Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT

Trans: L.
___o0o___

Khi còn trong doanh, ấn tượng của Lưu Chương đối với Lưu Vũ chỉ có bốn chữ: Khí tràng không hợp.

Anh cho rằng Lưu Vũ giả tạo quá mức, lúc nào nói chuyện cũng chầm chậm, như là nói nhanh chút sẽ sống thiếu mấy năm vậy.

Mà sở trường của Lưu Chương là rap, mồm miệng nhanh nhảu, nói chuyện vừa nhanh lại lớn tiếng. Đương nhiên, cái tính nóng vội hấp tấp của anh cũng không đợi nổi, thường xử lí mọi chuyện rất bộp chộp. May mắn tâm địa anh không xấu, mới cho người khác cảm giác anh chàng lỗ mãng nhưng thẳn thắn.

Đối với Lưu Vũ mà nói, lại không phải ấn tượng như vậy rồi.

Ngày Cục văn hóa đăng văn bản chỉ danh INTO1 ấy, Lưu Vũ đang ở ký túc xá nghịch máy ảnh của mình.

Công ty chậm chạp không cho cậu phản hồi, Lưu Vũ đang nghiên cứu có thể dùng biện pháp nào khác để giải quyết* không, muốn quay một chút nội dung có năng lượng tích cực len lén đăng lên.

(*)Nguyên văn 曲线救国: Giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả, đôi khi phải hi sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn. - Nguồn: Internet

Lưu Chương thấy tình thế phát triển trên mạng, không thể nén được cơn giận, anh xông vào phòng Lưu Vũ, liếc qua thấy Lưu Vũ đang cầm camera, lửa giận nháy mắt vọt lên cao mấy trượng.

Lưu Vũ vừa cảm giác được có người đến, đã bị nắm chặt cổ áo kéo từ giường lên, không kịp phòng bị mà ăn một nắm đấm, trên mặt nháy mắt bỏng rát một mảnh.

"AK?"

Lưu Chương gầm lên giận dữ, một bên không ngừng đấm một bên mắng: "Mẹ nó cậu vẫn còn mặt mũi nghịch máy ảnh?! Cái nhóm này sắp xong rồi đó biết không?! Đều là tại cậu!!!"

Lưu Vũ bị đánh ngơ ngác, cậu vẫn chưa kịp xem tin tức trên mạng, nắm đấm của Lưu Chương rơi xuống như mưa trên người cậu, Lưu Vũ không có sức lực tránh né, đòn đánh rơi vào thắt lưng làm cậu đau đến cuộn tròn người lại.

Lưu Chương hai mắt đỏ tươi mở trừng trừng, bọn họ một đường xông qua những cửa ải khó khăn, rơi biết bao mồ hôi nước mắt mới có thể đến được con đường debut này, nhưng lại bị hủy bởi con người này rồi, anh không chấp nhận được.

Máy ảnh rơi xuống chân giường, Lưu Chương nhặt lên ném ra cửa sổ, cánh cửa thủy tinh cũng theo đó giòn tan một tiếng vỡ ra, Lưu Vũ phun ra một ngụm máu đen, Lưu Chương âm trầm nói:

"Chúng ta sắp bị phong sát rồi, cậu vui rồi chứ?"

Lưu Vũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng không nằm ở vị trí cũ nữa, tầm mắt cậu mơ hồ, cố gắng lí giải ý của Lưu Chương là gì, một giây sau liền mất đi ý thức.

Lưu Vũ nằm viện ngày thứ hai, công ty làm thủ tục cho cậu xuất viện, lí do là Lưu Vũ cần xuất hiện để bình ổn tình thế.

Trên mặt Lưu Vũ đánh một lớp che khuyết điểm rất dày, trang điểm lên làm sắc mặt cậu trở nên hồng hào, từng câu từng chữ giải thích trước mặt quần chúng và xin lỗi chân thành.

Thành viên INTO1 ở phía sau ngoảnh mặt làm thinh.

Sau khi xuống sân khấu, Lưu Vũ té xỉu lần nữa.

