[ChoDeft] Giai thoại kinh đô (Cổ đại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Giai thoại kinh đô

Tác giả: 多种水果综合 set

Nguồn: https://70507585.lofter.com/post/1f047e8a_1c8139982

Chú thích:  Bối cảnh cổ đại, hôn nhân đồng tính hợp pháp.

Kim Hách Khuê = Kim Hyukkyu (Kim tiểu thiếu gia)

Trịnh Chí Huân = Jeong Jihoon (Trịnh thiếu gia)

Tôn Thi Vưu = Son Siwoo

Trịnh Kinh Hạo = Jeong (Song) Kyungho (Trịnh đại thiếu gia)

_________________________________

Nhà họ Kim nơi thành Bắc là danh gia vọng tộc đất Triều Tiên, quyền khuynh triều dã*, con trai út còn là bạn thân từ bé của đương kim thánh thượng.

(* Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ, dùng để mô tả quyền lực mạnh mẽ trải dài bao trùm mọi mặt từ triều định đến địa phương, quyên lực làm khuynh đảo triều đình và nhân dân.)

Mà trùng hợp thay, nhà họ Trịnh thành Nam cũng là thế gia danh tiếng bậc nhất Triều Tiên, giàu có một phương, con trai dòng chính duy nhất có bè bạn trải khắp muôn nơi, có quan hệ thân thiết với các đại phú thương.

Tuy nhiên, hai thế gia danh tiếng này, nổi tiếng không ưa nhau.

Phu nhân nhà họ Kim trước nay dịu dàng như nước, nhưng hết lần này tới lần khác sẽ phải mỉa vài câu chanh chua khi thấy phu nhân họ Trịnh; Trịnh phu nhân trước nay thân thiện dễ gần, nhưng chỉ cần là Kim phu nhân thì sẽ cứ khăng khăng tranh rõ phải trái.

Có lẽ chỉ là mâu thuẫn giữa hai vị phu nhân thôi? Không, hãy xem đại nhân hai nhà đi!

Kim đại nhân luôn duy trì vẻ ôn hòa nhã nhặn kể cả khi bác bỏ lời kiến giải vô lý của mỗi một vị quan viên trên triều, nhưng chỉ cần đối mặt với Trịnh đại nhân là sẽ dùng những thủ đoạn vô lại như khóc lóc om sòm mà bản thân vốn không ưa nhất. Còn đại nhân họ Trịnh vốn được xưng là thương nhân Nho sĩ, cơ mà khi thấy đại nhân họ Kim khóc lóc la lối thì chẳng hề để tâm lễ tiết, sẽ thẳng tay tóm chòm râu nhỏ của Kim đại nhân.

Thô lỗ làm sao, kỳ lạ làm sao.

Dần dà, người trong thành thắc mắc vì sao hai nhà này không hợp nhau đến vậy.

Càng về sau, phỏng đoán trên phố ngày càng nhiều. Trong đó, phiên bản phổ biến nhất hiện nay là hồi thiếu nữ tâm hồn mộng mơ, Kim phu nhân và Trịnh phu nhân thầm ngưỡng mộ phu quân của đối phương, mà người trong lòng hai vị thiếu gia hồi trẻ lại là phu nhân của người kia.

Ly kỳ làm sao, quái lạ làm sao.

Ừm, nhưng mà nghe thuyết phục lắm chứ.

Lời đàm tiếu càng truyền khắp ngõ càng biến tấu, chuyện ngồi lê đôi mách cũng nhiều hơn.

Coi như là mặt mũi hai nhà mất hết.

Cho đến khi, cuối cùng vẫn phải đến tay thiếu gia nhà họ Tôn giúp giải thích lời đồn rõ ràng.

Hỏi vì sao Tôn thiếu gia ra mặt giải thích dùm ư?

