Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

Trở lại ký túc xá, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, phòng khách lộn xộn hiện ra trước mắt, thức ăn nhanh nguội ngắt, chai nước đã uống cạn, mấy chiếc tất bay lung tung, đồ dùng hàng ngày nằm la liệt trên sàn nhà...

Lưu Vũ cảm thấy cả người không thoải mái, thấy mọi người lại lo lắng nhìn cậu thì thấy hơi cạn lời. Bá Viễn vội vàng hò mấy đứa em: "Đã nói lời của Sa tỷ chỉ tin được một nửa thôi mà!!! Bảo chúng mày dọn thì thở ngắn than dài, động tác nhanh lên!"

Những người khác hành động nhanh nhẹn đến lạ thường, hôm nay coi như là ngày tràn đầy năng lượng duy nhất trong tháng.

Lưu Vũ vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, những món đồ khiến cậu khó chịu lần lượt được cất đi, ánh mắt cậu vô tình liếc nhìn gian bếp khô ráo, chợt nhớ tới lời Tất tỷ đã nói. Lúc này cậu mới chợt nhận ra rằng trong ngôi nhà trông có vẻ đông đúc và đầy dấu vết của cuộc sống, thực ra lại có một luồng khí u uất mơ hồ, không khí buồn tẻ như nước đọng.

Lâm Mặc đột nhiên nghiêng người khoác vai Lưu Vũ, Lưu Vũ quay đầu lại, thấy Lâm Mặc giọng điệu điêu luyện nói: "Sau này không được doạ bọn em như vậy nữa đâu đấy nhé! Đi một cái là một tháng, làm bọn em sợ muốn chết. Nhưng mà em cũng khai sáng cho bọn họ rồi, dù anh có trốn ra nước ngoài cũng không trốn được cả đời."

Lưu Vũ cúi đầu cười, "Ừ."

"Những người khác không thông minh bằng em, hehe."

Bá Viễn quát: "Lâm Mặc, đừng có lười, mau mang vớ thối của em đi đi!"

Lâm Mặc lập tức như bị vả vào mặt, uất ức nói: "Biết rồi, biết rồi."

Lưu Vũ nhếch miệng nở nụ cười, cậu kéo vali định về phòng thu dọn hành lý trước. Đi đến cầu thang, đột nhiên có một bàn tay vươn tới nhấc vali của cậu lên, nói: "Để em làm cho."

Lưu Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng của Châu Kha Vũ, có vẻ Châu Kha Vũ sợ cậu sẽ đắn đo nên lại nói: "Phòng của chúng ta sạch lắm, em vẫn quét tước thường xuyên đó."

"Cảm ơn ~" Lưu Vũ nhỏ giọng nói.

Châu Kha Vũ ngượng ngùng cười, lúc đó Lưu Vũ thấy hắn trông như một con cún bự, trông cứ ngu ngu.

Mọi thứ trong phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, còn thoang thoảng hương tuyết tùng, Lưu Vũ trêu chọc: "Em cũng mất ngủ à?"

Châu Kha Vũ ngơ ngác gật đầu, hắn chỉ cần ngửi thấy mùi hương này là nghĩ ngay tới mấy đêm ôm Lưu Vũ ngủ say, những lúc hối hận cũng thường thường không nhịn được suy nghĩ lung tung: Nếu mình chân thành hơn một chút, thẳng thắn hơn một chút... nếu như mình nói hết những chuyện trong lòng cho anh ấy biết, có phải anh ấy sẽ không đi nữa hay không?

Bên ngoài rất ồn ào, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, Lưu Vũ lấy đồ trong vali ra, có chút tiếc nuối nói: "Vốn còn định chuẩn bị quà cho mọi người, nhưng lại về vội quá nên chưa chuẩn bị kịp."

Châu Kha Vũ ngồi cạnh giường, nghịch hương liệu tuyết tùng trên tay, trầm giọng nói: "Anh trở về chính là món quà lớn nhất rồi."

