Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.

.

- Cửu Mân! Cửu Mân!

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Cả Tiêu Dao tông đang tu luyện bị tiếng gọi của Lê Tô Tô làm cho giật mình. Nhưng nàng không buồn quan tâm tới họ, người nàng quan tâm là Thương Cửu Mân. Khi nghe tin hắn ngất xỉu, nàng liền hoãn lại mọi việc ở Thượng Thanh Thần Vực, vội vàng quay về, lòng chỉ cầu ái nhân bình an.

- Tô Tô, nhỏ tiếng một chút. Sao con đã về rồi?

- Cha! Cha, Cửu Mân đâu rồi? Đệ ấy... làm sao vậy?

Lê Tô Tô hồng hộc thở dốc, không nguôi hoảng sợ Thương Cửu Mân xảy ra chuyện. Lời nói đứt quãng vừa lo lắng, vừa gấp gáp. Cù chưởng môn nhìn đứa con gái của mình, lại nhìn sang đại đồ đệ Công Dã Tịch Vô đứng ngồi không yên phía đằng kia, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.

- Thằng bé đang trong phòng, bá bá con đang ở bên trong xem cho hắn.

- Cù chưởng môn, ngài là nói ai cơ? Tiểu sư đệ sao? Đệ ấy thế nào vậy?!

Quả nhiên Cù Huyền Tử vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng của Tàng Hải, rồi Tàng Lâm, Tàng Phong cũng chạy tới. Cả ba người cũng đều mang tâm trạng giống Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô vậy.

Cù chưởng môn: Các ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng lo cho Cửu Mân lắm, nhưng không biết tình hình ra sao đây, gấp lắm rồi!!!

- Đợi Triệu Du ra đã.

Ba người nghe vậy cũng đành kiên nhẫn chờ đợi. Họ không để ý tới hai người Lê Tô Tô cùng Công Dã Tịch Vô yên tĩnh đằng kia. Thực chất trong lòng nàng và y hiện tại chính là sợ hãi.

"Cửu Mân, đệ luôn biết cách khiến ta lo lắng."

"Cửu Mân, xin đệ đừng xảy ra chuyện gì..."

Bên ngoài gấp gáp, lo lắng bao nhiêu thì bên trong lại yên lặng, trầm lắng bấy nhiêu.

Triệu Du sau khi đã giúp Thương Cửu Mân chữa trị vết thương đằng sau lưng, lại tiếp tục cầm lấy cổ tay trắng nõn của hắn bắt mạch. Một lúc sau, ông cảm thấy hình như mình bắt sai rồi, liền thử lại lần nữa.

- ...

"Không ngờ ta đã già tới mức bắt mạch cho người khác cũng sai rồi a"

Thấy kết quả vẫn như vậy, ông đành ra ngoài nhờ sự trợ giúp. Cánh cửa vừa mở ra, tất cả còn chưa kịp mở miệng Triệu Du đã hỏi luôn Công Dã Tịch Vô.

- Tịch Vô, con có thể nói lại biểu hiện của tiểu Cửu trước khi ngất đi không?

- Bá bá, hắn trước lúc ngất có ôm lấy bụng, còn kêu đau nữa. Hắn...

Công Dã Tịch Vô bị hỏi liền sốt ruột khai báo tình hình. Vốn muốn hỏi tình hình tiểu sư đệ ra sao thì bị ngắt lời.

- Được rồi. Tàng Phong, con xuống trấn mời đại phu lên đây một chuyến. Lão Cù, ông vào đây chút. Còn các con, mau quay về nghỉ ngơi đi, đừng tụ tập ở đây nữa, tiểu Cửu sẽ không sao đâu.

Phân phó xong xuôi liền đóng cửa, để lại đám người với tâm trạng lo âu chưa thể hạ xuống, nhưng vẫn đành quay về, chỉ có Tàng Phong nhận lệnh liền vội vã xuống trấn.

Hai vị chưởng môn vào phòng, Cù Huyền Tử lập tức hỏi

- Cửu Mân rốt cuộc làm sao vậy?

- Ông thử lại bắt mạch cho thằng bé đi.

Cù Huyền Tử nghe vậy cũng đành làm theo. Một lúc sau, ông ngỡ ngàng quay ra nhìn Triệu Du

- Có vẻ như ta đoán không sai. Mạch đập của tiểu Cửu quả thật nhanh với rõ ràng hơn. Chỉ là ta vẫn còn hoài nghi thằng bé...

- Vậy nên ông mới muốn nhờ tới đại phu để chắc chắn hơn à?

- Đúng vậy.

Tầm nửa canh giờ sau, Tàng Phong dẫn theo một đại phu vội vã báo với Triệu Du. Ông mời đại phu vào trong rồi như không để ý mà đóng cửa.

