1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba172d2a

Phương Tiểu Bảo là chó con, vậy con của Tiểu Bảo là tiểu chó con~
Cốt truyện không giống tiểu thuyết và phim
All Phương, Hoa Phương, Địch Phương
Giang hồ không biết Tiểu Bảo là con của Thiện Cô Đao
  —--------------------------------------
Trong giới võ lâm không ai không biết Phương Vệ An. Hắn là con của Môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di - đệ nhất thiên hạ, còn là đệ tử của Địch minh chủ Địch Phi Thanh Kim Uyên Minh - đệ nhị thiên hạ. Mà bản thân hắn là chủ nhân của Thiên Cơ Các, mẹ hắn trước đây chính là con của nữ sĩ Hà Hiểu Tuệ - Phương Đa Bệnh.
Thiên hạ đều biết Lý Tương Di tình sâu nghĩa nặng với Phương Đa Bệnh, khi Phương Đa Bệnh sinh Phương Vệ An cậu bị Thiện Cô Đao bắt cóc và giết hại một cách dã man. Lý Tương Di với cơ thể vẫn chưa giải độc đi tìm Thiện Cô Đao báo thù sau đó mai danh ẩn tích khỏi chốn giang hồ để nuôi con của Phương Đa Bệnh. Đứa bé ấy không chỉ mang họ Phương mà còn lớn lên trong Thiên Cơ Đường.
Những việc hắn làm cũng không cần giang hồ cảm động.
Nhưng giang hồ cũng tò mò không hiểu Địch minh chủ Kim Uyên Minh Địch Phi Thanh muốn gì. Hắn cũng tham gia báo thù cho Phương Đa Bệnh sau đó còn nhận Phương Vệ An làm đệ tử của mình.
Thế nhân kinh ngạc, vậy mà hài tử của đệ nhất thiên hạ lại không nhận y làm thầy. Nhưng việc này Lý Tương Di không ý kiến, cũng không đến phiên người ngoài lên tiếng thay.
Cứ như vậy Phương Vệ An từ từ lớn lên. Thân thể Lý Tương Di cũng không cách nào chèo chống nữa, cuối cùng y đi theo Phương Đa Bệnh. Vài năm sau Địch Phi Thanh cũng qua đời. Đệ nhất và đệ nhị thiên hạ cùng rời bỏ thể giới, thiên hạ mười năm qua cũng thay đổi thật nhiều.

Chủ nhân mới của Thiên Cơ Đường là Phương Vệ An. Dù chỉ mới 20 tuổi nhưng hắn đã trưởng thành vượt bậc so với những người cùng tuổi.
Đương nhiên hắn cũng nghe rất nhiều lời đồn đại trong giang hồ, về chuyện của cha hắn Lý Tương Di và mẹ hắn Phương Đa Bệnh. Cũng có cả lời về sư phụ hắn Địch Phi Thanh, nhưng chung quy lại đều là lời đồn đoán của nhân gian.
Phương Vệ An cầm ba ném nhan trong tay nghiêm túc cúi đầu thắp cho bức chân dung trước mặt.
Bức tranh vẽ một thiếu niên dương quang, toàn thân vận y phục xanh lam, vai khoác áo choàng gấm, cưỡi ngựa đạp cát vàng, rẽ sóng biển mà đi. Thắt lưng người đeo một mảnh ngọc bội và dắt một thanh kiếm dài. Tóc buộc cao, gió thổi tung làm đuôi tóc đung đưa. Đôi mắt cho dù là họa lại vẫn sáng trong thanh tịnh, tựa mây tựa trăng, như là tự do như là hiên ngang kiên định. Có thể nói nó vừa là ngọc vừa là kiếm.

Vô luận là ai nhìn vào đều sẽ thấy Phương Vệ An có mấy phần giống người trong tranh, đặc biệt là lông mày và miệng như đúc từ một khuôn.

