Chấp niệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em chào chị ạ, chị có....

Seulgi đang tất bật dọn dẹp căn phòng tiếp khách của mình thì nghe tiếng mở cửa và tiếng giày cao gót, định quay lại chào thì...

- Joohyuh...Sao chị lại ở đây?

- Sao em...

Chị ngồi xuống cái ghế bành êm ái ngay gần đó, đôi mắt còn vương chút lệ quan sát em cất ấm trà vào trong tủ.

- Em có khả năng nói chuyện với các linh hồn, như đã nói với chị trước đó, mà hình như chị không thèm quan tâm thì phải.

- Tôi lúc đó đã không quan tâm đến em, thật sự xin lỗi...

- Nhưng tại sao chị lại ở đây? Đây là chỗ dành cho những người đã rời xa thế giới để đi về với một thế giới mới mà. Đừng nói với em là chị đã...

- Đúng vậy, tôi đã tới đây rồi.

Nước mắt chị rơi xuống, lã chã. Seulgi liền chạy đến nắm tay chị, xoa lấy mu bàn tay còn dính nước mắt, lặng lẽ nói:

- Sao chị lại tới đây? Người em không mong cũng phải đến à?

Đúng vậy, em không muốn chị đặt chân đến trạm dừng chân mà không ai muốn tới, những người đã mất còn chứa chan chấp niệm sẽ đến đây, em sẽ thực hiện những điều đó cho họ. Những người trước đơn giản là chỉ muốn được gặp con cái, muốn được nhìn thấy núi Phú Sĩ hay là một bức tranh đẹp, người vợ còn ở lại trần gian của mình. Nhưng chị, chấp niệm của chị là gì? Seulgi có quyền được biết không?

- Tôi bị ung thư giai đoạn cuối rồi đến đây, một tiếng trước tôi vẫn thấy mình trên giường bệnh, thấy tay hắn nắm lấy bàn tay của cậu ta, rồi họ yêu thương nhau ngay trước mặt tôi...

Ngón cái đang xoa lấy mu bàn tay của chị bỗng dưng ngưng lại, Seulgi nhìn chị. Sau khi chia tay, e vùi mặt vào công việc đến bây giờ 

- Nào, đừng khóc quá nhiều, nhóc Jaemin sẽ không nhận ra chị mà đưa đến Cánh Cổng mất. Nói em nghe, chị có còn mong muốn gì chưa được thực hiện không?

- Tôi muốn được sống...

- Được thôi, đợi em một chút.

Seulgi nghe được đến đó liền chạy ngay ra khỏi phòng, bỏ chị ở lại, miệng không ngớt gọi tên Jaemin. Joohyun lặng người trên ghế, đúng rồi, em vẫn thế, chỉ cần chị muốn gì Seulgi sẽ bất chấp chạy đi đoạt nó cho chị, sẽ chẳng quan tâm đến hậu quả đâu, như cái cách em yêu thương chị trong khoảng thời gian hai đứa yêu nhau ngày trước. Miệng chị mấp máy, thốt ra vài chữ cuối:

-...giống như chúng mình ngày xưa....

Em sẽ chẳng nghe thấy đâu....

-----------------------------

- Chị bị thần kinh à! 

Jaemin tức giận gào lên khi nghe thấy chị nó nói ý định của mình với nó. 

- Không hề, năn nỉ đó, nhóc giúp chị mày một lần thôi!

- Thì đúng là chỉ một lần thôi! Vì chị làm gì còn sống đến lần thứ hai nữa!

- Suỵt! Mày là Thần Chết tập sự ở đây là nhờ tao mà, làm theo tao một lần thôi

- Aissssssss!

Jaemin đi tới chỗ Joohyun, đưa cho chị một mặt dây chuyền pha lê.

- Chị không cần quan tâm tôi là ai đâu. Nếu như muốn sống tiếp thì hãy đập nó cho vỡ đi rồi đeo cái nhẫn bên trong nó vào tay, chị sẽ được sống. Vậy thôi, tôi có nhiều linh hồn cần giúp lắm! 

Nói rồi cậu ta liền biến mất, chị cầm mặt dây chuyền lên, ngước nhìn em đang đứng ở cửa phòng nở nụ cười hiền nhìn chị.