Hai đứa con trai nhà họ Tôn từ bé đã hoạt bát sáng sủa, rất được người lớn yêu quý. Trịnh thiếu gia từ nhỏ đã bám theo Tôn đại thiếu gia kè kè, muốn xông xáo khắp thế gian cùng vị thiếu gia này. Tiểu thiếu gia nhà họ Tôn lại từng là cộng sự của Kim tiểu thiếu gia, quan hệ cũng xem như thân thiết. Hơn nữa tính tình hai vị thiếu gia cởi mở, không ai ra mặt tốt hơn hai vị đó nữa.

Nghĩ xem, nếu để vị Trịnh đại thiếu gia - Trịnh Kinh Hạo nơi thành đông kia ra mặt, chẳng phải hắn sẽ buông mồm cãi nhau với người trên phố trước à. Như vậy càng khó giải thích hơn.

Hai vị Tôn thiếu gia đứng trên con phố phồn hoa bậc nhất thành Trường An, tốn không ít thời gian mới gom được nhiều người qua đường, nói sắp gãy lưỡi mới giải thích rõ ràng đó là lời đồn.

Tuy nhiên vẫn có người hỏi, "Vậy vì sao hai nhà kia không đội trời chung đến mức này?"

Được rồi, vẫn còn nhiều lời nghi vấn.

Tôn đại thiếu đang suy tư làm sao để qua loa tắc trách.

Thì Trịnh đại thiếu gia đã chen tới, hét lớn, do Trịnh thiếu gia bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Kim chứ sao!

Xong, phòng tới phòng lui, quên đề phòng vị thiếu gia này rồi.

Thất sách thất sách.

Thấy giọng điệu của Trịnh đại thiếu, Tôn thiếu gia nghĩ thôi không thể nào giải thích nổi nữa, ta được nhờ giải thích quan hệ giữa người lớn, còn tiền căn hậu quả quan hệ của mấy người cùng thế hệ thì ta bó tay thôi!

Đệ đệ, hai chúng ta rút lui!

Á, hai thằng nhóc nhà ngươi bỏ lại mình ta ở đây làm gì? Ta thấy hai người lầm bà lầm bầm nên gấp thôi mà!

Này, vị đại tỷ này chớ chen lấn ta!

2.

Cơ bản thì, Trịnh Kinh Hạo không nói sai, nhưng cái chính là trình độ bám dính lấy Kim tiểu thiếu gia không rời của Trịnh thiếu gia kia kìa.

Giải thích rõ một tí, quan hệ của Trịnh gia thành đông và Trịnh gia thành nam chỉ là sơ giao, chẳng qua Trịnh gia thành nam nay được thánh thượng ngự tứ họ Trịnh thôi.

Quay lại hai vị thiếu gia nọ.

Chẳng biết tại sao, thiếu gia họ Trịnh luôn đi thương vân du tứ hải muôn phương lại đem lòng yêu mến Kim tiểu thiếu gia tài năng xuất chúng nơi cửa lớn quan trường.

Thích thôi đã là gì, nếu như theo đuổi bằng phương pháp đàng hoàng thì hai nhà Kim Trịnh sẽ chẳng ầm ĩ đến mức này.

Ngươi nói, Trịnh thiếu gia Trịnh Chí Huân nhà ngươi, có thích Kim tiểu thiếu gia Kim Hách Khuê nhà người ta thì dùng phương pháp bình thường chút được không?

Nửa đêm trèo tường vào sân nhà họ Kim, đột ngột bò lên giường Kim Hách Khuê chuẩn bị đi ngủ. Kim Hách Khuê ôn tồn khuyên hắn đi đi, hắn ta còn ổ trên giường người ta không đi, chẳng khác gì tên vô lại!

Kim Hách Khuê người ta thấy Trịnh Chí Huân nhỏ tuổi, nên xoay người sang nhuyễn tháp ngủ, còn tên Trịnh Chí Huân này thì ngủ tù tì một giấc đến trời sáng mới leo tường về nhà.

(*Là một cái giường nhỏ/ băng ghế lớn dài, có lót một lớp nệm đơn giản.)

Tới một lần thì thôi, ngày nào cũng tới.

