6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/1f0240fb_2ba50d396

Phương Vệ An đưa Phương Đa Bệnh đi tìm một quán trọ. May là hắn đã lấy một ít vàng bạc từ lăng mộ nếu không liền không có tiền trả phí khám bệnh.
Sau khi Phương Đa Bệnh tỉnh dậy điều đầu tiên cậu hỏi là: "Lý Liên Hoa ở đâu? Hắn có ổn không? Hắn có lấy được Nước Mắt Quan  m không?"
Nghe cậu câu nào cũng hỏi về Lý Liên Hoa, Phương Vệ An tức giận. Mẹ vậy mà còn nghĩ đến người đó, chết một lần chưa đủ sao?
"Đệ không biết. Sau khi huynh bị đánh bất tỉnh hắn liền bỏ chạy. Là đệ đưa huynh ra khỏi mộ." lời nói mang theo ngữ khí lạnh lùng lẫn oán hận
Phương Đa Bệnh chớp mắt: "Hả? Thế hắn có gặp nguy hiểm không? Chúng ta cứ rời đi như vậy hắn sẽ không đánh lại tên nhóc kia."
Càng nghe Phương Vệ An càng tức: "Thay vì nghĩ cho người khác huynh chú ý đến bản thân mình hơn đi. Huynh bị thương mà hắn lại bỏ chạy không nói một lời, nếu đệ không ở đó thì có phải huynh chết trong mộ rồi không? Một người vong ân phụ nghĩa, thấy chết không cứu huynh còn nhớ đến làm gì?"
Nhìn Vệ An kích động Phương Đa Bệnh ngạc nhiên: "Vệ An, đệ không sao chứ?"
Phương Vệ An quay đầu đi. Hắn nghĩ đến nguyên nhân hắn mất mẹ khi vừa mới sinh ra là vì cha liền không nhịn được khó chịu. Cha dạy dỗ hắn từ nhỏ, đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, nguyên lại đằng sau lại là người như thế này. Hắn thấy tình yêu của cha, sự nhớ nhung và chân tình của cha với mẹ kỳ thật đều là giả.

Đó là bởi vì hắn còn trẻ nên không thể nhận ra được kỹ năng diễn xuất của cha mình giỏi đến mức nào.

Phương Đa Bệnh không nghĩ tới Phương Vệ An lại đột nhiên khóc. Rất im lặng, những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống. Phương Đa Bệnh nhìn mà lòng ân ẩn đau
"A, Vệ An, đệ sao thế? Đừng khóc, ta không sao. Võ giả nào mà không từng bị thương, ta không sao thật đấy, không có vấn đề gì lớn hết." Phương Đa Bệnh an ủi, cậu không rõ hắn vì cái gì mà lại khổ sở như vậy

Phương Vệ An nước mắt đầm đìa quay đầu lại nhìn Phương Đa Bệnh: "Tiểu Bảo, chúng ta về sau đừng gặp Lý Liên Hoa đó nữa được không? Hắn không phải người tốt, hắn không đáng để huynh tin tưởng. Nếu huynh muốn gia nhập Bách Xuyên Viện đệ có thể giúp huynh."
Dù không hiểu vì sao Phương Vệ An lại có thành kiến với Lý Liên Hoa nhưng để xoa dịu hắn Phương Đa Bệnh vẫn đồng ý: "Được rồi được rồi, không gặp hắn nữa, chúng ta tự điều tra án."
Nói vậy nhưng cậu vẫn muốn gặp y càng sớm càng tốt. Cậu muốn biết sau khi mình bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì mà Phương Vệ An lại cư xử như vậy. (Cỏ: em Bảo cứ như nhỏ bạn thân tôi sáng khóc lóc báo tin chia tay nhưng tối lại nhắn "ê mày ơi chúng tao quay lại rồi"🙂)

