Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy vào giữa trưa hôm sau, Cao Khanh Trần cảm thấy toàn thân đau đến rã rời, nếu không phải biết chắc mình đang ở nhà, cậu còn tưởng bản thân bị đánh một trận trong lúc ngủ.


Vừa định lật người để duỗi lưng, mới phát hiện bản thân bị một cơ thể to lớn ôm chặt cứng, hơi thở vững vàng và nhịp tim ổn định truyền tới màng nhĩ và áp sát vào lưng, giống như hai người trao đổi nhiệt độ cơ thể cho nhau.


Càng đáng sợ hơn là, áo ngủ của cậu bị kéo xuống tận eo và cậu có thể cảm nhận rõ ràng một thứ không thuộc về mình kẹp giữa hai chân, vừa cứng vừa nóng, còn thỉnh thoảng cọ vào mông.


Cao Khanh Trần có chút cạn lời, cúi đầu nhìn xuống, sau đó miễn cưỡng thu lại tầm mắt, 

"Đứa trẻ này, lớn thật nhanh."


Cậu nhắm mắt, lông mi khẽ run rẩy, cẩn thận nhẹ nhàng nhấc chân phía trên lên, muốn đẩy Doãn Hạo Vũ ra, toàn bộ quá trình vừa căng thẳng vừa lo lắng, sợ đánh thức người bên cạnh.


Nhưng cậu không biết kỳ thực Doãn Hạo Vũ đã tỉnh từ lâu.


Tối qua Cao Khanh Trần vừa về nhà, ăn cơm xong liền ngủ say như chết, không biết có phải trong quân đội ăn không ngon ngủ không yên. 

Doãn Hạo Vũ đau lòng không thôi, nào dám giày vò cậu, thậm chí tỉnh dậy từ sáng sớm cũng nằm bất động ôm cậu cả buổi.

Tuy sau đó không nhịn được mà ôm hôn gặm cắn để lại mấy dấu xanh đỏ mờ ám ở nơi cậu không nhìn thấy được, nhưng nếu không phải sợ đánh thức người kia thì đã sớm đè ra làm một trận.


Doãn Hạo Vũ chớp mắt, một tay kéo cái chân đang nhấc lên của Cao Khanh Trần, 

"Chào buổi sáng, anh trai."


Bên tai truyền tới chất giọng trầm khàn đầy dục vọng, liên kết tinh thần vẫn còn, Cao Khanh Trần toàn thân như có một luồng điện chạy qua trong nháy mắt, hai chân đang ở tư thế mở ra, vô cùng xấu hổ. 

Cậu đỏ mặt muốn khép chân lại, nhưng chủ nhân của cái tay không để cậu như ý, không những không buông ra, còn siết chặt chân lật người đè lên cậu. 

Cao Khanh Trần cảm thấy cơ thể rất nhanh muốn bùng cháy, nhiệt độ của thứ to lớn kia cũng truyền tới mông. Cậu đập vào tay Doãn Hạo Vũ, trừng mắt, lần này Doãn Hạo Vũ lại ngoan ngoãn buông ra, trong họng khẽ hừ một tiếng.


Bọn họ sống ở một khu phố cũ, cơ sở hạ tầng đầy đủ, cách xa trung tâm thành phố, địa thế không sầm uất miễn là ít người yên tĩnh.


Nhưng Cao Khanh Trần không phải vì sự yên tĩnh.


Năm đó lúc Cao Khanh Trần mang hết tài sản tiết kiệm mua căn hộ này, tiểu lang sói thật sự chỉ là một con sói nhỏ.


Lần đầu tiên nhìn thấy tinh thần thể của Doãn Hạo Vũ, cậu còn tưởng đó chỉ là một con Husky. Con chó lớn lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, càng ngày càng vượt qua sự hiểu biết của Cao Khanh Trần về loài chó.

Mãi đến khi nhìn thấy hình dạng chân chính của tinh thần thể, một con khuyển to lớn uy mãnh, cậu mới nhận ra nó nên là một con sói.


Vì vậy Cao Khanh Trần không nói hai lời, lập tức thu dọn nhà cửa, mang Doãn Hạo Vũ rời xa trung tâm thành phố.


Không ngoài dự đoán, tinh thần lực ngày càng lớn mạnh, con sói xám Bắc Mỹ dần hiện nguyên hình mãnh thú, Doãn Hạo Vũ bắt đầu thường xuyên mất khống chế.