Lưu Vũ ngồi xổm dưới đất quay đầu nhìn hắn, người này luôn thì thầm những điều hắn đang suy nghĩ, giống như đang nói một mình, trong lúc những người khác nói chuyện rôm rả hắn lại không phụ hoạ, không tranh nói trước nói sau.

Tính cách của Châu Kha Vũ không giỏi trong việc xé rách mặt với người khác, trong lần hiểu lầm lớn này, cộng với bệnh tật của bản thân, Lưu Vũ cảm nhận được Châu Kha Vũ đã rất xấu hổ và tự trách, trong lúc ở chung cũng cẩn thận dè dặt hơn trước nhiều.

Lưu Vũ đặt đồ của mình lên tủ đầu giường, lần này không còn những hộp thuốc đủ màu sắc nữa, cậu nhìn Châu Kha Vũ nói: "Anh đã đọc tin nhắn em gửi rồi."

Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, một tia hoảng hốt thoáng qua đôi mắt lấp lánh.

Lưu Vũ cười nói: "Nếu đã nhớ anh nhiều như vậy thì cho em ôm một cái này." Cậu nghiêng đầu dang rộng vòng tay. Lúc ở dưới lầu văn phòng của WAJIJIWA, Châu Kha Vũ chỉ lặng lẽ đứng sau lưng bảo vệ cậu.

Châu Kha Vũ thẫn thờ nhìn người ở giường đối diện rồi bất ngờ ném hương liệu trong tay đi rồi kéo người đó vào lòng.

"Ôi!" Lưu Vũ giật mình, lúc này mới ý thức được mình bị ôm rất chặt, Châu Kha Vũ đang ngồi còn cậu thì đứng, hai cánh tay sau eo không ngừng siết chặt, cậu bị ép chặt vào lồng ngực nóng bỏng.

Lưu Vũ đỡ vai hắn, mái tóc mềm mại cọ vào mặt khiến cậu ngứa ngáy, cậu xoa xoa cái đầu uất ức kia, nói: "Ai ya, ôm xong chưa."

"Chưa xong đâu." Châu Kha Vũ bỗng nhiên chơi xấu không chịu buông.

Lưu Vũ ôm lấy cái đầu nghiêng nghiêng kia vào ngực rồi xoa xoa, "Được chưa?"

"Chưa."

"Này, được chưa nào."

"Ôm thêm chút nữa."

Lưu Vũ hít một hơi dài, giả vờ tức giận nói: "Đứng mỏi chân rồi!"

Lời vừa dứt, Châu Kha Vũ đã dùng lực đè cậu xuống giường, Lưu Vũ: "..."

Châu Kha Vũ gần như phủ lên người cậu, sự chênh lệch về kích thước khiến cậu choáng ngợp, Lưu Vũ ảo giác nghe thấy tiếng cún con thút thít, cậu trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Anh xin lỗi mà~" Cậu thật sự không phải cố ý muốn mất liên lạc, nhưng giờ phút này cậu cảm nhận được rõ ràng cảm giác an toàn khi được "cần đến".

Một lúc sau, Châu Kha Vũ bất ngờ lên tiếng: "Mấy tin nhắn đó là do em sốt ruột quá, anh không được đọc nữa."

Lưu Vũ cười nói: "Em gửi cho anh mà, tại sao lại không được đọc?"

"Không được là không được." Châu Kha Vũ rầu rĩ nói.

Lưu Vũ phiền não nói: "Nhưng mà có lúc anh vô tình lại..."

"Không được!" Châu Kha Vũ vội đứng dậy tìm di động của Lưu Vũ.

"A!!" Lưu Vũ lập tức đứng dậy, nhanh tay nhanh mắt bảo vệ điện thoại của mình.

Châu Kha Vũ đỏ mặt tía tai định túm lấy cậu, Lưu Vũ linh hoạt né tránh, "Đừng nghịch nữa mà~"

Châu Kha Vũ ôm lấy cậu từ phía sau, Lưu Vũ cố hết sức bảo vệ điện thoại trong vòng tay, cậu ngồi xổm xuống thoát khỏi vòng tay bắt mình, cậu hét lên nhanh chân trốn vào phòng tắm.