- Làm đi, chị xứng đáng mà.

Em cười cười, trong đầu vang vọng lại tiếng của Jaemin: 

- Chỉ có thể là mạng đổi mạng, sổ Tử không thể thêm bớt đâu! Chị định chọn thêm một sinh mạng nào đó vô tội ngoài kia sao!

- Tao này, không sinh mạng nào khác hết!

- Chị bị thần kinh à!

.......

Joohyun cầm mặt dây chuyền lên, nhìn em thêm một lần nữa:

- Sau này nếu tôi còn sống, có thể đến đây tìm em không?

- Chị còn muốn cái gì ở đây nữa chứ haha!

- Nhưng tôi có thể không?

Em đi đến, đặt mặt dây vào bàn tay chị. thủ thỉ:

- Có thể chứ, chỉ cần Joohyun muốn là được, nhưng chị còn mong muốn gì ở nơi này sao?

- Có.

Joohyun tiến đến, đặt một nụ hôn lên môi em, rồi đứng đó, nhìn em, Seulgi toàn thân run bần bật, đúng rồi, chị chỉ thương hại mình thôi, chị yêu anh ta, là cảm xúc nhất thời...

- Làm đi, nhanh lên Joohyun.

- Ừ

Thấy em không có phản hồi gì, chị liền cầm mặt dây, nhè sàn gỗ mà đập thẳng xuống.

Choang!

- ẶC!

- Có chuyện gì sao Seulgi?

Em lắc lắc đầu, ánh mắt ý chỉ chị đeo nhẫn vào ngón tay đi.

- Đợi tôi nhé!

- *gật đầu*

Chị đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út, ngọn đèn chùm trên trần lóe sáng và Joohyun biến mất.

- Hự!

Em phun ra ngụm máu đỏ đang kìm trong miệng, mắt hằn những tia máu đỏ, ôm ngực cố gắng thở.

- Cuối cùng, vẫn chẳng thể quên....

Và rồi, ánh đèn chùm bao quanh thân thể em, đưa một mạng sống nữa đến với Cánh Cổng.

------------------------------

- Seulgi!

Joohyun trong bộ váy trắng thướt tha em tặng nhân ngày sinh nhật tròn 20, đẩy cánh cửa mở vào. Nhưng ở đó chỉ có Jaemin và bộ vest đen, bên cạnh là chiếc hòm thủy tinh tỏa hơi lạnh, em im lặng nằm trong đó.

- Sao..

- Khi Seulgi vào đây làm, phía trên đã tặng chị một điều ước, Seulgi gửi nó vào trong cái mặt dây chuyền. Đến ngày hôm gặp chị, Seulgi nói với tôi điều ước của chị là muốn được sống, tuy nhiên Sổ Tử không thể thêm bớt hay thay đổi, nên chị ta đã dùng điều ước của mình để xin Thần Chết Jaehyun đánh đổi một sinh mạng cho chị được sống.... Chị đập vỡ mặt dây chính là đang thực hiện điều ước của Seulgi.

- Không! cậu nói dối đấy, nếu như Seulgi chết rồi thì em ấy nhất định sẽ đến đây, lúc đó...

- Không có đâu, Seulgi từng nói với tôi, chấp niệm duy nhất của chị ta là được nhìn thấy chị trước khi chết, và...nó đã được thực hiện rồi.

Jaemin đeo găng tay vào rồi chẳng nói gì đẩy chiếc hòm đi.

- Đừng, để nó lại đây, cầu xin cậu...

- Chỉ một lúc thôi, Seulgi cần phải an nghỉ.

Đóng cúc áo vest lại, Jaemin lặng lẽ ra khỏi căn phòng. Chị đứng trước hòm, mở nó lên. Cụm khói trắng lạnh lẽo tràn ra, em đây rồi, nhưng chẳng còn đợi chị nữa...

- Seulgi ah!

Chị cầm lấy mảnh giấy trên tay em, lí nhí: 

"Chị là vị cứu tinh của đời tôi, nhưng.....chết mới được gặp cứu tinh sao? Vô nghĩa. Nhưng thôi, tôi vẫn yêu chị, dù có còn sống hay đã chết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net