Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: DẤU NGOẶC ĐƠN HỆ NGỌT

Trans: L.
___o0o___

Diễn tập giằng co vài ngày, ngoài các hoạt động của Lưu Vũ do Sa tỷ đưa đón ra thì tất cả mọi thứ cần chuẩn bị cho sân khấu đều có vẻ rất nhạt nhẽo, buồn tẻ và khô khan.

Đương nhiên, đây là do Lưu Vũ nghĩ tâm lý của mọi người là như vậy, bởi sự trầm mặc khác thường của họ xuyên suốt cả quá trình tập luyện.

Đại khái bởi vì không khí quỷ dị này, Lưu Vũ không tìm được cơ hội giải thích việc cậu hoạt động một mình, dường như các thành viên đối với chuyện này không quan tâm chút nào, cậu cũng không nghĩ nhiều.

Buổi tập cuối cùng, Tất tỷ thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi gọi riêng Lưu Vũ ra ngoài nói chuyện.

Mọi người nháy mắt khởi động ra-đa thám thính, giống như vô ý lại tập trung sự chú ý cao độ trên người Lưu Vũ.

Cao Khanh Trần không giấu nổi, đuổi theo hai bước hỏi: "Tất tỷ lại tìm em làm gì vậy?"

Tay Lưu Vũ vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, hoài nghi "hửm" một tiếng, thấy nét hiếu kỳ trên mặt mọi người, cậu hơi co quắp thả tay xuống: "Chắc không phải chuyện gì quan trọng đâu, có gì nhất định sẽ nói với mọi người..."

Bá Viễn vội vàng kéo Cao Khanh Trần ra sau lưng, trách nói: "Có gì hay mà hỏi hả?"

Giọng điệu quen thuộc này, giống như giây tiếp theo sẽ có người chêm thêm một câu trào phúng: Quản anh ta làm gì? Thích làm gì thì làm đi...

Lưu Vũ giơ tay như muốn nắm lấy cái gì đó, nan kham nói: "Để em hỏi Tất tỷ, có gì quay lại sẽ thông báo cho mọi người..."

Cao Khanh Trần hoảng hốt phát hiện mười người đứng thành hàng đối diện Lưu Vũ, rất giống trường hợp giằng co khi xưa, khe nứt sâu không thấy đáy giữa hai người chưa từng khó làm người có thể xem nhẹ như hôm nay.

Bá Viễn tiến lên trước ôm lấy Lưu Vũ, vỗ vỗ vai trấn an: "Tiểu Cửu không có ý chất vấn em đâu..."

Cao Khanh Trần nhỏ bé đứng phía sau, không dám tiến lên, uất ức nói: "Anh thật sự không có ý đó đâu mà~"

Lâm Mặc một tay bịt miệng anh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng nói nữa! Còn mấy người nữa, làm gì nhìn chằm chằm làm cậu ấy không thoải mái." Mọi người nghe vậy, thất lạc hạ mi mắt.

Bá Viễn mở cửa cho Lưu Vũ, vừa đi vừa khuyên bảo: "Cậu ấy sợ em gặp khó khăn mà không nói với mọi người, Tất tỷ muốn nói chuyện riêng với em có lẽ là có lý do của chị ấy, em là đội trưởng đương nhiên phải nói chuyện với em trước rồi, mọi người khẳng định đều hiểu, đừng nghĩ nhiều, cứ yên tâm đi đi."

Lưu Vũ vẫn chưa hiểu gì khi đột nhiên phải đối mặt với thái độ biến đổi bất ngờ của mọi người, đến một căn phòng khác, Tất tỷ đang trầm tư nhìn hơi nóng bay ra từ bình giữ nhiệt.

Được cho biết kế hoạch khởi động ep mới của INTO1 bị lùi lại nửa tháng, bởi vì cần phải lập lại kế hoạch mới cho bọn họ, Lưu Vũ cảm thấy rất có lỗi.

Tất tỷ khuyên giải nói: "Các thành viên đều biết chuyện rồi, họ đối với vấn đề này không có ý kiến gì. Chị nói chuyện riêng với em là muốn em yên tâm mà chuẩn bị ep mới. Thực ra nhóm này có và không có em, hoàn toàn là hai loại tình trạng khác nhau, lùi lại mười mấy ngày cũng là vì có thể cho hiệu quả tốt hơn."

Lưu Vũ gật gật đầu, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu.

Điều lo lắng duy nhất của Tất tỷ là bệnh tình của Lưu Vũ: "Nhưng, nếu kết quả tái khám của em mà không lý tưởng thì..."

