anh lại là như vậy nha, thích anh Lưu Vũ rồi phải không?"

"Sao cậu biết?" Hắn giật mình.

"Có gì mà qua được con mắt tinh tường của em? Với lại anh Lưu Vũ đáng yêu quá trời à, anh thích cũng là điều hiển nhiên thôi, em cũng xuýt thì sa lưới anh ấy cơ mà." Nói tới đây, Trương Gia Nguyên liền ăn một cú lườm của anh trai bên cạnh, cậu vội sửa lời, "anh à đừng lo, em sẽ không nói với ai đâu mà."

.
.
.

Hôm nay Châu Kha Vũ có phúc lợi livestream ba mươi phút, hắn hỏi thì biết được mình live ngay sau Lưu Vũ, âm thầm thở dài, sao lại không được cùng anh live a...

Châu Kha Vũ cố tình vào phòng livestream trước giờ live mười phút, may mà anh ấy chưa hết giờ, nhìn thấy Lưu Vũ đang làm trò con bò với fan, nhìn thấy hắn thì đỏ mặt gượng cười chào hắn, Châu Kha Vũ khẽ cười, anh à anh làm vậy có biết em khổ sở lắm không a...

Lưu Vũ live xong rồi, chạy sang livestream của Châu Kha Vũ nói vài câu, xong liền ra khỏi phòng.

"Anh Lưu Vũ, đáng yêu lắm, anh ấy cứ như cún con ấy ạ, mỗi lần anh ấy đi ngang qua chỉ cao tới ngực em thôi nè, em thích anh ấy lắm."

"Anh Lưu Vũ hình như thích món này lấm, khi nãy cứ thấy anh ấy nhìn thôi, em sẽ để lại cho anh ấy một ít."

"Trương Gia Nguyên ấy à... "

Kết thúc thời gian livestream, Châu Kha Vũ tắt điện thoại, nhường chỗ cho người tiếp theo rồi ra khỏi phòng. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng, Châu Kha Vũ đã bị dọa cho suýt thì ngất. Lưu Vũ xuất hiện ngay trước mặt hắn, anh là đang đợi hắn sao? Châu Kha Vũ nghĩ cũng không dám nghĩ đến trường hợp này, hay là hắn đắc tội gì anh rồi?

Nhìn thấy Châu Kha Vũ đi ra, Lưu Vũ đứng thẳng dậy đi tới, "Kha Vũ."

Châu Kha Vũ mất tự nhiên lùi lại, "Em đây."

Lưu Vũ nhìn xung quay, góc của phòng livestream không có camera, cũng không có người qua lại, người sau Châu Kha Vũ cũng là người cuối cùng rồi, nên sẽ không có ai rảnh rỗi mà tới đây nữa. Nghĩ vậy anh liền không do dự nữa, vươn tay níu lấy cổ hắn, ép Châu Kha Vũ phải cúi người, nói nhỏ bên tai hắn rằng: "Kha Vũ à, anh rất thích em... từ lần gặp mặt đầu tiên." Nói rồi buông Châu Kha Vũ ra, đỏ mặt lùi lại một bước.

Cả người Châu Kha Vũ cứng đờ, như không tin vào tai mình, hắn mất mất vài giây để phản ứng, lắp bắp hỏi lại, "Anh... anh vừa nói gì? Anh nói... thích em?"

Lưu Vũ chỉ mím môi không nhìn hắn cũng không trả lời, nhưng vành tai lại đỏ bừng lên như thay cho câu trả lời, Châu Kha Vũ vui mừng ôm lấy anh, miệng liên tục nói: "Em thích anh lắm! Lưu Vũ à, cực kì thích anh luôn! ngay từ sân khấu đầu tiên em đã thích anh rồi... tuyệt thật đấy, không ngờ anh cũng thích em..."

Lưu Vũ ngại ngùng vô cùng, không nói lời nào chỉ vùi mặt vào ngực em trai này, làm cho tim Châu Kha Vũ hắn mềm nhũn, sao lại đáng yêu như thế này, anh à sao anh lại đáng yêu quá mức cho phép như thế này hả anh ơi...

.
.
.

"Tiểu Vũ à, Anh da mặt mỏng như vậy, lấy đâu ra tự tin lúc đó chứ? anh biết em thích anh trước rồi đúng không? Hửm?" Châu Kha Vũ vừa gắp thịt kho vào khay của Lưu Vũ vừa hỏi, hắn đưa anh xuống căn tin đi ăn đêm, ngồi trong một góc ít người, cũng không trong tầm ngắm của camera, có thể thoải mái một chút.

"Em thật sự rất lộ liễu, anh có ngốc mới không nhìn ra, với lại, lúc em nói chuyện với Nguyên Nguyên, anh nghe thấy rồi... anh cũng không có ý định nghe lén đâu nhưng mà tại em đi với Nguyên Nguyên..." Lưu Vũ cúi đầu ăn miếng thịt được Châu Kha Vũ gắp cho, càng nói càng nhỏ, lớn tuổi hơn Châu Kha Vũ, nói ra câu này thật sự ngại lắm.

"Anh ghen à?" Châu Kha Vũ nhìn anh cười cười, ôi bảo bối của hắn ghen này, thấy cưng chưa.

"Không có!"

"Khi đó thực chất định sẽ liên minh với anh cơ, nhưng bị Trương Gia Nguyên kéo lại, quay qua thì không thấy anh đâu nữa, đành đi chung với nó thôi."

Lưu Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

"Anh ghen em vui quá, chứng tỏ Tiểu Vũ thích em rất nhiều..."

"Anh lớn tuổi hơn em đấy Kha Vũ à."

"Không phải lúc quay ma sói gọi anh là Tiểu Vũ liền cười tươi như vậy sao? Bảo bối ơi da mặt anh mỏng quá rồi, phải rèn luyện thôi."

- End -

Chời ơiiiiii lần đầu tôi viết dài như thế này, đáng lẽ nên thêm một đoạn thể hiện tình cảm của anh bé nữa mà dài quá.

07/04/2021
#Bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net