Thế nên Kim Hách Khuê ngày ngày ngủ nhuyễn tháp, dần dần, khó tránh khỏi ban ngày ngủ gà ngủ gật, làm Trịnh Kinh Hạo lấy cớ cười nhạo không thôi.

Hừm.

Kim Hách Khuê thầm nghĩ, không hổ đều là họ Trịnh, đáng ghét y chang nhau.

Ngươi hỏi Kim Hách Khuê không đuổi Trịnh Chí Huân đi sao?

Dĩ nhiên có đuổi rồi, không miếng tác dụng.

Điều đáng sợ nhất trên thế gian là quấn quýt không buông, mà Trịnh Chí Huân còn là kẻ đại diện đeo bám số một nữa chứ.

Tuy vậy, dẫu mỗi ngày trèo tường thì cũng có lúc sơ sẩy.

Tối hôm đó, Kim Hách Khuê đang chơi với mèo trong sân nhà, nhìn thấy bóng đen trên đầu tường thoát vụt qua, đầu lại bắt đầu đau.

"Tới nữa?"

"Hách Khuê huynh, huynh nói xem hai chúng ta thế này có xem là yêu đương vụng trộm không?"

"Hờ hờ, yêu đương vụng trộm là tâm đầu ý hợp."

"Được rồi, ta sẽ khiến huynh cũng thích ta."

"Thiếu gia! Người có sao không?"

"Ồ, tại sao Trịnh thiếu gia cũng ở đây?"

"Vậy kẻ trộm trèo tường ban nãy là..."

- Huynh trèo tường vừa nãy bị phát hiện rồi?

- Có lẽ đêm nay ta ăn nhiều, leo tường không nhanh nhẹn lắm, tiếng động hơi lớn?

"Thiếu gia, vì sao người vẫn liếc mắt đưa tình với Trịnh thiếu gia hả?"

3.

Động tĩnh lần này cuối cùng cũng phiền nhiễu đến Kim đại nhân và Kim phu nhân.

Thời điểm hai người lớn tới, họ thấy Kim Hách Khuê và Trịnh Chí Huân hai mặt nhìn nhau.

À, trong mắt họ, bọn hắn đang liếc mắt đưa tình.

Hiểu lầm to hơn.

Kim Hách Khuê vừa định giải thích, kết quả Trịnh Chí Huân bỗng nháy mắt với Kim Hách Khuê một cái rồi trực tiếp trèo tường chạy.

Rồi xong, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Kim Hách Khuê chỉ có thể bụm mặt nói, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân hai người về ngủ trước đi, sáng hôm sau con sẽ giải thích cặn kẽ.

Vậy được rồi chứ?

Hai người lớn giáo dục Kim Hách Khuê cả đêm, toàn bộ chủ đề chính là: Trịnh Chí Huân là một tên lưu manh.

Kim Hách Khuê nghĩ bị dạy dỗ cả đêm là xong chuyện rồi, dù sao gần đây quá quen với chuyện ngủ không ngon rồi. Ai nào ngờ hôm sau Kim phu nhân sang Trịnh phủ đâm chọt hết ra, nói bóng nói gió một hồi.

Mà Trịnh phu nhân bênh con không bênh lý, nghe Kim phu nhân bới móc liền nghẹn vài câu, "Ai biết có phải con trai nhà bà dụ dỗ Chí Huân nhà chúng ta không."

...

Hiện trường cực kỳ máu tanh, không nói nữa không nói nữa.

Thù oán giữa người lớn hai nhà thành lập.

Sự việc đến loại tình trạng này, tuy nhiên, Trịnh Chí Huân vẫn cứ là một tiểu thiếu gia không an phận.

Bắt cũng bị bắt gặp rồi, nên Trịnh Chí Huân biểu hiện hành vi lưu manh lên đến cực điểm.

Trước kia còn chờ đêm khuya mới trèo tường.

Bây giờ, ờ...

Chờ Kim Hách Khuê hạ triều là ôm lấy người kéo đi xem hát khúc, xem hát khúc xong thì muốn du hồ, du hồ xong thì kêu ca đói bụng rồi, phải đi ăn bánh hấp.