Vết thương của Phương Đa Bệnh không nghiêm trọng, thậm chí không cần dùng thuốc, cậu vì thế mà cũng không chậm trễ liền đến Bách Xuyên Viện để trình báo vụ án lăng mộ cấp một. Phương Vệ An gật đầu, đương nhiên hắn không ngăn cản, chỉ cần không đi tìm Lý Liên Hoa mẹ hắn có thể đi bất cứ đâu cũng được. Không ngờ trên đường đến Bách Xuyên Viện lại gặp Lý Liên Hoa cùng Cát Phan. Vừa nhìn thấy y mắt Phương Đa Bệnh liền sáng lên, cậu muốn chạy lại thì bị Phương Vệ An cản: "Xem ra chúng ta không cần phải báo rõ tình huống ở mộ rồi. Đã có nhân chứng ở đây, chúng ta mau đi thôi." Nói xong liền kéo Phương Đa Bệnh đi thẳng
Lý Liên Hoa vẻ mặt nó hiểu nhìn theo, chuyện gì vậy? Hắn không lầm khi cảm thấy Phương Vệ An đối hắn rất hận ý nhỉ? Nhưng mà tại sao?
"Vệ An? Vệ An đệ sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra giữa đệ và Lý Liên Hoa? Sao lại tức giận như thế? Trước đó  không phải đệ còn nghĩ cách giúp hắn tìm Nước Mắt Quan  m sao?"
Nghe Phương Đa Bệnh nói liên miên mặt Phương Vệ An lạnh đi: "Hắn không có làm gì đệ, là hắn làm với huynh."
"Hả? Với ta?" Phương Đa Bệnh bối rối. Cậu không hiểu câu trả lời này.
Hai người đi chưa được bao lâu thì bị một người khác chặn đường.
"Ngươi là ai?"
Người đàn ông mặc y phục đỏ, đeo mặt nạ. Phương Đa Bệnh liền đẩy Phương Vệ An ra sau lưng bảo vệ.
Phương Đa Bệnh không nhận ra nhưng Phương Vệ An biết người đó là sư phụ hắn, Địch Phi Thanh.

