Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT

Trans & edit: L.
___o0o___

Lưu Vũ đăng vlog, fan cậu rất vui mừng phấn khởi. Về phần ngoài vòng fan, rất nhiều anti đang rục rịch gây sóng gió:

"Không muốn nhóm có mặt trên màn ảnh, cuối video còn thêm mấy tấm chụp chung là có ý gì? Muốn cọ nhiệt của nhóm à??"

"Đúng là quá tâm cơ, đau lòng anh nhà tao~~~"

"Anh chàng này lại bắt đầu rồi à, bản thân muốn đăng vlog thì đừng hại đến anh tao, những người khác cũng bị cậu hại không ít nhỉ?"

"Vlog cá nhân đừng cọ nhiệt của nhóm, cám ơn!"

"***** cút đi!"

......

Lưu Vũ mỏi mệt tắt màn hình, cậu nhắm mắt lại, muốn chặn lại tất cả những âm thanh của thế giới ngoài kia.

Châu Kha Vũ vừa xem bình luận trên weibo, vừa quan sát động tĩnh của Lưu Vũ ở giường đối diện. Có thể nói Lưu Vũ có thể chất hotsearch, một khi có động tác là có thể nhấc lên làn sóng dư luận, anti của cậu cũng thường thừa cơ hội nhảy vào hắt nước bẩn. Châu Kha Vũ lo lắng Lưu Vũ nhìn thấy những bình luận tiêu cực kia trong lòng sẽ khó chịu.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên, Lưu Vũ mở mắt ra nhìn màn hình, dường như ý thức được trong phòng không chỉ có một người, liền đứng dậy bước ra ngoài nghe điện thoại.

Người gọi đến là biểu ca, cậu hít sâu một hơi xong mới dùng giọng nói vui vẻ nghe điện: "Anh cuối cùng có thời gian rảnh gọi cho em rồi."

Biểu ca ở đối diện trầm thấp cười một tiếng, nói: "Vừa xem vlog em đăng xong."

Lưu Vũ vờ như rất đắc ý hỏi lại: "Em quay cũng khá được đấy chứ?"

Biểu ca nói: "Cũng đọc mấy bình luận trên mạng rồi..."

Giọng nói của Lưu Vũ trầm hơn rất nhiều, "Em không hay đọc bình luận gì đó đâu."

"Em sẽ đọc." Biểu ca nói, "Có thể buồn, nhưng không được để trong lòng quá lâu đâu nhé."

Lưu Vũ cúi đầu sờ thùng giấy bên cạnh, cậu tránh ở phòng chứa đồ trên gác xép, bởi thường không có hơi người, ngay cả ánh tà dương nơi đây cũng âm u lạnh lẽo.

Biểu ca dường như rõ ràng những cảm xúc của cậu, lặng im trong phút chốc, nói: "Còn nhớ anh đã từng nói không, bị hiểu lầm là sứ mệnh của một diễn giả. Vậy em là diễn giả ấy, thì em nên làm gì?"

/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Lưu Vũ thấp giọng nói: "Phải biết rõ mình không thẹn với lương tâm."

Cuộc điện thoại từ ngàn dặm xa xôi cũng không hề ảnh hưởng đến giọng nói từ tính của biểu ca, đó là năng lượng có thể làm con người ta cảm thấy an bình, "Bất kể trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào, chỉ cần em biết bản thân mình không sai là được. Hãy hướng ánh mắt về những người yêu thích em mà xem, em nên biết, họ yêu em đến nhường nào."

"Vâng..."

"Những người hắt nước bẩn em, anh sẽ giúp em xử lí."

"Không cần quan tâm bọn họ." Lưu Vũ nói, cậu biết biểu ca sẽ lưu giữ chứng cứ về những bình luận ác ý để dễ bề truy tung, "Lần này cũng không phải rất nghiêm trọng, cứ kệ bọn họ đi."

Biểu ca ngừng lại vài giây, ngầm đồng ý ý kiến của Lưu Vũ, nói: "Vậy...nếu như trong lòng khó chịu nhớ nói với anh."

Lưu Vũ vành mắt đỏ ửng, cậu biết biểu ca vừa hy vọng cậu trưởng thành, cũng vừa đau lòng cậu, "Không sao đâu, mãi cũng quen rồi."

Biểu ca muốn cậu nghĩ đến những chuyện vui vẻ, "Sa tỷ gọi bảo Tết âm lịch về một chuyến, anh đang sắp xếp lịch trình đây."

