[Smeft] Máy trợ thính và lễ hội pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Smeft] Máy trợ thính và lễ hội pháo hoa

Tác giả: NaCl

CP: Loa phường Smeb x lãng tai Deft

Tag: Ngọt, thanh xuân vườn trường, HE

Nhân vật phụ: Bang, Faker x Peanut

----------------

Một ngày trước khi khai giảng học kì mới, Kim Hyukkyu phát hiện máy trợ thính của mình bị hỏng.

Hẳn lúc ban ngày đi bơi với Bae Junsik và Lee Sanghyuk, không giữ kỹ để nó dính nước. Nói chung, đến buổi tối mang về nhà mới phát hiện dùng không nhạy lắm.

Hiển nhiên là bị mẹ chọt chọt cái trán dịu dàng giáo dục một lúc lâu, lại bị cha kéo lên sân thượng để dặn dò đủ thứ việc cần chú ý ở trường khi không có máy trợ thính. Tóm lại, chỉ có thể chờ bệnh viện nước ngoài phân phối hàng rồi mới gửi đến Hàn Quốc được.

Nhanh lắm cũng phải mất ba tuần.

"Không sao đâu, nếu nói lớn tiếng thì vẫn nghe được." Kim Hyukkyu vuốt vuốt vành tai, nhìn khóe miệng mẹ đang đóng đóng khép khép, chỉ nghe được giọng nữ mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn làm bộ nghe hiểu.

"Không nghe rõ thì đừng có gật bừa."

Mẹ Kim nhìn đứa nhỏ ngốc bị mắng tanh bành mà cứ gật đầu liên tục, không nhịn được, cốc quả đầu mềm như nhung của con trai, nâng cao âm lượng. Lúc này mới thấy con trai nhà mình tủi thân ôm đầu, ngập ngừng gật đầu.

Cha Kim đành liên hệ chủ nhiệm lớp để giải thích tình huống một cách đơn giản.

Vốn dĩ chuyển trường phải đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn mới, mà máy trợ thính lại hỏng mất. Tuy rằng ngoài miệng cười cợt với cha mẹ, nhưng thật ra cậu trằn trọc cả đêm, rất lo lắng.

Rồi sau đó, chất lượng giấc ngủ của Bae Junsik cũng xuống cấp trầm trọng, cả đêm điện thoại cứ ong ong tin nhắn của Kim Hyukkyu.

Còn Lee Sanghyuk, Kim Hyukkyu không có gan gửi tin nhắn cho cậu ta sau mười hai giờ đêm.

Các học sinh lớp C2-3 phát hiện, học sinh mới chuyển trường trầm tĩnh một cách dị thường.

Chàng trai cao gầy ngồi ở vị trí bàn cuối gần cửa sổ. Ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ lên cậu, cánh tay vô cùng mảnh khảnh trắng nõn lộ ra khỏi tay áo đồng phục mùa hè. Lúc nào cậu cũng híp mắt và cong môi cười. Kim Hyukkyu trông như một bức tranh tĩnh, ngay cả hàng mi khép mở lên xuống khi chớp mắt cũng có thể tạo bầu không khí tĩnh lặng, mặc ai nói ra gì cậu chỉ mỉm cười.

Thật ra chỉ là nghe không rõ thôi.

Tuy nhiên dáng vẻ tựa một con búp bê phương Đông mong manh dễ vỡ kia, ngược lại càng làm các bạn học sinh không dám nói chuyện lớn tiếng, như thể sợ quấy rầy cậu. Từng người từng người hạ giọng, nói khẽ vây xung quanh cậu, cuối cùng biến thành Kim Hyukkyu thật sự không nghe rõ câu nào nữa.

Vòng tuần hoàn ác tính.

"Ê ê ê! Mấy người bu quanh chỗ ngồi của tôi làm gì?" Nghe thấy tiếng trước chứ chả thấy người, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kim Hyukkyu chứng kiến.