Phương Vệ An cắm nén nhang trong tay xuống, ngây người nhìn vào bức chân dung một lúc rồi mới nói: "Mẹ, hôm nay là giỗ người, con đến dâng hương cho người, như cha và sư phụ từng làm trước đây."

Người trong tranh là Phương Đa Bệnh, nhưng cậu đã qua đời từ 20 năm trước. Phương Vệ An không có ký ức gì về Phương Đa Bệnh nhưng theo lời cha và sư phụ và cả ông bà kể lại Phương Vệ An đều khắc ghi vào đầu.

Mẹ hắn rất giỏi võ thuật, đôi mắt người như biết nói. Tính cách mẹ có chút thiếu gia nhưng chưa bao giờ tự kiêu tự phụ, hơn hết người có một trái tim trong sáng và nhân hậu mà không ai trên đời sánh được, tâm vững như đá.
Phương Vệ An vô cùng tò mò về mẹ mình. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người thật. Tất cả cũng chỉ có bức chân dung và những lời truyền miệng của người khác để lại. Khi Phương Vệ An còn nhỏ mỗi khi hắn hoang mang lo lắng hắn đều tìm đến bức chân dung của người, nhìn nụ cười của mẹ, hắn nghĩ nếu mẹ vẫn còn, người nhất định người sẽ đến an ủi hắn.
Danh hiệu của cha quá nặng nề, tâm tư của sư phụ quá thâm sâu, Phương Vệ An dù tuổi còn trẻ nhưng vẫn cảm nhận được khi hai người nhìn hắn cũng là đang nhìn một người khác. Hắn biết, người đó chính là mẹ.
Phương Vệ An thường nhìn vào gương và tự hỏi mình giống mẹ đến mức nào, nhưng càng nhìn hắn sẽ càng cảm thấy buồn. Dù giống mẹ đến đâu hắn cũng không phải là người, hắn sẽ không được họ ôm lấy như mẹ.

Phương Vệ An đứng ở đó rất lâu, điều này đã trở thành thói quen sau khi cha và sư phụ qua đời. Ở bên ngoài hắn là chủ nhân Thiên Cơ Đường, chỉ có ở đây hắn mới được khuây khỏa.

"Cốc cốc cốc -" tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Phương Vệ An

"Thiếu chủ, người của Tứ Cố Môn đã đến." nghe tiếng thông báo Phương Vệ An chỉnh lại quần áo đi ra ngoài. Vừa mở của hắn đã thấy đầu choáng váng, cả bầu trời như sụp đổ đè lên người hắn.
"Thiếu chủ, thiếu chủ." trước khi ngất, hắn nghe thấy tiếng người làm lo lắng hét lên.

Phương Vệ An lần nữa tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trong rừng rậm, hắn kinh hãi đưa tay sờ thắt lưng. Thanh kiếm hắn luôn mang bên mình đã biến mất, không chỉ vậy mảnh ngọc bội mẹ hắn đeo từ nhỏ do mẹ để lại cũng không thấy đâu.
Nhiều năm lăn lộn khiến hắn lập tức cảnh giác. Rõ ràng hắn chỉ mới ngất xỉu trước tế đường, nơi vắng vẻ chỉ có cha con hắn đến bầu bạn cùng mẹ vì sao tỉnh dậy liền ở đây? Kiếm vẫn luôn gắn liền thắt lưng nhiều năm, ai có thể lấy kiếm của hắn, làm vậy với mục đích gì? Phương Vệ An trong lòng rất nhiều nghi vấn nhưng không có cách nào giải đáp.
Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động ở cách đó không xa,
"A!!! Lý Liên Hoa ngươi dám bỏ rơi ta! Thật đáng giận!" Phương Đa Bệnh nhìn Liên Hoa Lâu đã không còn dấu vết, tức giận đùng đùng giậm chân.