Hai tuần Lưu Vũ nghỉ ngơi dưỡng thương, các thành viên đều không thấy cậu đâu. Lưu Chương lẽ ra phải chịu phạt vì động thủ đánh người, nhưng nghe Tất tỷ nói Lưu Vũ đã thay anh giải vây rồi.

Lưu Chương không hề rõ ràng chi tiết quyết sách của công ty, anh thậm chí còn cho rằng Lưu Vũ bị anh đánh cho thông suốt, mới nhanh chóng đưa ra lời đáp lại trước mặt quần chúng như vậy .

Anh cho rằng đây là thủ đoạn có hiệu quả nhất để đối phó với loại người như Lưu Vũ, vì thế, mỗi lần có chuyện gì đó không hài lòng, anh đều nổi cơn thịnh nộ.

Anh làm rất thành công, Lưu Vũ quả thật rất sợ anh.

Anh làm quá thành công, đến nỗi sau này anh mất đi tư cách tiến lại gần Lưu Vũ.

/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Sau khi biết bệnh tình của Lưu Vũ, anh cảm thấy người mạnh mẽ như Lưu Vũ cũng có thể mắc chứng lo âu, nói rõ câu nhân ngôn khả úy* này không giả, nhưng nó cũng rất bình thường, cậu đã làm những việc đó, vốn dĩ phải thừa nhận hậu quả.

(*)Nhân ngôn khả úy: Lời nói của con người rất đáng sợ.

Sau khi biết được chân tướng những việc làm của công ty, anh lập tức như bị rơi vào khe vực thẳm, như không biết tháng năm không thể nói chuyện, anh không thể nhớ lại chính mình đã làm những gì.

Những người khác làm anh tránh xa Lưu Vũ, anh không cam tâm, trong đầu hiện lên rất nhiều dáng vẻ của Lưu Vũ.

Đúng rồi, người nói chuyện còn không nhanh như Lưu Vũ, sao có thể có nhiều ý nghĩ xiêu vẹo như vậy được?

Vậy những ý nghĩ đó là từ đâu đến?

Là từ phần tà ác trong bản thân bọn họ, áp đặt lên một người không nhiễm bụi trần, từ xưa đến nay, cái gì tinh thuần sạch sẽ nhất lại dễ nhiễm bụi bẩn nhất.

Anh nhớ tới cái dáng vẻ mà Lưu Vũ bị anh đánh không nói ra lời, nhớ lại sự hoảng sợ trong ánh mắt của cậu, nhớ lại mỗi lần đối mặt với Lưu Vũ, anh luôn có ý muốn làm cậu nhớ lại cảnh tượng bị mình đánh...

Trừ lần đó ra, anh lại nhớ đến dáng vẻ Lưu Vũ dịu dàng dạy anh nhảy, cũng không biết cậu phải khắc phục bao nhiêu áp lực mới có dũng khí nói với mình một câu: động tác của AK vẫn chưa đúng lắm, nên như thế này...

Ngắn ngủn vài ngày, Lưu Chương đã được thể nghiệm cái gì là "Nhân tỷ hoàng hoa sấu", hốc mắt hãm sâu, như ruồi bọ không đầu không tìm thấy đường ra.

(*)Nhân tỷ hoàng hoa sấu: Người xác xơ hơn cả hoa cúc

Một ngày nọ trước khi tập luyện, Lưu Vũ ngồi một mình trong ký túc xá chờ xe của Sa tỷ, mà Lưu Chương đã trằn trọc liên tiếp vài ngày, thành công dậy muộn rồi, bị mấy người khác bỏ lại trong ký túc xá.

Mang theo đôi mắt gấu trúc, Lưu Chương vừa mở cửa phòng liền nghe thấy âm thanh tinh tế tỉ mỉ của Lưu Vũ truyền tới, Lưu Vũ đang đeo tai nghe đứng trước tủ lạnh, nói với người trong điện thoại:

"Không cần gấp gáp, em có thể vừa ăn chút bánh ngọt vừa đợi chị mà."

