Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ biết tối nay Cao Khanh Trần sẽ quay lại, giao nhiệm vụ chỉ huy cho cấp dưới, cũng không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt buông một câu "Có chuyện trực tiếp liên lạc" rồi rời đi.


Cậu đặt một nhà hàng danh giá nhất có thể tìm được. Trong khu quân sự tất cả đều giản lược, ngoại trừ thiết bị quân sự, không cho phép những thứ quá bày vẽ phô trương.


Phố đã lên đèn Cao Khanh Trần mới đến.


"Xin lỗi, để cậu đợi lâu."


Châu Kha Vũ không quá để tâm, nhướn mày ra hiệu cậu ngồi xuống phía đối diện.


Cao Khanh Trần thực có chút đói, cơm trưa ăn được vài miếng vội vàng, lại phải chạy tới chạy lui đến lúc này mới rảnh hẹn gặp, vốn tưởng Châu Kha Vũ sẽ chuẩn bị một bàn đồ ăn cho cậu lấp bụng, không ngờ lại là mấy món ngọt tráng miệng tinh xảo đẹp đẽ.


Thôi thì có còn hơn không.


Cậu ăn được nửa bát súp ngọt, đường cho phép cậu nạp năng lượng trong thời gian ngắn nhất, nhưng hương vị thực sự rất trung bình, chất lỏng được bao bọc trong kem và đường tan chảy hoàn toàn, như một viên kẹo nổ trong miệng truyền đến dây thần kinh vị giác.


Một bát súp nóng vào bụng, Cao Khanh Trần trong giây lát cảm thấy dễ chịu. Châu Kha Vũ hình như đã ăn cơm tối, chỉ có mình cậu động dao động dĩa thật có chút xấu hổ, vì vậy cậu bắt đầu nói chuyện với Châu Kha Vũ, nhưng cũng không biết nói gì cho phù hợp, phần lớn thời gian đều tập trung ăn uống che giấu sự miễn cưỡng.


"Châu Kha Vũ." Cao Khanh Trần mở lời.


"Ừ? Anh nói đi."


"Có thể giúp anh sắp xếp một tân binh tới khu thực tiễn không?"


"Cái này . . . " Châu Kha Vũ do dự trong giây lát, sau đó bày ra biểu cảm nuối tiếc, "Em không có nhiều liên hệ với người bên đó."


Không ngờ Cao Khanh Trần chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm, bắt chéo tay lên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.


Thậm chí còn chưa thử đã từ bỏ, Châu Kha Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, "Không hỏi đến câu thứ hai sao?"


Cao Khanh Trần vội xua tay, "Không sao, anh chỉ hỏi một câu đó."


"Vị tân binh này là?"


"Em trai anh." Cao Khanh Trần ăn xong một miếng điểm tâm đặt cái dĩa trên mặt bàn, "Là lính gác, gần đây anh mới đưa cậu ấy đi xét nghiệm, lát nữa còn phải đi đón cậu ấy."


"Ừm" Châu Kha Vũ chưa từng nghe nói cậu vẫn còn một người em trai lính gác, hạ giọng hỏi, "Bao nhiêu tuổi?"


"Sắp mười tám rồi."


"Cũng không còn nhỏ."  Châu Kha Vũ nhận xét, "Nếu kết quả thử nghiệm không quá kém, em có thể giúp."


Bình thường mà nói, chỉ có tốt nghiệp từ học viện quân sự mới được tính là lính gác dẫn đường chân chính. 


Học sinh lúc nhập học sẽ dựa theo cấp độ tinh thần lực phân vào các khu: Đại bộ phận tố chất bình thường học ở khu tân binh, một số năng lực lớn mạnh có thể nhảy qua khóa tân binh tới khu thực tiễn, mà thiểu số ưu tú sẽ trực tiếp tới khu dự chiến.

Cao Khanh Trần chính là tốt nghiệp sau năm năm học ở khu dự chiến, nhưng cậu vẫn chưa tính là thiên tài, trời sinh ưu tú phải nhìn Châu Kha Vũ, cùng hoàn thành khóa học năm năm, hiện tại còn chưa đầy hai mươi tuổi, đã kiêm chức giáo quản hướng dẫn sinh viên được hai năm.


Đến khi trực tiếp gặp em trai của Cao Khanh Trần, Châu Kha Vũ mới biết mình đã lầm.


