Lá Thư Gửi Người Không Yêu Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi người tốt xấu xa nhất thế gian,

Xin chào. Thật tốt vì anh đã mở lá thư này ra, nhưng cũng thật tiếc, vì em chẳng đủ dũng khí trực tiếp nói ra những lời muốn nói ngay khi còn có thể, cũng không có dũng khí để nghe câu trả lời của anh, thế nên đành dùng phương thức đơn phương chất vấn này để viết cho anh mấy dòng.

Chắc Trương Gia Nguyên không đánh anh khi nó đưa anh cái này đâu nhỉ, hy vọng thế.

Và Lưu Chương cũng không tặng anh một bài rap chúc mừng đâu.

Em không biết anh có biết hay không, nhưng em đã luôn chờ anh từ lúc chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Em đã luôn chờ anh nhìn về phía em.

Em đã luôn chờ anh nhận ra rằng có một thằng nhóc 17 tuổi đã thích anh nhiều như thế, vì anh mà trở thành một phiên bản tốt hơn.

Em đã luôn chờ anh nói rằng anh cũng thích em, muốn cùng em bước qua những tháng năm sắp tới.

Em đã luôn chờ anh đáp lại những lần chủ động của em. Thật ra em chưa bao giờ là một người hướng ngoại, cũng chưa bao giờ là người thích chủ động, càng không phải một người kiên nhẫn với điều gì đó đến thế, cho đến khi gặp anh.

Đối với em, chuyện chủ động đối xử tốt với người mình yêu thích vốn dĩ là một chuyện rất tốt đẹp, chẳng có gì đáng xấu hổ, cũng chẳng có gì đáng để so đo rằng ai chủ động nhiều hơn. Thế nhưng cho đến một ngày em nhận ra rằng từ đầu đến cuối vẫn luôn là một mình em chạy về phía anh, hai chữ "chủ động" dần trở nên xấu xí, hèn mọn, dần trở thành nỗi đau trong lòng, biến em trở thành trò cười của thiên hạ khi nói về tình yêu của chúng ta. 

Em nguyện ý chủ động vì yêu anh, chân thành yêu anh, thế nhưng lại quên mất trong mắt của một người không yêu mình, chân thành hay nỗ lực cũng chỉ là một trò hề vô vị không có bất kỳ giá trị nào. 

Thậm chí khi chúng ta đã là người yêu, hóa ra nỗi bất an trong lòng em chỉ có tăng thêm mà không hề giảm bớt. 

Chúng ta không trái với luân thường đạo lý, cũng chẳng cướp giật hạnh phúc của ai, vì cớ gì lại phải lén lút yêu đương, không thể để cho người khác biết được. Yêu em khiến anh cảm thấy xấu hổ như thế sao? 

Em muốn gặp anh, đơn giản là chỉ cần ở bên anh dù không làm gì cả, thế giới vốn dĩ hỗn độn của em liền trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Thế nhưng em vẫn rất sợ, sợ rằng tuần trước đã gặp nhau, tuần này lại gặp nhau nữa, anh có sẽ vì mệt mỏi hay lười ra đường mà từ chối lời đề nghị của em không? Em đã bị từ chối nhiều đến mức cho dù nhà tuyển dụng có từ chối em 100 lần cũng không thể làm tổn thương trái tim của em được nữa. 

Em hy vọng được nghe anh nói rằng anh cũng thích em, anh cũng đã vì em mà rung động. Anh vẫn luôn lẩn tránh câu hỏi đó, anh nói rằng em phải hiểu anh nhất chứ, em đã luôn tự hỏi rằng liệu mình có quá hư vinh không khi khát cầu một lời yêu từ anh. 

Anh cũng chẳng thích lãng mạn, vì anh bảo chúng quá sến súa. Em cũng dần sợ phải nói những lời yêu với anh. 

Em đã luôn rất sợ hãi phải nói ra những điều này với anh, bởi vì em vẫn luôn sợ rằng anh sẽ nói "mệt mỏi quá thì chia tay" thay vì "được rồi, chúng ta nên ngồi xuống giải quyết chuyện này cùng nhau". 