Sau đó, cậu nhìn thấy Song Kyungho. Không chỉ to mồm mà vẻ mặt cũng hung hung hăng hăng, lưu manh vô lại đeo vắt vẻo một vai ba lo, cầm túi bóng đá và đôi giày thể thao nhem nhuốc. Trong khi Kim Hyukkyu là bé ngoan mặc áo đồng phục kiểu polo vào mùa hè cũng phải gọn gàng chỉnh tề, cúc áo thắt đến nút cao nhất, thì Song Kyungho là kiểu vua cẩu thả, ngay cả đồng phục cũng cài nút lung tung, lôi thôi lếch thếch.

"Này, Song Kyungho! Sao cậu cứ đi học trễ hoài vậy? Lúc nãy giáo viên ngữ văn có điểm danh đó." Cô bé cột tóc đuôi ngựa quay đầu trừng cậu thiếu niên vội vội vàng vàng ló đầu, giọng nói chỉ to hơn chứ không kém.

Người kia gãi gãi đầu nở nụ cười xấu hổ, vẻ mặt hung tợn trước đó bay sạch. Anh nịnh nọt để đồ vật trong tay xuống, "Vì thế, thầy có nói gì không, lớp trưởng - nim?"

"Hừ, lừa cậu thôi. Tới đây làm quen với bạn cùng bàn mới đi."

"À! Chào cậu, tôi là Song Kyungho." Dịu dàng, cố gắng nói thật chậm.

Kim Hyukkyu chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Song Kyungho, như là một loại động vật ăn cỏ, không sôi nổi cũng không nói gì.

Sắp kiểu học sinh ngoan hiền thế này ngồi chung bàn với mình thật sự phù hợp à? Nhưng mà vì sao cậu ấy cứ ngơ ngác nhìn mình chằm chằm thế, nghe không rõ sao? Người nọ gãi gãi đầu, hữu nghị vươn tay ra.

"Chào cậu chào cậu chào cậu! Tôi là Song Kyungho, bạn học, tên của cậu là gì?" Không khống chế mà lớn tiếng hơn.

Giọng nói Song Kyungho, vừa trầm thấp vừa lớn giọng.

Kỳ lạ ghê, có lẽ do tần số thấp nên Kim Hyukkyu dễ bắt được âm thanh hơn, hơn nữa giọng cực kỳ lớn, thực sự có thể nghe rõ ràng rành mạch.

"À, ừ, tôi là Kim Hyukkyu." Nắm chặt bàn tay to lớn ấm nóng của người kia và cảm nhận được lòng bàn tay anh hơi ẩm ướt, độ nóng càng dễ truyền ngược lại hơn.

Tay Kim Hyukkyu lạnh buốt, khung xương tạo cảm giác gầy mảnh. Trong mắt Song Kyungho, nếu không phải khung xương có độ lớn của một người con trai bình thương thì trông chả khác gì bàn tay con gái, yếu ớt như búp bê sứ, ngay cả nhiệt độ cũng như giả như thật.

"Hử? Rõ ràng là nghe được." Vò rối tóc mái lòa xòa trên trán Kim Hyukkyu, là trò đùa thô bạo thường thấy bọn con trai.

Tên này giống như cái loa phường ấy, Kim Hyukkyu sửa tóc mình lại, ngước mắt trừng thằng bạn cùng bàn côn đồ mới của mình một cách không có chút sức mạnh nào. Đối phương thoáng sửng sốt,  lập tức nhướng mày, bờ môi khép mở, đoán chừng đang cố ý hạ giọng nói khẽ cái gì đó. Lần này cậu không nghe rõ được.

"Ồ, đáng yêu ghê....."

Hu hu hu, cho nên, khi nào máy trợ thính của mình mới về tới?

.

Tất cả thầy cô bộ môn cực kỳ săn sóc Kim Hyukkyu, cho dù đặt câu hỏi trong lớp học cũng sẽ chọn những đề bài được phóng to trên hình chiếu.

Nhìn lại Song Kyungho - người câu hỏi nào cũng không biết đáp án...

"Cậu nói thật với tôi đi." Song Kyungho ném toàn bộ súp lơ xanh và ớt xanh trong hộp qua cà men của Kim Hyukkyu, "Thật ra cậu không nghe rõ người khác đang nói gì, đúng không?"