Chỉ thấy Lưu Vũ an tĩnh ngồi trước bàn ăn bánh ngọt, bỏ tai nghe xuống cũng không chơi điện thoại, ánh mắt trống rỗng.

Lưu Chương nhớ lại Lưu Vũ từng nói qua ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng con người ta tốt lên, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu Vũ ăn từng miếng từng miếng, thấy con ngươi cậu dần dần hiện lên ánh nước, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt cho thấy cậu rất hưởng thụ phần đồ ngọt này.

Lưu Vũ ăn xong thong dong thu dọn đồ đạc, vốn là công việc trong bếp cũng không nhiều, nhưng cậu luôn có thể chậm rãi xử lí tỉ mỉ những chi tiết nhỏ.

Lưu Chương thất thần, không tự giác bước ra bước chân, Lưu Vũ vừa quay người lại, sự dịu dàng trong con ngươi nháy mắt biết mất sạch sẽ.

Lưu Chương tim đập chệch một nhịp, co quắp nói: "Chào buổi sáng~"

Phần tự tại ban nãy của Lưu Vũ biến mất vô tung, ánh mắt cứng đờ, cậu khô khốc chớp mắt trả lời: "Chào buổi sáng."

Lưu Chương thấy cậu vội vàng rời đi, chưa từ bỏ ý định muốn gọi cậu quay lại:

"Này____! A!!!"

Trong lúc gấp gáp, Lưu Chương bị vấp vào góc bàn, cả người bổ nhào về phía trước, cánh tay suýt chút nữa chạm vào người Lưu Vũ.

Lưu Vũ quay đầu lại, thấy cả người Lưu Chương đang bổ nhào về phía mình, trái tim căng thẳng, nâng tay che trở đầu của mình.

Không khí ngưng trệ mấy giây, Lưu Vũ buông tay trông thấy Lưu Chương đang thống khổ ôm chân, cậu áy náy nói:

"Xin lỗi, em còn tưởng là..."

/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Tưởng là lại muốn động thủ với cậu, Lưu Chương bi thương nghĩ thầm, nhìn thấy sắc mặt hơi trắng của Lưu Vũ, trong lòng đau đến khó chịu.

Lưu Vũ bước lên muốn dìu anh, cẩn thận hỏi: "Chân không sao chứ?"

"Không sao không sao ~" Lưu Chương cuống quít đứng dậy, "Tí đau này có là gì, anh...anh đi phòng tập trước đây."

Lưu Chương bước chân khập khiễng chạy như bay ra khỏi nhà.

Nhưng, Lưu Chương thấy những người khác có ý đồ muốn làm giảm sự phòng bị trong lòng Lưu Vũ, anh nôn nóng bất an, sợ cứ như vậy bị quên đi.

Anh bước như bay tới cửa phòng Lưu Vũ trong cơn hốt hoảng, anh muốn nhận tội với Lưu Vũ, có lẽ có thể làm trong lòng bớt nôn nóng hơn.

Giọng nói lạnh như băng của Cao Khanh Trần truyền đến: "Cậu muốn làm gì?"

Lưu Chương quay đầu lại nhìn thấy Cao Khanh Trần, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc, hai người phía sau vẻ mặt kinh ngạc, Cao Khanh Trần kéo thẳng anh cách xa cửa phòng của Lưu Vũ, Lưu Chương vội vàng giải thích: "Tớ chỉ muốn xin lỗi em ấy thôi."

Cao Khanh Trần cười lạnh một tiếng, dường như nghe được một câu chuyện cười, "Xin lỗi? Xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì cảnh sát nữa?"

Trương Gia Nguyên không thể không tán thưởng Cao Khanh Trần nhập gia tùy tục rất triệt để, Lâm Mặc bảo Trương Gia Nguyên đừng ồn, Trương Gia Nguyên nói:

"Thực ra AK xin lỗi thôi cũng không có gì, thái độ tốt một chút, nói không chừng Lưu Vũ lại không sợ anh nữa ấy chứ."