Em đã rất đau, nhưng đã từng yêu anh đến mức chẳng thể buông tay. 

Thế giới của một người như em, những liều thuốc từ bác sĩ cũng chẳng thể giữ em khỏi đau đớn, và việc lui tới chuyên gia tâm lý cũng dần chẳng thể cho em những giấc ngủ ngon nữa. Em đã rất đau, không nhịn được mà đau đớn, dù em rất muốn trở nên tích cực hơn, vì anh thích một người không nghĩ nhiều và tích cực, nhưng có lẽ đó là thứ duy nhất em không thể làm được. 

Cảm ơn anh vì đã đáp lại tình yêu của em.

Xin lỗi anh vì đã chẳng thể trở thành một người mà anh trông đợi và cùng nhau đi đến tận cùng.

Có lẽ dũng cảm buông tay là điều cuối cùng em có thể làm được cho anh, và cho bản thân em. 

Cuối cùng, chúc anh sẽ tìm được ánh dương rạng rỡ của riêng mình. 

 Oscar nhận được lá thư này vào một chiều cuối thu năm năm sau khi chia tay Châu Kha Vũ. 

Hóa ra họ đã quen biết 10 năm rồi, cái thời hạn 10 năm anh đặt ra khi lần đầu tiên Châu Kha Vũ tỏ tình anh tưởng xa xôi mà hóa ra cũng đã đến. 

"10 năm sau anh mới tính chuyện yêu đương."

Thì ra 10 năm sau, anh đã thật sự yêu em, nhưng em lại chẳng còn bên cạnh anh nữa. 

Thật ra anh đã yêu em từ khi nào chẳng biết, chỉ là tình cảm trong quá khứ không đủ lớn để anh nhận ra, hoặc anh thật sự ngu ngốc đến mức mình yêu em cũng chẳng biết. 

Chỉ là từ khi tách ra, anh dần dần thấm thía được cảm giác của em suốt những năm tháng miệt mài đuổi theo anh. Anh thật sự rất nhớ em, những món ăn em nấu, những câu chuyện đùa nhạt của em, hóa ra mọi khoảnh khắc trong cuộc đời anh đều có hình bóng của em, chỉ là anh nhận ra quá trễ mà thôi. 

Rốt cuộc là người yêu trước là người thua, hay kẻ muộn màng mới là người đau khổ nhất.

Châu Kha Vũ ngày hôm nay cùng người đàn ông đó bước vào lễ đường, người nọ quan tâm em từng chút một, chỉ một chút biến đổi của em cũng khiến cho người đó bận lòng. Anh ta nắm tay em đến giới thiệu với từng người thân, từng người bạn của anh, trong đôi mắt đó có ánh sao xen lẫn niềm tự hào, giống như mang một món trân bảo mà vất vả lắm mới có được khoe khoang với cả thế giới. 

Em ấy là một kho báu, thật sự là như vậy mà. 

Người ấy nắm tay em rất chặt, cũng không ngại bày tỏ tình yêu với em trước mặt người khác. 

Người ấy xứng đáng có được kho báu này, kho báu mà anh đã đánh mất. 

Lưu Chương vỗ vai Oscar, chẳng có rap diss, cũng chẳng có mỉa mai, bởi vì người bạn đó biết trong lòng anh đang nghĩ gì. 

Đúng người sai thời điểm mà thôi. 

Chúc em hạnh phúc, gửi người xứng đáng có được một tình yêu vĩnh viễn không mất đi. 

________

Mình xin lỗi nếu các bạn cảm thấy khó chịu với chiếc oneshot này, nhưng mà dạo này mình không ổn lắm, chỉ có viết ra mới khiến mình cảm thấy khá hơn, nên xem như dung túng cho con tác giả này đi cả nhà iu =)))))) đhs khum thể nào viết được zysj HE luôn á. 

À mà Châu Kha Vũ là kho báu thật mà, em ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net