Dù sao, thời gian cả ngày từ sáng đến tối đều bám trên người Kim Hách Khuê.

Bám không biết mệt.

Kim phu nhân khuyên Kim Hách Khuê tránh xa Trịnh Chí Huân một chút, Kim Hách Khuê nói quá bám không thể tránh nổi.

Trịnh Kinh Hạo nghe xong cười nhạo Kim Hách Khuê, không biết là không thể tránh hay chẳng muốn tránh đây.

Thế là, hai người lại cãi nhau một trận.

Trịnh phu nhân khuyên bảo Trịnh Chí Huân chớ chơi bời nữa, đổi sang theo đuổi một người khác không được sao?

Trịnh Chí Huân cáu kỉnh nói đời này con chỉ thích một mình y!

Người lớn hai nhà khuyên con trai mình không được, chỉ đành châm chọc khích bác nhà kia.

Càng ngày càng nghiêm trọng, và mấy lời đồn đãi như này như kia ra đời.

4.

Hỏi Trịnh Chí Huân quấn quýt đeo bám lâu như vậy mà không mệt sao?

Sao có thể chứ!

Tuy rằng Kim Hách Khuê không bảo Trịnh Chí Huân là đồ lưu manh, chỉ nói Trịnh Chí Huân đang bước lên con đường lưu manh, nhưng y cũng chẳng làm ra hành động tính phản kháng thật sự nào cả.

Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng còn hỏi Jeong Jihoon có muốn đến phủ trêu mèo không.

Ta thấy ngươi không phải muốn hắn đến trêu mèo, ngươi muốn hắn đi chết thì có.

Theo lời đương kim thánh thượng, Hách Khuê à, ta thấy ngươi đã chìm đắm mất rồi.

Chìm đắm vào cái gì?

Vào sức quyến rũ của tên nhóc Trịnh Chí Huân chứ gì nữa.

Kim Hách Khuê suy tới suy lui, y cũng không ghét vị thiếu gia kia, những chạm khẽ như có như không của Trịnh Chí Huân còn có thể khiến tim y đập rộn ràng.

Chắc hẳn đây là "chìm đắm" trong lời bọn họ.

A, phiền quá, cái này còn khó lý giải hơn tấu chương của hộ bộ Thị Lang mỗi lần dâng lên triều nữa.

Mà bên kia, Trịnh Chí Huân cảm thấy hẳn những chòng ghẹo thường ngày có vẻ như đã tiếp thêm sức mạnh, ngay lập tức quyết tâm chọn một đêm trăng thanh trèo tường Kim gia.

Trước lạ sau quen, ngày ngày trèo tường ngày ngày thành thạo.

Kim Hách Khuê vừa trêu mèo xong, đang định chuẩn bị đi ngủ, xoay người đã thấy Trịnh Chí Huân rón ra rón rén.

"Sao lại đến đây?"

"Nhớ huynh."

"Dẻo mồm, rõ ràng ban ngày huynh và ta đã ở cùng nhau suốt còn gì."

"Chỉ là... Chỉ là."

"Chỉ là cái gì."

Bỗng dưng Kim Hách Khuê cảm thấy chóp mũi hơi mát lạnh, liếc mắt nhìn thì Trịnh Chí Huân đã đặt lên một chiếc hôn.

"Huynh hôn mũi là có ý gì?"

"Sợ hôn môi, huynh sẽ tức giận."

Hôn má tốt hơn hôn lên mũi mà.

"Hách Khuê huynh, ta theo đuổi huynh lâu như vậy, rốt cuộc huynh có thích ta chăng?"

"Ta không rõ."

"Vậy quên đi, ta đi đây "

"Đêm nay không ngủ lại đây sao?"

"Ta thấy huynh ngày nào cũng ngủ ở nhuyễn tháp, thôi quên đi."

Tức giận rồi.

Phải nghĩ cách dỗ thôi.