/Truyện chỉ đăng trên Wattpad @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Chị dù sao cũng là người đại diện của WJJW, Lưu Vũ rời nhóm ảnh hưởng đến chị không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Ngay từ đầu chị kiên quyết không đồng ý Lưu Vũ rời nhóm, dù cho Sa tỷ ném đi phần tài liệu ngay trước mặt chị, còn tuyên bố nếu lại để Lưu Vũ ra ngoài chạy lịch trình, tham gia hoạt động nữa thì gặp nhau ở toà.

Cuối cùng vẫn là Lưu Vũ thỏa hiệp, đồng ý ở lại hoàn thành nốt phần công việc đã ký hợp đồng từ trước chuyện này mới coi như xong.

Lưu Vũ sợ ảnh hưởng đến tập thể, căn bản không tính toán nói với mọi người về tình huống của mình. Lần này ở lại, cậu cũng không dự định sẽ lại bận tâm bệnh tình của bản thân: "Em sẽ cố gắng đi hết hai năm cùng nhóm, cho dù phải rời đi thật, em cũng sẽ hoàn thành công việc của ep lần này đã."

Tất tỷ hiểu rõ tính cách nói là làm của Lưu Vũ, các thành viên của INTO1 đều là những đứa nhỏ mới lớn, người là sảy ra sự cố trong tay chị, dù sao cũng có chút thương tiếc.

Lần này nhận được hứa hẹn của Lưu Vũ, chị yên tâm vỗ vai cậu: "Có việc gì cứ việc tìm chị, tuy hiện tại người quản lý của em quản lý các công việc liên quan, nhưng chung quy nhóm vẫn chưa giải tán, chị vẫn sẽ phụ trách với tất cả mọi người."

Lưu Vũ cười mỉm gật đầu, cậu biết Tất tỷ là lão làng quản lý nhóm nhạc trong giới giải trí.

Buổi tập hôm nay kết thúc trước thời hạn, mọi người đã sớm trở về ký túc xá.

Khi không có lịch trình riêng Lưu Vũ cũng ở ký túc xá, nhưng cậu dường như rất bận, lúc nào cũng đeo tai nghe nhìn màn hình điện thoại, hoặc đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Châu Kha Vũ cố gắng giảm thời gian ở trong phòng hết mức, so với trước đây càng ít, cậu sợ Lưu Vũ cần có không gian ở riêng một mình.

Phòng khách tòa A đột nhiên chen chúc dị thường, Lâm Mặc ngược lại chơi rất vui vẻ, quang cảnh trong game bốn bề tan tác, vừa nhấc đầu, một khuôn mặt nhăn như khổ qua đập vào mi mắt.

Lâm Mặc than thở: "Mọi người chen chúc ở bên này là muốn làm gì?"

Cao Khanh Trần nói: "Vốn dĩ tôi ở tòa A mà."

Lâm Mặc khó được đứng đắn một lần nói: "Em nói này, nếu như một người ở đây..." giơ tay chỉ chỉ vào trái tim, "...có vấn đề, vậy thì rất mẫn cảm với sự biến hóa của hoàn cảnh chung quanh đó. Mọi người mỗi ngày đều cố gắng giả vờ suy sụp tinh thần, cậu ấy có thể cảm nhận được, hơn nữa, còn ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy nữa."

Châu Kha Vũ giống như đã nghe lọt, đứng dậy bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng.

Quả nhiên Lưu Vũ vẫn đang đeo tai nghe, chỉ là bàn tay cầm điện thoại hơi hạ xuống.

Ngủ rồi sao?

Châu Kha Vũ cẩn thận dịch bước đến bên giường, ánh mắt đột nhiên trở nên mềm mại.

Lưu Vũ đang ôm chăn bông tựa gần đầu giường, giống như tự xây cho mình một cái tổ nho nhỏ, không chút phòng bị mà ngủ rồi.

Dưới ánh đèn ấm áp, mái tóc mềm mại của Lưu Vũ phủ xuống che khuất đi đôi mắt, đường cong hai má hơi gầy làm cho phần cằm như nhỏ hơn, đỉnh môi rất hút mắt.

Khuôn mặt hơi mang chút trong trẻo lạnh lùng lại làm người không nhịn được liên tưởng đến khi khuôn mặt ấy nở nụ cười, nét mặt khi ngủ thả lỏng hơn bình thường một chút, đồ ngủ bằng dạ làm cho cả người vừa mềm mại vừa vô hại.

Lúc ban đầu sao có thể cho rằng anh ấy là kiểu người vì tư lợi không quan tâm đến thanh danh của nhóm chứ?

Châu Kha Vũ thuận theo bàn tay Lưu Vũ thấy video trên màn hình vẫn đang phát, hình ảnh là một học giả nghiêm túc, đề mục trên bảng đen là Trị liệu tâm lý bài 4.