Tàng - định nhân cơ hội lẻn vào - Phong: Ta muốn xem tiểu sư đệ a a a!! (╥A╥)

Triệu Du cùng Cù Huyền Tử có chút khẩn trương nhìn vị đại phu đang bắt mạch cho Thương Cửu Mân, vì nàng mang chiếc mũ trúc phủ khăn lụa che mặt nên cả hai người đều không biết biểu cảm của nàng như thế nào. Không mất quá nhiều thời gian, đại phu đứng lên nói với hai vị chưởng môn.

- Chúc mừng hai vị, quả thật công tử này đã có mang được tầm một tháng rồi. Có lẽ hắn bị va chạm mạnh nên hơi ảnh hưởng tới tiểu hài tử. Về sau nhớ chú ý một chút.

- Đa tạ đại phu. Chỉ là trường hợp nam nhân mang thai có hơi...

Nữ đại phu mỉm cười trả lời

- Thật ra, dưới nhân gian, nam nhân mang thai không phải là hiếm, nhưng ở tiên môn các ngài có lẽ gặp không nhiều nên cảm thấy có chút lạ lẫm thôi. Đừng lo lắng.

Nghe vậy cả hai mới hạ xuống lo âu. Lại cảm thấy vui mừng vì tông môn sắp có một tiểu hài tử đáng yêu rồi.

- À, có thể làm phiền đại phu ở lại đây một thời gian không? Ta nghĩ cô am hiểu về việc nam nhân sinh tử nên muốn nhờ cô chỉ giáo cho.

- Được, không thành vấn đề. Chỉ sợ làm phiền mọi người.

- Không phiền, không phiền. Đa tạ đại phu.

- Đừng khách sáo. Vậy nhờ hai vị ra đây ta có vài chuyện cần lưu ý.

Cả ba người nhẹ nhàng bước ra ngoài, trước khi đi Triệu Du còn cẩn thận chỉnh lại chăn cho Thương Cửu Mân. Ông nhìn đồ đệ trân quý hơn báu vật nằm nghỉ ngơi, lòng có chút bối rối.

Phía ngoài, Cù Huyền Tử chợt nhớ tới Lê Tô Tô cùng Công Dã Tịch Vô, liền truyền âm cho cả hai người tới trông Thương Cửu Mân, sau đó cùng Triệu Du và vị đại phu kia rời đi.

Lại nói tới Lê Tô Tô với Công Dã Tịch Vô, nhận được lời của Cù Huyền Tử lập tức phi tới Tiêu Dao tông. Lại thêm một lần nữa chạy tới phòng của Cửu Mân. Đúng lúc nhìn thấy hắn đã tỉnh, đang định xuống giường.

Nghe tiếng động, hắn nhìn về phía cửa, liền thấy nàng và y không hẹn mà cùng mang một vẻ mặt lo lắng.

- Tịch Vô... Tô Tô, tỷ về từ khi nào vậy?

Lê Tô Tô bất chợt đi tới ôm lấy hắn, thanh âm mang chút run rẩy.

- Nghe tin đệ đột nhiên ngất xỉu làm ta phải vội quay về đó. Biết ta lo lắm không?

- Được rồi, tỷ xem, ta có làm sao đâu, chỉ bị thương nhẹ sau lưng thôi mà.

- Còn nói được nữa? Chưa biết lỗi của mình hả? Tin ta "phạt" đệ ngay luôn không?

Lê Tô Tô nói mặt không mang vẻ gì là ngại ngùng cả, lại lớn mật kéo xuống vạt áo của hắn, tại xương quai xanh quyến rũ mà cắn một cái. Thương Cửu Mân "Ah" lên một tiếng, đầu lắc nguầy nguậy, miệng liên tục "Ta sai rồi, không dám nữa". Khuôn mặt thì hồng sắp lan tới tận mang tai luôn rồi. Thấy vậy, nàng càng cảm thấy thích thú, muốn trêu hắn thêm.

- Sư đệ vẫn còn ngại sao? Cũng đâu phải lần đầu tiên đâu~

- Tỷ đừng nói nữa a!!

Hai con người đùa ghẹo nhau mà quên luôn còn một con người từ nãy tới giờ đứng như trời trồng ngoài kia.

À, y không còn là con người, y là hũ giấm chua di động. Nói thẳng ra là ghen rồi đó. Cả người y bây giờ đều toả ra mùi chua lèo, mặt mang biểu cảm kiểu "Không phải Cửu Mân thì đừng hòng đụng vào ta" vậy đấy.
________________
Tiểu kịch trường:))

Tiểu Cửu: Tỷ tỷ chỉ biết trêu chọc ta, thật không có liêm sỉ.

Dục Linh tiên tử: Giờ đệ mới biết à?Ta không có trêu đệ đâu, làm thật đó. Hay giờ ta làm luôn cho đệ tin nhé? *Đè Mân xuống*

Tiểu Cửu: *Đẩy ra* Tỷ lăn!! ////

Đại sư huynh Hành Dương tông: Lê Tô Tô, còn ta ở đây, muội đừng hòng ăn mảnh!!

Tiểu Cửu: Huynh, lăn nốt!!

________________
❄️: Nên cho hài tử là con ai bây giờ? Tô Tô hay Tịch Vô??:^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net