Phương Vệ An cau mày, Lý Liên Hoa? Đây không phải là tên giả cha hắn từng dùng sao? Phương Vệ An chậm rãi đi về phía âm thanh, khi nhìn thấy người nói hắn liền sững sờ.
Cậu ấy giống hệt người trong bức tranh, chỉ trừ việc người trước mặt không cười. Đúng hơn là người này sống động, có cảm xúc, rất chân thật.
Nhưng Phương Vệ An cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, làm sao có thể? Ai lại có thể giống mẹ hắn đến thế! Ai bày ra thủ đoạn độc ác này? Dám đem người đã mất ra đùa giỡn, nếu để hắn bắt được, giết không thương tiếc!

"Là ai?!"

Phương Vệ An phân tâm nên trượt chân làm Phương Đa Bệnh phát hiện cách đó không xa có người đang trốn trong rừng.
Phương Vệ An suy nghĩ một chút rồi trực tiếp bước ra ngoài: "Xin lỗi đã quấy rầy thiếu hiệp, ta chỉ ở đây nghỉ ngơi một lát."

Nhìn người trước mặt Phương Đa Bệnh có chút sửng sốt, Ly Nhi bên cạnh liền lên tiếng: "Thiếu gia, người này thật giống ngài."
Nghe Ly Nhi nói, Phương Đa Bệnh liền có phản ứng, khó trách hắn cảm thấy người trước mặt trông quen quen
Tình huống này, lẽ nào cậu có anh em?

Phương Vệ An không nói gì chỉ im lặng quan sát Phương Đa Bệnh, hắn thấy đối phương đeo ngọc bội và kiếm trên người. Lòng Phương Vệ An có rất nhiều nghi vấn, kia chính là Nhĩ Nhã kiếm của mẹ hắn.
"Trên thế gian này có bao nhiêu kỳ tích, người giống người, vật giống vật, có thể cùng vị thiếu hiệp đây tướng mạo tương tự vài phần cũng thật là hữu duyên, không biết nên xưng hô với người như nào?" Phương Vệ An nở nụ cười với người trước mặt. Hắn có một suy đoán trong đầu, dù nó cực kỳ kì quái, hắn vẫn muốn có được đáp án.

Phương Đa Bệnh cũng mỉm cười đáp lại: "Ta là Đa sầu công tử Phương Đa Bệnh. Không biết phải gọi ngươi là gì."

Vừa nghe đến tên này Phương Vệ An liền biết điều mình suy đoán đã đúng, hắn hiện tại xuyên không quay về mấy mươi năm trước, lúc mẹ hắn còn sống.
Nhìn người trước mắt, Phương Vệ An không ngờ mình có thể gặp lại mẹ, còn là vào thời điểm mẹ hắn là thiếu niên dương quang khí thế ngút trời, tràn đầy sức sống.
Phương Đa Bệnh không ngờ rằng người đàn ông này nhìn mình liền khóc, tay chân liền luống cuống,
"Ngươi, ngươi sao thế? Ta nói gì sai sao?" Phương Đa Bệnh cẩn thận đến bên Phương Vệ An nhẹ nhàng hỏi.

Phương Vệ An lắc đầu, cười đáp: "Không có, chỉ là nhìn thấy Phương thiếu hiệp làm ta đột nhiên nhớ đến một người bạn cũ, chúng ta đã lâu không gặp nhau. Để Phương thiếu hiệp chê cười rồi."
Nghe vậy Phương Đa Bệnh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, hành tẩu giang hồ không câu nệ tiểu tiết, huống gì thiếu hiệp đây cũng là người trượng tình trượng nghĩa."
Phương Vệ An mỉm cười: "Quên giới thiệu, ta cũng cùng họ Phương với thiếu hiệp, tên An, Phương Vệ An."
"Vậy chúng ta gặp nhau thật sự là định mệnh rồi." nhìn Phương Đa Bệnh bộ dáng hớn hở, Phương Vệ An lại hỏi tiếp: "Vừa rồi ta nghe Phương thiếu hiệp hét lớn cái gì mà lại bỏ? Không biết thiếu hiệp thất lạc món đồ nào sao?"
Phương Đa Bệnh có chút xấu hổ, gãi gãi tóc:
"Không phải ta làm mất đồ, chỉ là.... chỉ là..."
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Phương Đa Bệnh, Phương Vệ An cũng không trêu chọc nữa, hắn nói: "Phương thiếu hiệp biết không, kỳ thực ta cũng đánh mất một thứ. Ta đang đi trên đường thì bị đánh bất tỉnh. Kẻ đó cướp đi kiếm và ngọc bội của ta, giờ ta vận động mạnh cũng thật khó."