Lúc đó Cao Khanh Trần chưa trải qua huấn luyện dẫn đường chuyên nghiệp, nhưng hiểu biết của cậu về phương diện này không hề yếu kém, suy cho cùng thì bố mẹ cũng là những lính gác dẫn đường ưu tú.

Không thể không thừa nhận, Doãn Hạo Vũ chính là đứng đầu trong hàng vạn lính gác. Chênh lệch những bốn tuổi, cậu lại có thể thường xuyên không áp chế nổi tinh thần lực của Doãn Hạo Vũ, lý thuyết khoa học nói cho cậu, năng lực của Doãn Hạo Vũ chắc chắn đứng trên đỉnh kim tự tháp.


Chuyện lính gác mất khống chế đả thương người khác trong xã hội hoàn toàn không hiếm. 

So với dẫn đường, số lượng lính gác lớn hơn rất nhiều và hầu hết bọn họ có quyền tự do cá nhân cơ bản. Sức mạnh thể chất của lính gác vượt xa người thường là nguyên nhân phổ biến của nhiều vụ án gây thương tích. 

Xã hội cũng đã ban hành những quy định đặc biệt đối với lính gác để hạn chế hành động bạo lực và trừng phạt họ.


Doãn Hạo Vũ là một lính gác mạnh mẽ, lại chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, tiềm tàng đầy đủ tố chất nguy hiểm của một lính gác.


Cao Khanh Trần là thuốc an thần của cậu.


"Hắn là ai?"

Mặt người lính gác chôn trong hốc cổ người dẫn đường, hít thở nặng nề, răng hổ nhạy bén cọ lên làn da trắng mịn, kéo tâm hồn lơ lửng trên trời của người dẫn đường trở lại.

Nếu không phải Cao Khanh Trần ngoan ngoãn để cậu chơi đùa suốt đêm, Doãn Hạo Vũ e rằng đã sớm mất khống chế.

Không phải vì Cao Khanh Trần liên kết tạm thời với lính gác khác, suy cho cùng cậu là lính đặc chủng, khó tránh khỏi có lúc không thể không sử dụng năng lực dẫn đường, Doãn Hạo Vũ có thể nhẫn nhịn.

Điều khiến cậu không thể chịu đựng là, cậu có thể cảm nhận được sự tìm kiếm mãnh liệt theo thời gian và không gian từ tên lính gác giấu mặt này, đó là một loại cảm xúc mà chỉ lính gác mới có thể hiểu lẫn nhau.

Tên lính gác kia không chỉ táo bạo, còn mạnh đến quá phận, tinh thần lực lưu lại trong mạng lưới tinh thần của Cao Khanh Trần, qua một đêm bị Doãn Hạo Vũ che phủ, vẫn chưa hoàn toàn tan biến sạch sẽ.

Ngoại trừ cáu giận, còn có cảm giác thứ bản thân yêu quý trân trọng có nguy cơ bị cướp mất, điều đáng chết là, đối thủ vô cùng ưu tú.


Cao Khanh Trần dáng vẻ không muốn nhắc tới, "Châu cái gì đó . . . không nhớ rõ."


Câu trả lời này không nghi ngờ gì khiến Doãn Hạo Vũ vô cùng hài lòng, dây thần kinh căng thẳng của cậu thả lỏng một chút, nhưng dục vọng độc chiếm dẫn đường vẫn nhen nhóm không ngừng.


"Lần này anh về mấy ngày?"


Một tuần? Nửa tháng? Không thể quá lâu . . . 


"Ừm . . . Em cùng anh quay lại."


"Hả? !" Cao Khanh Trần ngồi bật dậy, giống như xem bệnh đưa tay sờ trán Doãn Hạo Vũ, "Em bị sao vậy?"


"Từ hôm nay trở đi em phải ở cạnh anh, em sợ sinh nhật em, anh không về được."


Cao Khanh Trần không biết nói gì, Doãn Hạo Vũ tiếp tục nói, " Hơn nữa, để em gặp được tên không biết thân phận đó, em liền đánh chết hắn . . . " Lời còn chưa dứt, liền bị Cao Khanh Trần vội vã bịt miệng.

Trong khu quân sự không thể nói những lời này.


Hai người chậm rãi rời giường, Doãn Hạo Vũ tắm xong đi tới phòng bếp. Đồ ăn tối qua vẫn còn, bọc trong đĩa để trong tủ lạnh, cậu nhìn một lượt rồi lấy ra một khúc cá đông, để vào lò vi sóng rã lạnh.


"Anh muốn ăn cá luộc hay kho hay rán?"


Cao Khanh Trần đang chống cằm soi gương, đưa tay lên cổ, cách xương quai xanh không xa có một vết đỏ và dấu răng sáng chói.