"Còn tận hơn hai tháng nữa cơ mà~" Lưu Vũ giọng nói bình thản, từng giọt nước mắt to như hạt đậu vô thanh vô thức nện trên sàn nhà.

Châu Kha Vũ ngồi trong phòng đợi nửa ngày vẫn không thấy Lưu Vũ quay lại, càng ngày càng lo lắng, ra ngoài tìm khắp ký túc xá nhưng vẫn không thấy người đâu.

Đột nhiên phát hiện phòng chứa đồ trước đây luôn mở toang cửa nay lại đóng chặt, cậu hơi thăm dò mở cửa ra, trong căn phòng chất đầy những thùng giấy, Lưu Vũ đang ngồi xổm ở kia, nơi những tia nắng xiên xiên chếch chếch chiếu vào phòng, dĩ nhiên đã khóc đẫm nước mắt.

Lưu Vũ hoảng sợ, dựa lưng vào những thùng giấy co rúm lại, yếu ớt trốn sang bên cạnh tia nắng ấy.

Châu Kha Vũ cứng đờ đứng ở cửa, trong lòng hết sức rối loạn, ảo não sao mình lại thấy Lưu Vũ khóc, anh nhất định không muốn người khác thấy mình đang khóc. Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ hành động còn nhanh hơn não, nhanh chóng đóng cửa giúp Lưu Vũ, bước chân hỗn loạn vội vàng rời đi.

Đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm: "Không được! Không thể để anh ấy ở đó một mình được, không được...sao lại có thể để anh ấy như vậy một mình chứ?"

Châu Kha Vũ xoay người quay trở lại, dần tiến gần đến cánh cửa đang đóng chặt. Lưu Vũ ngồi dưới dất ôm đầu gối, thấy Châu Kha Vũ quay lại, bèn nghiêng đầu không nhìn cậu.

Vừa rồi, sau khi cúp điện thoại Lưu Vũ mới dám phát tiết cảm giác nhớ nhung trong lòng, ngồi xổm trên nền đất lạnh băng, những lời nói trên mạng từng câu từng chữ rõ ràng mà tiến vào trong đầu, khi cậu muốn đứng lên lấy thuốc, cả nửa người đã tê cứng đến chết lặng.

Biểu ca nói rất đúng, mình không làm sai!

Tại sao bọn họ lại chán ghét mình đến như vậy?

Thực ra...trong lòng mình cũng không phải thật sự không thẹn với lương tâm đi? Dù sao, những người bên cạnh đều không thích mình.

Nhưng mình đã cố gắng làm tốt rồi, nhưng là vẫn làm mọi việc trở nên hỏng bét.

Tại sao tiến không được mà lùi cũng không xong?

Thật là thất bại.

......

/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Châu Kha Vũ cẩn thận mà ngồi xổm xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì: "Không buồn nữa có được không...bọn họ không đáng."

Lưu Vũ quay đầu lại nhìn cậu, cả người cậu đang ngồi dưới ánh nắng chiếu rọi, nơi mà Lưu Vũ vừa lùi ra kia, Lưu Vũ trốn ở trong bóng tối, nhưng trong mắt chứa đầy tinh quang.

Một đoạn thời gian dài sau đó, trong đầu Châu Kha Vũ vẫn luôn phác họa lại những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Lưu Vũ, những giọt nước mắt như những giọt sương sớm phát sáng đến chói mắt, vành mắt hồng hồng chứa đầy đau khổ, trong con ngươi đen đến phát sáng kia là sự mờ mịt vô hạn, dường như có thứ gì đang nhanh chóng rơi xuống rồi vỡ tan.

Châu Kha Vũ nóng vội nâng tay, như an ủi mà xoa đầu Lưu Vũ. Lưu Vũ kháng cự mà đứng thẳng người lên, nhưng Châu Kha Vũ cũng không buông tay, "Đừng sợ, em ở đây, em xin thề sẽ không nói cho bất kỳ người nào hết."

Lưu Vũ không có cách nào chối từ Châu Kha Vũ, không biết tại sao, hôm nay Châu Kha Vũ như cố tình làm cậu khó xử, không chịu tránh ra. Những giọt nước mắt nóng bỏng của cậu liên tiếp rơi xuống, ngón tay run rẩy nắm chặt vạt áo trước ngực đối phương, không nói ra được lời đuổi người khác.