Trái tim Châu Kha Vũ như bị cái búa đập vào, cậu vô thố nhìn vào Lưu Vũ.

Có lẽ cảm giác được có người đến gần, Lưu Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu xoa xoa mắt, bị người trước mặt dọa cho một trận, lặng lẽ tắt đi điện thoại của mình.

Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, Lưu Vũ giọng nói lộ ra ba phần phòng bị vừa dịu dàng hỏi: "Tìm anh à?"

Châu Kha Vũ nhanh chóng chớp chớp mắt, hai tay bất an để hai bên người, nhỏ giọng trả lời: "Vừa vào thấy anh ngồi đây ngủ rồi. Buồn ngủ sao không ngủ sớm chút?"

Lưu Vũ xoa xoa mặt làm cho bản thân tỉnh táo một chút, nói: "Cũng không buồn ngủ lắm, anh đi uống ngụm nước đã."

Lưu Vũ tưng tưng chạy xuống lầu, dưới ánh mắt chằm chằm của đông đảo mọi người, lấy chai nước lạnh trong tủ lạnh ra rót một ly, Bá Viễn không kịp ngăn cản cậu uống, ân cần nói: "Sao tối rồi còn uống nước lạnh? Không tốt cho cơ thể đâu."

"À..." Lưu Vũ cầm ly nước khô khan đáp: "Cho tỉnh táo một chút."

Cao Khanh Trần nói: "Ngày mai chúng ta phải dậy sớm..." Anh muốn nói hôm nay nên đi ngủ sớm một chút, sao lại muốn uống nước cho tỉnh táo, em ấy muốn làm gì?

/Truyện chỉ đăng trên Wa--tt.pa_d @anyu84, những trang khác đều là ăn cắp./

Xét thấy sự quan tâm ban ngày bị hiểu lầm thành chất vấn, anh lại không dám nói tiếp, khoé mắt thấy Lưu Chương không tự giác tiến lại gần, anh quay đầu lại đẩy Lưu Chương ra xa, hơi hơi cả giận nói: "Cậu cách xa chút! Tránh ra!!!"

Lưu Chương cúi đầu lùi lại, Lưu Vũ nhận thấy được giữa hai người dường như có mâu thuẫn, mày hơi hơi nhíu lại.

Trương Gia Nguyên rót ly nước ấm để trước mặt Lưu Vũ, nói: "Uống chút nước ấm đi."

Lưu Vũ chần chờ giơ tay, không cầm chắc ly nước, giống như đang xác nhận xem có phải trò đùa dai của Trương Gia Nguyên hay không, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn ly nước: Bên trong bỏ thêm cái gì vào rồi?

"Aiz, mấy người!" Lâm Mặc ngồi trên sofa không quay đầu lại lên tiếng nhắc nhở.

Trương Gia Nguyên lúng túng rút tay lại, tự uống một ngụm, nói: "Em cũng uống đây, vừa hay đang khát..."

Lưu Vũ cảm thấy mình đang khước từ mọi người, nếu đã quyết định ở lại, vậy thì nỗ lực ở chung với nhau cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là cậu không thể giao ra hết tình cảm chân thành của bản thân, nhưng cũng không thể quá khác người, Lưu Vũ nở nụ cười hoà hoãn nói: "Thỉnh thoảng uống chút nước lạnh không sao đâu, chỉ là đột nhiên muốn uống thôi, cảm ơn mọi người, không sao đâu."

Cao Khanh Trần quay mặt sang một bên, không dám nhìn nụ cười miễn cưỡng của Lưu Vũ.

Bá Viễn pha trò nói: "Đúng đúng đúng, muốn uống thì uống thôi. Ý anh là... mọi người nên chú ý giữ gìn sức khỏe, sắp tới còn mấy sân khấu nữa đấy."

Lưu Vũ nói: "Ừm, em sẽ mà."

Trương Gia Nguyên một phát kéo Bá Viễn qua, nói: "Viễn ca, anh im đi, không ai muốn biết ý của anh là gì đâu."

Lưu Vũ biểu tình trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, Cao Khanh Trần khó khăn nở nụ cười với cậu: "Không cần quan tâm bọn họ, em nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Lưu Vũ hơi đăm chiêu gật gật đầu.

Sau khi Lưu Vũ về phòng, Châu Kha Vũ bị oanh tạc tin nhắn, từng đôi mắt nhìn cậu tìm tòi chân tướng.

Châu Kha Vũ nói: "Anh ấy muốn tỉnh táo, có lẽ là do chưa hoàn thành chương trình học hôm nay, đang ngồi xem video dạy trị liệu tâm lý."

Hết chương 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net