Châu Kha Vũ không còn cách nào khác đành đứng canh cửa nói: "Lúc đó... em thật sự nghĩ anh sẽ không quay lại nữa. Những tin nhắn đó... đúng là đạo đức giả và ghê tởm..."

Lưu Vũ cười khanh khách trong lòng, cuối cùng nói: "Được, anh cam đoan anh sẽ không xem, hơn nữa anh cũng không cười nhạo em, thật ra anh rất cảm động... Cảm ơn em...mọi người..."

Cửa kính phun cát mờ phản chiếu ngón tay út đang chọt chọt của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ giơ tay hướng đầu ngón tay vào cậu, hắn thỏa hiệp nói: "Anh không đi là được rồi.''

Đã hơn nửa đêm, Lưu Vũ đang ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, cậu nghi hoặc đi ra ngoài liền nhìn thấy Trương Gia Nguyên và Cao Khanh Trần đang lén lén lút lút. Vừa nhìn thấy cậu, cả hai không hiểu tại sao cứ lùi ra sau, hai người thay phiên trốn sau lưng nhau, cứ trốn mãi sắp đến tận cuối hành lang.

"Hai người đang làm gì vậy?" Lưu Vũ không hiểu ra sao.

Trương Gia Nguyên lắp bắp: "Không, không có gì."

"Đúng, không có gì. Cái đó... chúc em ngủ ngon nhé." Cao Khanh Trần hoảng loạn nói, nói xong anh và Trương Gia Nguyên như được bôi dầu vào chân chạy biến xuống lầu.

Lưu Vũ ngơ ngác, đang định về phòng thì thấy Doãn Hạo Vũ đứng ở cầu thang, "Sao em cũng ở đây?"

Doãn Hạo Vũ im lặng lắc đầu, lúc nãy cậu tưởng Trương Gia Nguyên và Cao Khanh Trần lại tới làm phiền Lưu Vũ nên cũng lên lầu theo thì nghe thấy hai người họ xì xào bàn tán, vốn bọn họ cho rằng Lưu Vũ nửa đêm sẽ xuống lầu tìm đồ ăn nên ngồi đợi cơ hội, đến lúc thật sự chờ được Lưu Vũ mở cửa rồi thì hai người họ lại là người chạy nhanh nhất.

"Em không sao chứ?" Lưu Vũ lo lắng hỏi.

"Em không sao đâu, anh Lưu Vũ ngủ sớm nhé." Giọng Doãn Hạo Vũ nghe có vẻ không vui lắm.

"Pai Pai." Lưu Vũ ngăn lại Doãn Hạo Vũ đang xoay người rời đi. Doãn Hạo Vũ quay đầu nhìn Lưu Vũ không nói nên lời, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy không có tinh thần.

Doãn Hạo Vũ ngồi xuống cầu thang, Lưu Vũ cũng ngồi xuống hỏi: "Chúng ta nói chuyện nhé?"

Doãn Hạo Vũ nhìn xuống cầu thang nói: "Không sao, anh chỉ là mừng anh đã về."

Lưu Vũ cười nói: "Nhìn em trông không được vui nhỉ?"

Doãn Hạo Vũ quay sang nhìn anh, Lưu Vũ chắp tay sau lưng, trong mắt toàn là ý cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. Doãn Hạo Vũ nói: "Anh Lưu Vũ, anh đẹp quá."

Lưu Vũ cười nói: "Pai Pai của chúng ta cũng rất đẹp."

Doãn Hạo Vũ Anh gục đầu vào lòng anh, ngữ khí không cho phản bác: "Anh Lưu Vũ đẹp nhất!"

Lưu Vũ vỗ vỗ bờ vai đang nghiêng của cậu, Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại cảm nhận, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng để các anh tha cho, nhưng cậu nghĩ Lưu Vũ sẽ nuông chiều, nhưng anh sẽ không thích kiểu này.

Vì vậy, cậu muốn trở nên chín chắn và ân cần hơn nên nhắm mắt lại và nói: "Tháng này anh sống ở nước ngoài thế nào? Em muốn nghe, có được không?"

"Đương nhiên là được rồi." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net