Nghe Phương Vệ An nói Phương Đa Bệnh cũng chợt nhận ra:  "A, ra là vậy. Ta cũng thấy thiếu hiệp đây giống một thiếu gia quyền quý, vì sao ngươi lại đến vùng rừng núi hoang vu này?"

"Thiếu gia quyền quý gì đó đừng nói, kỳ thực ta cũng là người luyện võ, nếu Phương thiếu hiệp không ngại cứ gọi thẳng tên ta đi. Chúng ta gặp nhau đã là một duyên phận." Hắn miệng nói mặt cười, Phương Đa Bệnh cũng dần buông lỏng cảnh giác.
"Người gọi ta là Vệ An đi, không cần phải gọi Phương thiếu hiệp đâu."
Biết đối phương không có tiền, Phương Đa Bệnh cực kì trượng nghĩa muốn dẫn y đi cùng. Phương Vệ An đương nhiên đồng ý.

Nhìn Phương Đa Bệnh ở phía trước Phương Vệ An trong lòng không khỏi vui mừng. Dù không biết vì sao đột nhiên trở về mấy mươi năm trước nhưng có thể ở bên mẹ, người hắn luôn nhớ nhung như bây giờ thì thật tốt. Bằng mọi giá hắn sẽ bảo vệ mẹ để người sống an toàn.
Nhưng đúng như cha và sư phụ đã nói, mẹ hắn lúc trẻ thật sự rất dễ lừa gạt, tùy ý bán thảm vài câu mẹ đã để người khác lên đường cùng.
Trên đường đi Phương Vệ An và Phương Đa Bệnh cùng trò chuyện, nghe Phương Đa Bệnh đoán Lý Liên Hoa là dược ma của Kim Uyên Minh hắn gần như mất bình tĩnh. Mẹ ơi, người như vậy mà lại nghi ngờ cha sao?

Nhưng Phương Vệ An cũng không bàn luận nhiều, giấy không gói được lửa, hơn nữa hắn thấy mẹ dễ lừa gạt như vậy, không, người đơn thuần như vậy, nhất định cha sẽ giải đáp thỏa đáng cho mẹ.

Bốn người thấy Liên Hoa Lâu đậu ở ven đường, Phương Đa Bệnh vào trong tìm, Phương Vệ An cũng vào xem có tìm được chút dấu vết nào về cha mình hay không, đáng tiếc không tìm thấy gì.

Buổi tối cả nhóm đi đến quán trọ, nghe người phục vụ nói lời dọa thần dọa quỷ, Phương Vệ An đương nhiên không tin. Phương Đa Bệnh lại nghe lời, trực tiếp bước qua chậu than đi vào quán. Sau đó đúng như dự đoán, cậu thấy Lý Liên Hoa đang ăn dưa hấu.

