Sư / Bảo .
Người nắm tay em đi tiếp quãng đường phía trước không phải anh nhỉ ?
Xin lỗi em về những gì đã bắt em trãi qua , anh thương em nhiều Sư ạ !
Nhưng anh không thể đi với em đến cuối chặng đường được !
Anh chỉ cùng em tiến một khoảng vừa đủ để hai ta còn cái gọi là khoảng trống .
Anh chỉ có thể nhìn em bước tiếp .
Anh chỉ có thể đứng ở phía sau ...
Anh chỉ có thể ... yêu em !
Đừng lo lắng em nhé !
Căn bệnh này sẽ đi với anh trong chặng đường còn lại thay em !
Sẽ ổn nếu anh rời khỏi em !
Anh mong , anh ở trong em vẫn nhiều như em ở trong anh .
Mọi chuyện sẽ ổn thôi , anh yêu em nhiều lắm !
Mong sẽ có một người nào đó thương em , yêu em hơn anh ! Muốn thấy em mặc chiếc váy cưới lộng lẫy cùng anh ta đi tiếp !
Để có người thay anh chăm sóc con ngốc bướng bỉnh như em !
Này ! Khi nào có chồng , đừng quên anh nhá ! Mối tình dài nhất của em đấy !
Yêu em ! Mãi yêu em !
Anh _ Trần Bảo Bình mãi yêu Lý Sư Tử ! Mãi mãi !
...
Tách
Tách
Những giọt nước mắt ấy rơi , đây đâu phải lần đầu cô đọc . Nét chữ run run nhưng cố gắng để rõ nét , tờ giấy đã bạc một màu . Cũng phải ! Cũng đã hơn 4 năm rồi còn gì , cái ngày mà cô điên cuồng khóc lóc chỉ vì một người . Và cứ nghĩ là mình không thể sống nữa .
Để nước mắt lăn dài , cô ngước lên bầu trời cảm nhận cái nắng , cái ấm áp :
- Đồ ngốc ! Đừng lo cho em mà , em sẽ ổn thôi !
Eo cô được siết chặt một cách cưng chiều :
- Đi nào ! Hôn lễ bắt đầu rồi !
Cô quay lại , hôn vào má người đó :
- Ừm ! Đi thôi , Thiên Yết !
Anh trên đó có thấy không ? Có người đã chăm sóc em rồi , cùng em đi hết đoạn đường còn lại ! Anh không cần lo rồi , chỉ cần nhìn em với chiếc vấy trắng đi vào lễ đường với nước mắt hạnh phúc anh nhé !
:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net