Đệch, vì sao câu này lại nghe rõ thế nhỉ?

Kim Hyukkyu phiền nhiễu nuốt mấy miếng rau xanh kia, lo lắng nhăn mũi rồi nghiêng đầu mỉm cười với Song Kyungho, giống như mọi ngày, giống như khi đối mặt với mấy lời cậu không nghe được.

"Đừng giả ngu, tôi nhìn thấy con ngươi cậu chuyển động rồi!"

Búng trán.

"Á, đau quá.  Anh Kyungho xấu xa. Do máy trợ thính bị hư được chưa!" Kim Hyukkyu gắp súp lơ lên, nhét vào trong miệng Song Kyungho, nhìn khuôn mặt đối phương vặn vẹo nhai nuốt, không nhịn được mà cười toe toét.

"Anh Kyungho nên ăn rau củ nhiều hơn." Rõ ràng  trước mặt người khác luôn ôn hòa, không nổi giận, không hay nói, chỉ đối với Song Kyungho, lúc nào cậu cũng nheo mắt cười âm hiểm, không việc ác nào không làm.

"Làm ơn, cậu có biết tôi đã đau khổ thế nào khi món mỳ yêu thích của mình bị biến tấu, trộn cả bịch gia vị và bịch rau củ vào nhau không? Cậu hiểu không hả??"

Không hiểu, cả đời này không thể hiểu, cũng không định hiểu. Kim Hyukkyu nghẹn cười cúi đầu, giả vờ không nghe thấy gì và nghiêm túc ăn cơm.

"Ồ? Hộp cơm của cậu trông ngon quá, là cà ri gà sao?" Song Kyungho thản nhiên nhoài người, gảy gảy hộp cơm của Kim Hyukkyu.

"Này, anh Kyungho phiền chết đi được, thật là." Gắp lên một miếng thịt bò bỏ vào hộp cơm của Song Kyungho, "Đây là cà ri bò."

"Hở, kỳ lạ ghê. Rõ ràng lời tôi nói cậu có thể nghe được, vì sao lại không nghe rõ lời những người khác nói, cậu cố ý à? Hay là thính giác không tốt thật?"

Thật sự không biết giọng mình oang oang đến cỡ nào à, ông anh này.....

Thế mới chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị đó, Song Kyungho.

Ý cười trên mặt Kim Hyukkyu nhiều hơn.

...

Đối với thành phố K, sự kiện quan trọng nhất sau khi học kỳ hè bắt đầu chính là lễ hội pháo hoa diễn ra sau một tháng khai giảng học kỳ hè, đến lúc đấy thì Song Kyungho và Kim Hyukkyu đã làm bạn cùng bàn ba tuần rồi.

Với tư cách là hạng mục cố định của thành phố K, học sinh trường trung học trọng điểm sẽ tham gia chuẩn bị và công tác tình nguyện. Đại khái là một số bạn học có nhiệm vụ duy trì trật tự cổng tiến vào hội chợ trong ngày hội pháo hoa, để báo đáp lại, họ sẽ nhận được các loại phiếu ăn thử quà vặt miễn phí, vừa lợi vừa hại.

"Lễ hội pháo hoa tuần sau, à, nói trước, rút số ngẫu nhiên theo danh sách không liên quan gì đến mình nhé. Như vậy, Song Kyungho và Kim Hyukkyu, hai cậu chịu trách nhiệm duy trì trật tự cổng vào khu vực hôm đó nhé, sau đó có thể tự do hoạt động." Lớp trưởng đang đứng trên bục giảng thông báo các công việc liên quan đến ngày hội pháo hoa.

"Anh Kyungho." Khủy tay khẽ thụt thụt người đang cúi đầu chơi game, "Vừa nãy gọi tên em à?"

"Thứ 6 tuần này đi làm công tác tình nguyện cho lễ hội pháo hoa, hai đứa mình."

"Đừng mà.... Em còn muốn đi tìm một nơi ít người xem pháo hoa đây." Phiền não chống đầu, nghĩ tới hai ngày trước đã nhắn tin hẹn Bae Junsik và Lee Sanghyuk cùng đi xem lễ hội pháo hoa và ăn khuya, thế này xem như bể kèo rồi.