Cậu vốn tưởng Cao Khanh Trần nhờ cậu giúp sắp xếp em trai tới khu thực tiễn là vì năng lực thực sự của người kia chỉ ở trình độ tân binh, Cao Khanh Trần muốn thông qua cậu đi cửa sau, và cậu tất yếu phải hối hận vì luôn tự cho mình là đúng.


Báo cáo thử nghiệm tinh thần lực của Doãn Hạo Vũ đạt cấp A+, và cậu mới mười bảy tuổi.


Thành thật mà nói, số liệu của cậu đã vượt qua Châu Kha Vũ lúc mới nhập học. 

Trình độ cấp S của Châu Kha Vũ hoàn toàn không phải trời cho, cậu nhập học năm mười hai tuổi, thành tích thử nghiệm đạt A, kiểm tra tốt nghiệp trở thành lính gác cấp S, đó là cột mốc đột phá khai thiên lập địa. 

Từ A đến S đại diện cho không ít mồ hôi, máu và tự kỷ luật nghiêm khắc, người chưa trải qua căn bản không thể tưởng tượng được.



Cách đó không xa, Cao Khanh Trần đang giúp em trai chỉnh trang đồng phục huấn luyện vừa được phát, những ngón tay mảnh dẻ dạo chơi trước ngực người lính gác, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo, cảm giác hòa hợp không thể nói thành lời.


Tự nhiên, thân mật, khiến người đố kỵ.


Sau đó còn khiến người ta ghen tức hơn.


Bọn họ không biết nói gì, người lính gác đột nhiên há miệng ngậm lấy đầu ngón tay người dẫn đường, người dẫn đường cũng không bài xích, dịu dàng sờ mặt cậu, còn vô thức kiễng chân nhích lại gần, từ góc độ này nhìn tới, giống như trao nhau một nụ hôn.


Ngón trỏ gõ vào cánh tay một cách chậm rãi và đều đặn, cho thấy cảm xúc không mấy dễ chịu của chủ nhân. Châu Kha Vũ thấy Cao Khanh Trần quay đầu nhìn mình, sau đó em trai cậu cũng nhìn sang.


Đó là một đôi mắt công kích mười phần hung hãn, giống mãnh thú trong rừng sâu muốn ngũ mã phanh thây kẻ địch thể hiện uy lực, nếu đổi thành người khác, sợ rằng chỉ ba giây đã bị ánh mắt của cậu dọa sợ đến nhũn chân.

Một chút cũng không giống Cao Khanh Trần, từ đâu nhảy ra người em trai này?



Thức dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Châu Kha Vũ xem qua tin nhắn chưa đọc trên máy liên lạc rồi đi tới tòa nhà quản lý kho lưu trữ.


Lưu Chương đang nổi cáu với một học sinh, đúng lúc Châu Kha Vũ bước vào, đứa nhóc kia bị đập vào mặt một xấp văn kiện.


"Có chút chuyện cỏn con, gà còn làm tốt hơn cậu."


Lưu Chương không chút lưu tình, học sinh kia ủy khuất nhặt văn kiện rơi đầy trên đất, nhìn Châu Kha Vũ với ánh mắt cầu cứu.


Châu Kha Vũ dở khóc dở cười, lướt qua cậu tới trước bàn làm việc của Lưu Chương, bình tĩnh đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, "Đều làm xong rồi?"


Cậu học sinh nhận được tín hiệu nhẹ tay nhẹ chân rời đi, Lưu Chương hất cằm hướng chồng văn kiện ở góc bàn, "Sổ ghi tên học sinh đăng ký làm xong rồi, tư liệu cá nhân không nhiều, tôi có thể tra được vài thứ."


Châu Kha Vũ liếc nhìn vài đường, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, "Bị bỏ rơi, cũng là nói không có quan hệ huyết thống."


"Loại gene cao cấp như vậy, điều tra không khó, nhưng không loại trừ khả năng đột biến gene."


Châu Kha Vũ nhướn mày, "Như vậy là không có giải pháp?"


"Chính xác", Lưu Chương đẩy kính, "Có điều, chuyện đó liên quan gì đến cậu?"


"Không liên quan."


Biết bọn họ không cùng huyết thống là đủ, những cái khác Châu Kha Vũ không quan tâm, chỉ là thuận miệng nhắc tới.


"Cảm ơn, buổi tối mời cậu ăn cơm."