Cậu suy sụp nghĩ thầm: Lại làm sai rồi, không nên để nhóm và mình ở cùng nhau. Cậu ấy có phải cảm thấy mình đang tự biên tự diễn không? Nhưng tại sao mình không thể khống chế được bản thân? Học tiết điều trị vô ích rồi, mệt quá...Nếu không hay là cứ trực tiếp bỏ cuộc đi thôi, với tình trạng như thế này đi tái khám cũng không đạt yêu cầu...

Bên ngoài có âm thanh truyền đến, như là đang hỏi phòng chứa đồ tại sao lại đóng cửa, sau đó cửa bị một lực mạnh đẩy ra, bóng dáng Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ thình lình xuất hiện. Gần như đồng thời, Lưu Vũ hoảng sợ vội vàng vùi mặt vào ngực Châu Kha Vũ.

Cả người Trương Gia Nguyên sững sờ đứng yên tại chỗ, Doãn Hạo Vũ cũng trừng lớn hai mắt, Châu Kha Vũ nói: "Em có chút chuyện cần nói với Tiểu Vũ, đóng cửa giúp em nhé." Vừa nói, ánh mắt ra hiệu bọn họ nhanh chóng rời khỏi.

Doãn Hạo Vũ lúc này mới phản ứng lại, "Được được, các anh nói chuyện đi, em với Trương Gia Nguyên xuống lầu trước."

Cánh cửa bằng gỗ lần nữa đóng lại, Châu Kha Vũ vuốt ve mái tóc mềm mại, dỗ dành nói: "Đi rồi, bọn họ không phát hiện gì đâu, anh yên tâm đi."

Lưu Vũ xấu hổ phát hiện, Châu Kha Vũ ôm trọn cả người cậu vào lòng, cánh tay trên lưng kia như đang muốn an ủi cậu, Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Châu Kha Vũ, lại thấy vành mắt đối phương cũng đỏ hồng.

Châu Kha Vũ thấp giọng nói: "Xin lỗi, em cũng không biết mình có thể làm gì, để em ở đây cùng anh được không?"

Lưu Vũ nằm trong lòng ngực Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, ở nơi này không hiểu sao lại có một cảm giác an toàn kì lạ, liền quyết định tạm nghỉ ngơi một lát, cậu thỏa hiệp đáp: "Ừm."

Không biết thời gian đã qua bao lâu, ánh sáng trong phòng chứa đồ dần dần biến mất ngả dần về tối, Châu Kha Vũ bế người đã ngủ say kia lên, vững vàng cất bước về phía phòng của hai người.

Từ lúc mở cửa phòng sắc mặt Trương Gia Nguyên đã không đúng, dường như vẫn luôn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, thấy Lưu Vũ dịu ngoan mà nằm trong ngực Châu Kha Vũ, cuối cùng bùng nổ: "Châu Kha Vũ chính là cận thủy lâu đài*."

(*)Cận thủy lâu đài: câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo, ý chỉ Lầu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Trương Gia Nguyên bước qua bước lại trong phòng khách, căm giận mà nói với Doãn Hạo Vũ: "Chúng ta vừa tới gần là nói sẽ dọa đến Lưu Vũ, kết quả nhìn đi - tên Châu Kha Vũ này, dựa vào ưu thế hai người ở chung phòng, sau lưng còn không biết lừa bịp như thế nào đâu, đã sớm ném chúng ta ra xa rồi! Phải tao mà nói ấy, ban đầu nếu như sợ dọa đến Lưu Vũ, lẽ ra cũng nên bảo tên Châu Kha Vũ này chuyển ra ở riêng, ở cùng một phòng xong "cận thủy lâu đài" thì có bản lĩnh gì chứ!!"

Doãn Hạo Vũ tỏ vẻ không thể hiểu được, thấp giọng phản bác: "Trước đây anh cũng không thấy ở cùng phòng với anh Lưu Vũ là tốt mà!"

"Thì..." Trương Gia Nguyên nghẹn, nghĩ đến thái độ của Lưu Vũ với mọi người trong thời gian này, cậu dần dần sinh ra cảm giác hoảng hốt khi bị bỏ qua, "Anh ấy còn chả nhìn thấy tao..."

Doãn Hạo Vũ thì lại lo lắng cảm xúc của Lưu Vũ, trong giấy lát lướt qua cậu đã nhìn thấy nước mắt của anh ấy. Trước đây cậu cũng biết Lưu Vũ có lúc sẽ không vui, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, bây giờ khi cậu muốn quan tâm nhiều hơn, bên cạnh Lưu Vũ đã không chỉ có một người.

___HẾT CHƯƠNG 13___

📌PLEASE DO NOT REUP AND TAKE OUT!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net