"Tôi biết nơi đẹp nhất để xem pháo hoa," Song Kyungho ngẩng đầu khỏi game, "Hyukkyu nè, sau khi kết thúc thì cùng đi nhé, hai đứa mình."

Kim Hyukkyu cúi đầu nhìn Song Kyungho, người nọ khom người, hơi nghiêng đầu ném cho cậu một ánh nhìn dịu dàng.

Song Kyungho là loại con trai ưa thể thao điển hình, đẹp trai và tràn đầy sức sống. Anh không có ngũ quan sắc nét như nhân vật chính trong Manga. Đặc biệt là đôi mắt, nho nhỏ nên khó có thể tràn đầy sức hút và tình yêu  như những nhân vật chính ấy.

Là con gió tan trong nắng hè rực lửa.

Bởi vì nó thoáng qua, một lần lướt ngang rồi đi mất không thể níu lại. Nụ cười kia cũng thế,  bởi vì một giây sau anh đã cúi đầu bấm máy chơi game, mặc kệ một mình Kim Hyukkyu giữa cái nhìn chăm chú của tất cả bạn học.

Kiểu lời nói dịu dàng và mập mờ này, lại có thể nghe rõ ràng tựa như nổ tung bên tai, lần đầu tiên trong đời.....

Nhưng mà... Anh Kyungho! Giọng anh lớn quá rồi đó!

Kim Hyukyu tức tối cúi đầu che mặt, lỗ tai nóng rần dưới lớp lớp ánh mắt  ngạc nhiên và mờ ám của cả lớp. Trán Song Kyungho gục lên bàn học, nghiêng đầu nhìn vành tai Kim Hyukkyu đỏ bừng, rặng mây hồng tựa như đâm vào trái tim anh, vì vậy, anh khẽ nói: "A, đáng yêu quá...."

Gió hạ len lỏi qua tấm màn màu lam điểm tô bụi bẩn, ung cả không gian cũng oi bức khó chịu, mặt trời ánh lên nơi đường chân trời. Nhất định loại không khí nóng bức này là chất môi giới có khả năng truyền âm, Kim Hyukkyu nghĩ thầm.

Bằng không thì vì sao?

Mình có thể lắng nghe rõ ràng, tiếng tim đập càng ngày càng nhanh hơn và vang hơn của chính mình?

...

Đêm lễ hội pháo hoa.

"Quả nhiên tôi không nên hẹn cậu đi cùng, sau khi bị tên nhóc Hyukkyu cho leo cây." Bae Junsik không còn gì luyến tiếc mà nằm dài trên bàn tiệm tạp hóa, ngồi đối diện hai kẻ vừa gượng gạo vừa thân mật.

"Ơ, anh Junsik đừng nói vậy...." Han Wangho hơi xấu hổ, che miệng nói với Bae Junsik nằm nhoài đối diện, rõ ràng trong miệng còn đang nhai bánh gạo cay Lee Sanghyuk vừa mới đút, lại còn nhẹ nhàng cong mắt cười.

"Không phải tôi nói sẽ bao rồi sao?" Lee Sanghyuk rót đầy ba ly coca đá lạnh sủi bọt, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian xảo thường thấy.

Xem đi, hoàn toàn không thấy được an ủi chỗ nào, Bae Junsik buồn bực không vui.

Chờ Kim Hyukkyu xong việc rồi bốn người cùng tìm một chỗ thích hợp để ngắm pháo hoa thì hơn, làm bóng đèn một mình đúng là chuyện nghẹn khuất nhất chưa từng thấy.

"Á, anh Kyungho, nóng quá."

Có lẽ là do mùa hè, giọng nói Kim Hyukkyu trong tai Song Kyungho tựa như kem bơ tan chảy, ngọt ngào nhưng dính ngấy.

"Nóng cái gì mà nóng, nóng còn đứng sát vậy nữa? Tôi cũng rất nóng, mau xốc tinh thần lại cho tôi." Nhìn Kim Hyukkyu đang dán sát trên người mình, rồi nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, "Ồ, vừa kết thúc luôn."