Trên đường trở về có mưa nhỏ, Châu Kha Vũ không đi xe, cũng không quay lại mượn ô, chậm rãi đi dưới cơn mưa nhàn nhã.


Cậu không biết bản thân đi dạo bao lâu, tới khi bật hộp quẹt lửa mới nhớ ra thuốc ướt, chỉ cúi người hút vài ngụm, sau đó ném vào thùng rác bên đường.


Cậu có chút không hiểu bản thân gần đây bị làm sao.


Cao Khanh Trần rất tốt, nhưng không phải dẫn đường tốt duy nhất, người thích hợp hơn không thiếu, dù sao thì khi cùng dẫn đường khác đo lường tương thích . . . cậu chỉ vào phòng cộng hưởng ngủ một giấc cũng đạt chỉ số không dưới 10%.

Nhưng sâu trong tiềm thức cậu lại mười phần khẳng định Cao Khanh Trần chính là người mình muốn, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, ham muốn thể hiện mãnh liệt khiến cậu suýt mắc sai lầm trong nhiệm vụ.


Nhưng Cao Khanh Trần thì sao?


Năm lần bảy lượt từ chối liên kết tạm thời không nói, nhắm mắt làm ngơ sự quan tâm chăm sóc của cậu, khiến cậu như một kẻ ngốc bị Lưu Chương cười nhạo.

Bây giờ còn mang theo một trong hàng triệu lính gác tuyên bố là anh em thân thiết. Để thị uy? Khoe khoang? 

Châu Kha Vũ cậu từ lúc nào lại có loại cảm giác thất thế này, Cao Khanh Trần dựa vào cái gì?


Châu Kha Vũ, cậu cũng có ngày này.


Cậu tự cười giễu nghĩ.


Hộp thuốc lá bị bóp méo, nghĩ một lúc vẫn là nhét lại vào túi áo. Ngày nay thuốc lá là sản phẩm bị kiểm soát, cậu ở cấp cao mới được đặc xá vài hộp, không nên lãng phí, bằng không cả tháng khó chịu.


Châu Kha Vũ nheo mắt, kỳ thực cậu căn bản không cận thị, lại sợ qua màn mưa không đủ tinh tường, không thể nhìn rõ người kia.


Cao Khanh Trần đứng trước cửa căng tin, cách màn mưa phía trước một bước dài, chắc là mới ăn cơm xong, đúng lúc trời mưa.


Chỉ có một mình, không đi cùng em trai?


Cao Khanh Trần thoáng kinh ngạc, sau đó lộ ra ánh mắt lo lắng một cách tự nhiên. 


Chỉ thấy Châu Kha Vũ giống một chú cún mắc mưa lắc lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn cậu, "Chào anh."


"Chào cậu."


Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của đối phương, Châu Kha Vũ trong lòng vẫn là có chút vui vẻ, "Ăn sáng rồi?"


"Ừ."

Không quá hào hứng.


"Không lo lắng em trai anh?"


" . . . Có một chút." Cao Khanh Trần định nói lại thôi, nhưng có lẽ vì đối tượng thảo luận là Doãn Hạo Vũ khiến cậu muốn nhiều lời, "Cậu ấy từ nhỏ vô pháp vô thiên quen rồi, không biết có thể thích ứng không."


"Con trai nên kỷ luật nghiêm khắc, nhất là loại . . . vô pháp vô thiên." Châu Kha Vũ vô thức nhấn mạnh mấy chữ cuối, sau đó liền thể hiện áy náy, "Tôi quá lời rồi."


"Cậu nói đúng, cậu ấy khẳng định quá thiếu kỷ luật, tôi sớm đã muốn gửi tới học viện, nhưng cậu ấy không muốn, tôi cũng đành chịu . . . "


Châu Kha Vũ phát hiện, chỉ cần nhắc đến em trai, Cao Khanh Trần rõ ràng nói nhiều hơn bình thường, biểu cảm cũng phong phú đến mắt thường cũng nhận ra. 

Không biết nên vui mừng hay tiếc hận, vui vì Doãn Hạo Vũ bị biến thành lá chắn tạm thời, hận vì Cao Khanh Trần đối với người em trai không cùng huyết thống này mười phần dụng tâm.


"Cười một cái."

Châu Kha Vũ xa xỉ đề nghị.


Cao Khanh Trần khựng lại hai giây, cũng không keo kiệt.



~ 🍓🍓🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net