Phương Vệ An nhìn Lý Liên Hoa vừa ăn vừa chơi với chó nhất thời chỉ biết thở dài. Trước đây cha hắn mặt mày luôn nghiêm túc đứng đắn, không ngờ bây giờ lại có thể thấy dáng vẻ tùy ý này của cha.
Bất quá so với biểu cảm của Phương Đa Bệnh thì liền thấy không tốt. Phương Vệ An không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn ở bên Phương Đa Bệnh.
Trước đấy hắn từng không thích tập võ nhưng lại bị cha và sư phụ ép, nếu có mẹ ở bên, có phải người sẽ bí mật bao che hắn, vụng trộm cho hắn đi nghỉ không.
Xem ra bây giờ nếu hắn làm nũng mẹ nói không chừng người sẽ làm như thế thật.
Phương Vệ An đi theo Phương Đa Bệnh đến bàn Lý Liên Hoa ngồi xuống. Lý Liên Hoa tự nhiên nhìn qua hắn. Chỉ mới không gặp một ngày người này đã dẫn theo một người khác.
Trong khi Phương Đa Bệnh nói chuyện Phương Vệ An đưa tay lấy một miếng dưa hấu trên đĩa, kết quả Phương Đa Bệnh nhìn thấy liền hất tay hắn ra: "Đừng ăn bừa bãi, đồ không sạch sẽ cẩn thận ăn vào đau bụng." vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa.
Phương Vệ An thu tay lại, bất lực nhìn Phương Đa Bệnh, hắn biết dưa không có vấn đề gì nhưng hắn cũng không nói chỉ quay sang chơi với Hồ Ly Tinh.

Lý Liên Hoa nhìn hai người tương tác, cảm thấy thực kỳ quái, nhịn không được liền hỏi: 'Ta chưa từng gặp công tử bao giờ? Nhưng nhìn ngươi có chút giống Phương thiếu hiệp, chẳng hay là em trai Phương thiếu hiệp?"
Phương Vệ An nghe vậy liền nhanh chóng đáp: "Ta là Phương Vệ An, dáng vẻ trùng hợp giống với Phương thiếu hiệp thôi, không có quan hệ gì. Ta trên đường đụng phải bọn cướp nên mất hết tiền, Phương thiếu hiệp trượng nghĩa nên đáp ứng đồng ý cho ta đi chung."
Lý Liên Hoa nghe xong liền cau mày. Chỉ mới gặp hôm qua? Quan hệ tốt như vậy? Cảm giác người này thật quen mà cũng không quen.
Lý Liên Hoa để mắt đến Phương Vệ An, Phương Vệ An đang chơi với chó bên này lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đang nghĩ phải làm gì để có tiền mua đồ ăn ngon cho mẹ đây. Lúc trưa mẹ đã nói hiện tại người cũng không có đủ tiền. Hắn biết nguyên nhân đương nhiên là vì mẹ lén trốn khỏi Thiên Cơ Đường.
Phương Đa Bệnh thấy Lý Liên Hoa chăm chú nhìn Phương Vệ An liền vội vàng nói: "Này, đừng có đổi chủ đề. Ngươi nói ngươi vội đi về phương Bắc nhưng ta thấy thực chất là vì Phác Nhị Hoàng."
Nhìn Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa mỗi người một câu qua tranh qua đáp lại Phương Vệ An không khỏi thở dài. Hóa ra cha hắn từ sớm đã thích trêu chọc mẹ hắn. Nhìn bộ dáng mẹ mình nghiêm túc như vậy thật sự rất đáng yêu. Sau này hắn cũng phải tìm cho mình một người giống mẹ.
Phương Đa Bệnh nghiêm túc chất vấn nhưng Lý Liên Hoa lại tùy ý đáp, hắn nhìn Vệ An lén nhìn Phương Đa Bệnh, thỉnh thoảng còn cười khúc khích. Lý Liên Hoa cảm thấy người này có vẻ đã chuẩn bị trước khi đến.
Lý Liên Hoa không khỏi thở dài trước sự ngây thơ của Phương Đa Bệnh, cậu vậy mà dám tùy tiện nhặt người lạ trên đường rồi mang theo.

*.*.*

Phần bình luận khá buồn cười nên mình dịch vài cái cho mn cùng đọc (~ ̄³ ̄)~

@UN-HAbitat: cười chớt tui, hai cha con đều cho rằng Tiểu Bảo dễ lừa, hahahaha, nhưng đúng là hắn rất dễ lừa thật
@Hoa mực bay: haha Lý Liên Hoa thích trêu người khác, Địch Phi Thanh thích bắt nạt người khác, phải chọn người đối xử với mẹ thật tốt, Phương Vệ An chắc đau đầu lắm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net