Cao Khanh Trần trừng cậu một cái, "Vào đấy rồi cậu muốn nói gì? Nói với em ấy anh xin lỗi, sau đó dùng đạo đức trói buộc em ấy, để em ấy nói một câu không sao đâu, sau đó gạt bỏ hết những chuyện cậu đã làm, để trong lòng cậu được thoải mái một chút?"

Bị Cao Khanh Trần nói trúng tâm tư, Lưu Chương trầm mặc không nói.

Lâm Mặc nói: "Em thấy Tiểu Cửu nói không sai."

Lâm Mặc bình thường nhìn như cà lơ phất phơ, thực ra là một người cảm tính, hoặc có thể nói cậu ấy rất tinh tế, hiểu được đứng ở lập trường của người khác để lí giải sự việc.

Đây cũng là lí do Lâm Mặc bảo mọi người cứ đối đãi với Lưu Vũ như bình thường, mọi người lại nguyện ý làm theo.

Cao Khanh Trần nói: "Tớ biết mình cũng không có tư cách nói cậu. Nhưng mà... em ấy sợ cậu mà. Sự tổn thương mà cậu gây ra cho em ấy, những việc cậu đã làm, là những việc vĩnh viễn không thể tha thứ được, giống như bạo lực gia đình mà trên mạng xã hội nói vậy, vĩnh viễn không thể tha thứ cho bạo lực."

Trương Gia Nguyên sờ sờ cổ, cậu cũng từng làm nhiều việc quá đáng với Lưu Vũ, hòa hoãn bầu không khí nói: "Xem ra anh lên mạng cũng không ít nhỉ, cái này cũng biết."

Ngữ khí của Cao Khanh Trần đột nhiên trở nên bi thương:

"Anh không biết. Anh chỉ biết, những tổn thương mà em ấy đã chịu, không thể dùng một câu xin lỗi là xong việc. Anh sẽ không xin lỗi em ấy, em ấy có thể luôn oán trách anh, không sao hết, anh sẽ dùng hành động của mình để bù đắp những việc đã làm trước kia."

Lưu Chương yếu ớt nói: "Tớ cũng không phải định nói một câu xin lỗi là coi như xong chuyện..."

Cao Khanh Trần giận dữ nói:

"Cậu vẫn không hiểu à? Tổn thương mà cậu gây ra cho em ấy là gấp hai lần đó, em ấy sợ cậu, cậu chỉ cần đến gần thôi đã là làm hại đến em ấy rồi! Coi như tớ xin cậu đi, ít nhất trước khi em ấy khỏi, cậu đừng đến gần em ấy, đừng làm em ấy thêm tổn thương nữa."

Lưu Chương bi thương phát hiện, anh không cách nào phản bác lại được lời của Cao Khanh Trần.

Trong lúc mọi người rất tích cực muốn tương tác với Lưu Vũ, anh chỉ có thể lùi lại, anh chỉ có tư cách lùi lại.

Mỗi lần luyện tập, Lưu Vũ vừa tới gần anh, anh liền cứng đờ không cách nào nhúc nhích, chỉ biết máy móc phối hợp với khẩu lệnh của Lưu Vũ. Lưu Vũ nói dang rộng hai tay, anh liền dang ra, Lưu Vũ nói bước chân trái, anh liền giơ chân trái ra.

Lưu Chương cam chịu nghĩ: Bị quên thì quên thôi, làm những tổn thương mà mình đã gây ra cho em ấy nát vụn tại quá khứ, chỉ cần Lưu Vũ không nhắc đến, anh cả đời này đều không bước lại gần một bước.

Lưu Chương không ngờ đến, Lưu Vũ còn nhớ đến anh, có thể chú ý đến anh bị mọi người đẩy ra ngoài.

Khi Lưu Vũ dịu dàng đưa cho anh đồ ăn vặt mà anh thích, có gì đó trong lòng Lưu Chương ầm ầm sụp đổ, suýt chút nữa ngồi thụp xuống khóc rống trước mặt Lưu Vũ.

Hết chương 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net