"Đúng là loài chó."


Doãn Hạo Vũ ngược lại đối với kiệt tác của bản thân vô cùng hài lòng, dấu vết như vậy làm sao che được chứ.


"Có lẽ đến lúc trở lại nó sẽ biến mất." Cao Khanh Trần tự an ủi.


"Vậy em sẽ làm cái mới."


Cao Khanh Trần giả bộ không nghe thấy, "Em làm cá à? Để anh xem xem." Sau đó cậu đi vào bếp, bỏ qua ánh mắt mờ ám của tiểu lang sói. 

Con người là loài động vật tham lam.


Cao Khanh Trần luôn là người gây được nhiều sự chú ý trong đám đông. Một gương mặt xinh đẹp phong tình lại ngây thơ là đủ. Cậu thông minh, hiểu chuyện, không quá hà khắc, đối xử với mọi người một cách tôn trọng và đàng hoàng. 

Cậu còn là một dẫn đường xuất sắc, bên cạnh trước giờ không thiếu đào hoa, giống như trời sinh hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

Không có ai không thích cậu.


Nhưng Doãn Hạo Vũ biết, đó chỉ là vỏ bọc vụng về của Cao Khanh Trần. 

Bọn họ chưa từng nhìn thấy cậu khóc cười cáu giận, chưa từng nhìn thấy hình xăm trên eo, chưa từng nhìn thấy làn da hằn đầy vết giày vò, còn ngây thơ nghĩ rằng cậu là tiểu công tử nhà nào không nhiễm khói lửa nhân gian.

Những điều chỉ có Doãn Hạo Vũ từng thấy.

Vậy đã quá đủ?


Doãn Hạo Vũ biết bản thân với Cao Khanh Trần không có quan hệ huyết thống, bố mẹ thân sinh cậu chết trên chiến trường, bố mẹ nuôi một năm cũng khó gặp một lần. Từ nhỏ đến lớn sinh mạng của Doãn Hạo Vũ chỉ có một mình Cao Khanh Trần.


Trước năm mười lăm tuổi, điều cậu tiếc hận nhất là bản thân là một lính gác, bọn họ đều là lính gác, không cách nào kết hợp được, anh trai chỉ có thể là anh trai.

Đến ngày nhận được tin bố mẹ nuôi tử nạn, Cao Khanh Trần bị buộc tiến hành xét nghiệm, kết quả khiến cậu kinh nghi chết lặng, Cao Khanh Trần vậy mà lại là dẫn đường. Cao Khanh Trần mỗi tháng đều tiêm thuốc cấm bố mẹ gửi tới, lừa cậu suốt mười lăm năm.


Tiểu lang sói bị lừa dối không tức giận, ngược lại còn chủ động nghĩ ra lý do gỡ tội cho anh trai: Dẫn đường chưa thành niên đều bị quân đội quản thúc chặt chẽ. Anh trai muốn ở bên cậu nên mới chọn cách che giấu thân phận dẫn đường.


Cậu nghĩ điều này thật tuyệt hảo, bọn họ quả nhiên là trời sinh một cặp.


Trong trí nhớ của Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần luôn là một lính gác mạnh mẽ, tinh thần thể của cậu là một con chim ưng trắng tuyết phát sáng, móng vuốt sắc nhọn ẩn dưới bộ lông dày mượt, có thể dễ dàng vặn cổ con mồi trong nháy mắt, vừa mê người vừa nguy hiểm.

Cậu đã quen với việc Cao Khanh Trần luôn đứng trước bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm, chỉ là cánh tay mảnh dẻ một chút, da trắng một chút, lớn lên xinh đẹp một chút, thỉnh thoảng còn thích khóc.

Với thân phận dẫn đường, người anh trai sớm hôm sống bên cậu mười lăm năm cứ như vậy bị quân đội bắt đi mất.


Doãn Hạo Vũ đương nhiên muốn đi theo.


Nhưng cậu không thích nơi đó, cực kỳ không thích, tới gần một chút liền khó chịu ghê tởm.


"Em đang nghĩ gì vậy? Nấu nhanh lên, đói chết mất."


Doãn Hạo Vũ khôi phục tinh thần, bắt lấy năm ngón tay mảnh dẻ khua khua trước mặt, nhẹ nhàng dùng ngón giữa và ngón áp út mổ nhẹ vào lòng bàn tay, đến khi đầu móng tay ửng hồng.


Cao Khanh Trần, em xem anh còn giả ngốc đến bao giờ.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net