Tâm trạng của Phương Vệ An vốn đã xấu vì sự xuất hiện của Lý Liên Hoa, giờ Địch Phi Thanh cũng không phải sư phụ hắn nên hắn căn bản không thèm để ý, hắn kéo Phương Đa Bệnh rời đi: "Huynh quản nhiều như vậy làm gì. Nơi đây là Bách Xuyên Viện làm gì có chuyện nguy hiểm xảy ra. Đi nhanh một chút đi không cái gã đàn ông bạc tình kia sẽ đuổi kịp."
"Hả? Cái gì bạc tình? Đàn ông bạc tình ở đâu?" Phương Đa Bệnh ngơ ngác bị Phương Vệ An một bên kéo đi, cậu chỉ kịp quay đầu liếc Địch Phi Thanh một cái
"Phương Đa Bệnh." một giọng nữ vang lên gọi hai người đang muốn rời đi
"Thạch tỷ." Cậu nhìn người tới mắt không giấu vui mừng
"Hôm nay là đại hội thưởng kiếm sao ngươi rời đi vội như vậy?" Phương Đa Bệnh nghe Thạch Thủy nói mà sửng sốt. Đại hội thưởng kiếm? Còn chưa bước vào cổng Bách Xuyên Viện cậu đã bị Phương Vệ An kéo đi mà.
Nhìn dáng vẻ bối rối của Phương Đa Bệnh, Thạch Thủy cũng không giấu diếm: "Kiếm Thiếu Sư của sư phụ ngươi Lý Tương Di đã được tìm thấy."
Phương Đa Bệnh nghe liền phấn khích: "Thật sao? Vậy còn sư phụ ta thì sao? Có phải cũng tìm được rồi không?"
Nụ cười trên mặt liền đông cứng, cô khẽ lắc đầu nhưng rất nhanh khôi phục: "Tìm được Thiếu Sư là một tin tốt rồi, ta tin không lâu sau đó liền có thể tìm được môn chủ."
Nghe Thạch Thủy nói Phương Vệ An không khỏi hừ lạnh một tiếng. Thật nhiều người muốn lừa gạt mẹ hắn, lại muốn hại mẹ hắn chết vô ích à.
Thạch Thủy nhiên cảm nhận được ý khinh thường của Phương Vệ An, cô chay mày nhìn hắn: "Ngươi là tiểu tử hôm ở Ngọc Thành cùng ta đối phó Dược Ma."
Phương Vệ An không nói gì, hắn bước đến trước mặt Phương Đa Bệnh: "Tiểu Bảo chúng ta đi thôi."
Nhưng lần này cậu không nguyện ý: "Vệ An, đây chính là kiếm của sư phụ ta, sao có thể bỏ lỡ. Đi thôi, chúng ta vào Bách Xuyên Viện."
Không đợi Phương Vệ An phản ứng cậu đã đi trước.  Phương Vệ An chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo. Không biết mẹ sẽ phản ứng như nào nếu biết Lý Liên Hoa là Lý Tương Di
Đến cổng Bách Xuyên Viện Phương Đa Bệnh thấy Lý Liên Hoa, cậu liền quên đi lời mình nói với Phương Vệ An trước đó mà kéo Lý Liên Hoa vào sân, chỉ cho y chân dung Lý Tương Di. Phương Vệ An sợ Lý Liên Hoa lại làm gì Phương Đa Bệnh nên chạy theo. Địch Phi Thanh thì đi theo Lý Liên Hoa.
Phương Đa Bệnh hào hứng giới thiệu Lý Tương Di với mọi người, nói sư phụ yêu thích cái gì. Nhớ đến Lý Tương Di thích đồ ngọt liền không khỏi mỉm cười. Phương Vệ An và Địch Phi Thanh ở bên đều bộ dáng khinh thường như nhau. Phương Đa Bệnh rất ghét ai không tôn trọng Lý Tương Di: "Này biểu tình của hai người là thế nào? Còn có ngươi là ai mà to gan bước vào nội viện Bách Xuyên Viện như vậy." câu cuối đối Địch Phi Thanh nói
Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói Lý Tương Di là đệ nhất võ lâm?"
Phương Đa Bệnh cau mày: "Đương nhiên. Ngoại trừ Lý Tương Di trên đời này không có người thứ hai."
Gã mỉa mai: "Trận đại chiến Đông Hải năm đó Lý Tương Di đã thua."
Lời nói như đâm vào phổi Phương Đa Bệnh: "Ngươi nói Lý Tương Di thua Địch Phi Thanh?" Phương Đa Bệnh tức giận: "Ngươi nhìn thấy à? Họ đánh nhau trên biển đấy, ngươi ở đâu chứ? Ngươi là cá thành tinh hay rùa thành tinh?"
Phương Vệ An không ngờ cậu vì bảo vệ Lý Tương Di mà có thể mặt đối mặt Địch Phi Thanh nói như vậy. Lý Liên Hoa một bên nén cười, Phương Tiểu Bảo rất có năng khiếu trêu chọc người khác a.
Thấy Phương Đa Bệnh sắp đánh nhau Lý Liên Hoa liền ngăn lại. Cũng may tiếng chiêng vang lên biểu thị đại hội thưởng kiếm bắt đầu.
Phương Vệ An biết Phương Đa Bệnh nhất định sẽ không rời đi nếu chưa xem được kiếm vậy hắn sẽ cùng mẹ thưởng kiếm rồi đưa người đi. Nếu như mẹ vẫn muốn theo Lý Liên Hoa hắn không ngại báo tin có Thiên Cơ Đường để bọn họ bắt mẹ về. Dù người có cưới công chúa, dù cho hắn không còn trên thế giới này cũng không sao. Hắn sẽ không để mẹ chết một lần nào nữa.
Hắn muốn mẹ mình sống thật tốt, một người tốt đẹp như mẹ phải sống thật lâu, bình an đến già chứ không phải chết khi chỉ mới là thiếu niên.

*.*.*

@Từ cũ: ai nói cho thằng nhỏ biết Địch Phi Thanh truyền cương khí vào người Tiểu Bảo đi, có là sư phụ nó cũng không chịu được
▶️Tác giả rep: Phương Vệ An: trừ tui ra thì không ai trong cái nhà này muốn có gia đình

@Trà sữa 30% đường: ko biết thằng nhỏ sẽ làm gì khi  biết Địch Phi Thanh truyền cương khí ha
▶️Tác giả rep: Phương Vệ An đây là loại sư phụ gì vậy? Tui ko cần, ko cần nữa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net