Buổi tối hôm sau, sau khi ăn cơm xong, Trịnh Chí Huân đi bộ tiêu thực trong sân nhà.

Trên đầu tường bên kia có người từ từ trèo xuống.

"Ai đó? Ngay cả Trịnh gia của ta cũng dám xông vào?"

"Là ta."

! ! !

"Hách Khuê huynh, sao huynh lại đến đây?"

Trịnh Chí Huân cảm giác trên mũi mình hơi ươn ướt.

!!!

"Hách Khuê huynh hôn ta là có ý gì?"

"Hôm qua huynh hôn mũi ta, vậy ta cũng hôn mũi huynh."

"Thế nếu hôm qua ta hôn môi, chẳng phải là ..."

"Khụ khụ."

"Thiếu gia, con thấy hình như có người xông vào phủ! Người không sao chứ?"

--- Huynh leo tường tạo ra động tĩnh lớn như vậy?

--- Lần đầu tiên ta leo tường, nào có thành thạo được như huynh?

Thôi rồi, lại bị bắt quả tang nữa rồi.

Mắt đưa mày lại.

Cũng may đã giải thích rõ ràng.

Trịnh thiếu gia ngang nhiên bế Kim thiếu gia vào nhà.

"Hách Khuê huynh, đêm nay đừng ngủ trên nhuyễn tháp nữa, ngủ cùng ta đi."

"Được."

Ờm, từ đó lời đồn trên phố chỉ còn tiểu thiếu gia họ Kim và thiếu gia họ Trịnh mỗi ngày quấn quýt lấy nhau, đôi tình nhân nhỏ có thú vui là trèo tường gặp đối phương.

Tôn đại thiếu bảo, cái này hoàn toàn là thật!

------------

Ngoại truyện nhỏ:

Trong ký ức của Trịnh Chí Huân, lần đầu tiên trông thấy Kim Hách Khuê là khi y vừa mới hạ tảo triều*, cởi mũ quan thanh thoát, vô tư cười nói cùng người khác.

(Tảo triều: buổi chầu sớm, một nghi thức của thời nhà Minh. Các đại thần phải thức dậy lúc nửa đêm, đi qua nửa kinh thành tới trước Ngọ môn. Ba giờ rạng sáng, quan viên đại thần đứng chờ bên ngoài Ngọ môn. Khi trống trên cổng thành Ngọ môn gõ vang, các đại thần sẽ xếp thành hàng, đến tầm 5 giờ sáng khi tiếng chuông vang lên, cửa cung sẽ mở ra. - Theo Baike)

Khi ấy trái tim thiếu niên đã rơi vào tay giặc mất rồi.

Lại còn là vừa gặp đã thương.

Nhưng Kim Hách Khuê đã biết Trịnh Chí Huân sớm hơn thế.

Có lần Kim Hách Khuê bị Trịnh Kinh Hạo kéo đi quán rượu.

Cũng may mọi người biết y tửu lượng kém nên sẽ không ép y uống quá nhiều.

Trịnh Chí Huân xuất hiện vào khoảnh khắc ấy.

Trịnh thiếu gia say khướt vừa bắt gặp Kim Hách Khuê liền đi chẳng đặng.

"Vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh?"

"Kim Hách Khuê."

Kim Hách Khuê nghiêng mình tránh ra.

Trịnh Chí Huân trực tiếp ôm lấy y, "Công tử, ta ngưỡng mộ huynh đã lâu lắm rồi."

"Công tử, huynh uống nhiều quá."

"Ơ, công tử, ta ngưỡng mộ huynh đã lâu!"

Người này uống bao nhiêu rượu vậy chứ?

Kim Hách Khuê đang đau đầu.

Tôn Thi Vưu xuất hiện kịp lúc, đi tới xin lỗi, túm lấy lưng quần Trịnh Chí Huân kéo đi.

"Làm phiền công tử, thứ lỗi thứ lỗi."

"Không sao, lần sau làm cho hắn dùng từ ái mộ là được."

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net