"Mua đá bào cho em đi, anh." Tay Kim Hyukkyu vuốt vuốt lỗ tai mềm mại dưới lớp tóc của mình, những ngày tháng không có máy trợ thích đã quen với chất giọng oang oang của Song Kyungho, thì ra khi đeo máy trợ thính và tiếp nhận âm lượng ngày thường là cảm giác này sao?

Thật sự cực khổ rồi, các bạn tôi.

"Mua đá bào quýt đi, đá bào quýt trong lễ hội pháo hoa là ngon nhất!"

".....Nhưng mà em muốn ăn đá bào đào mật."

"Tôi trả tiền tôi quyết định nhé, thằng nhóc này!"

Kết quả vẫn mua đá bào đào mật.

Trên ngọn đồi nhỏ phía sau khu hội chợ lễ hội, trên thang chơi ngoài trời của trẻ em, cách năm phút trước khi lễn hội pháo hoa chính thức bắt đầu, có hai người cùng leo lên khung thang, say sưa ăn đá bào.

"Lúc trước thường chen chúc trong dòng người đông nghẹt xem pháo hoa với bạn bè, vừa che chúc vừa khó chịu." Kim Hyukkyu nhìn theo tay Song Kyungho đang múc một muỗng đá bào hồng đào lớn trong bát của mình.

"Loại người không thích nói chuyện lại còn lãng tai như cậu mà cũng có bạn khác hả?"

"Hứ." Kim Hyukkyu bĩu môi, cũng vươn muỗng vào bát Song Kyungho.

" Ê! Không phải nói muốn ăn vị mật đào, không ăn đá bào vị quýt à?"

"Ăn một miếng thì làm sao, anh Kyungho xấu xa!" Kim Hyukkyu đặt cái bát sắp cạn sạch của mình sang một bên, lầm bầm cầm cái muỗng tới gần người Song Kyungho, dáng vẻ không ăn được một muỗng đá bào thì không thôi.

Pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu hai người, hết thảy đẹp đẽ sáng ngời vỡ tan thành những vệt sáng hình cánh bướm giữa bầu trời đêm, bay nhảy như ẩn như hiện. Hai cơ thể nóng hổi mang theo chút mồ hôi kề sát vào nhau. Rõ là đêm hè, cơn gió đêm tối thổi quanh quẩn, trong không khí lại lấp đầy hơi thở nặng nề của hai người.

Ánh lửa không hòa tan vào bầu trời đêm, mà rơi lên hàng mi Kim Hyukkyu. Song Kyungho cúi đầu nhìn Kim Hyukkyu vẫn muốn cướp bát đá bào trong lòng ngực mình, cánh mi dày mềm mại phát sáng, chóp mũi và hàng lông mày cũng thế, làn da màu gốm nhạt ánh lên sắc  rực rỡ của pháo hoa, quá đỗi xinh đẹp.

Nhịp đập của pháo hoa, là tiếng tim đập lãng mạn của những người rơi vào ái tình, vừa có thể che đậy tiếng nói chân thật nhất. Ví dụ như, Song Kyungho ỷ vào việc Kim Hyukkyu là một đứa nhóc không thể nghe được âm thanh thầm thì.

"Đáng yêu quá đi mất..."

Kim Hyukkyu sững sờ không dấu vết, cố sức nhoài người cướp đoạt bát của Song Kyungho. Cậu ngồi thẳng dậy, say sưa nếm đá bào vị quýt Song Kyungho yêu thích, tình cờ pháo hoa trước mắt cũng mang sắc cam chua chua ngọt ngọt của quýt, hết thảy thật sự vừa đúng.

"Nói cho anh biết một bí mật nè, anh Kyungho." Kim Hyukkyu cười híp mắt, ghé sát bên lỗ tai Song Kyungho.

"Hả?"

Kim Hyukkyu khẽ vuốt tóc mai bên thùy tai phải, máy trợ thính kim loại mới tinh lóe sáng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Song Kyungho, giọng nói nồng nàn mùi đào mật và hương quýt nổ tung bên tai Song Kyungho:

"Nghe thấy lời anh Kyungho nói rồi."

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net