[Smeft] Soulmate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Smeft] Soulmate

Tác giả: 兰叶葳蕤

Nguồn: https://t.co/esbOJPtjlk

(1)

-- Nghe nói họa sĩ đều hơi quái dị?

-- Tôi mà được xem là họa sĩ gì đâu chứ?

(2)

Hàng năm có rất nhiều người đến hòn đảo nhỏ này vẽ phong cảnh, Kim Hyukyu hoàn toàn không phải kẻ đặc biệt trong số đó.

Cậu chẳng biết mình làm vậy có đúng hay không, tiêu pha một chút tiền tích cóp còn sót lại vào chuyến du lịch đảo nhỏ này. Thứ gọi là tìm cảm hứng cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Khẽ thở dài, trên bức tranh sơn dầu phát họa dãy đá ngầm miên man bất tận, cách phối màu nặng nề u ám tựa như tâm trạng của cậu, mục nát mất rồi.

"Này, nhóc họa sĩ."

Thanh niên trước mặt trông hơi quen, trong tay anh ta ôm một chú chó Corgi, nhoẻn môi cười vừa rạng rỡ vừa niềm nở. Cậu ngẫm nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra tên gọi người kia, đành phải nở nụ cười áy náy.

"Nhóc họa sĩ quên tôi nhanh vậy. Tôi là Song Kyungho."

Song Kyungho? Hóa ra là ông chủ homestay của cậu. Kim Hyukkyu lặng lẽ quan sát Song Kyungho chập hai, nhìn thấy anh không đeo gọng kính mới nghĩ ra vì sao ban nãy mình không nhận ra, không đeo kính trông cũng đẹp trai phết.

"Không đeo kính trông cũng đẹp trai phết." Nghĩ gì nói nấy.

"Haha, nhóc họa sĩ biết khen ghê."

"Anh đừng có mở miệng một tiếng nhóc họa sĩ này họa sĩ nọ, tôi có tên." Kim Hyukkyu rầm rì, "Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải họa sĩ gì đâu."

Song Kyungho thấy cậu nghiêm nghị trả lời, lại càng muốn trêu chọc cậu hơn, đùa vui thật.

(3)

Kim Hyukkyu chạy tới cùng một địa điểm vẽ đá ngầm bao nhiêu ngày, thì gặp được Song Kyungho đắt cho đi dạo bấy nhiêu hôm.

Song Kyungho vẫn cứ mở miệng là kêu nhóc họa sĩ, Kim Hyukkyu bó tay với anh ta, đành tùy anh vậy.

"Tại sao ngày nào nhóc họa sĩ cũng vẽ mấy thứ này?"

"Không có linh cảm gì chứ sao."

"Tôi thấy người ta vẽ biển vẽ trời vẽ chim, chỉ có em vẽ đống đá này."

"Tôi thích vẽ cái gì thì vẽ cái đó." Ném bút một cái, ngược lại tự bản thân hết hồn, mình tức giận hơi quá rồi.

Song Kyungho nắm lấy cổ tay cậu, đôi mắt dài mảnh kinh ngạc trợn tròn: "Dỗi rồi hả?"

"Tôi không có." Tránh né bàn tay Song Kyungho, cậu xoay người nhặt bút vẽ, nói xin lỗi bằng giọng nói rầu rĩ ỉu xìu: "Xin lỗi."

Song Kyungho buồn cười, "Em nói xin lỗi cái gì? Không phải tôi chọc em trước sao?"

"Tôi muốn xin lỗi thì xin lỗi."

Nhóc con bốc đồng.

Trong thâm tâm Kim Hyukkyu biết rõ, tâm trạng tồi tệ tích tụ quá lâu, nên mới có thể bùng phát chỉ vì một hành động của Song Kyungho.

Song Kyungho châm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh Kim Hyukkyu. Chú chó nhà anh ngoan ngoãn nằm úp sấp giữa hai người, vâng lời tới mức khiến người khác muốn vuốt ve, Kim Hyukkyu không nhịn nổi mà xoa đầu nó. Tâm trạng tốt hơn một chút.

Kim Hyukkyu rất ghét mùi thuốc lá, nhưng cậu chẳng nói gì, hai người lẳng lặng ngồi bên nhau. Song Kyungho có một loại phép thuật thần kỳ, mỗi lần trò chuyện cùng anh ta, cảm xúc của Kim Hyukkyu sẽ tốt hơn.

(4)

Nhóc họa sĩ, con sâu nhỏ tội nghiệp.

Đây là xưng hô Song Kyungho gán cho người bạn nhỏ này, anh chưa to gan đến độ kêu cái từ nghe có vẻ chế nhạo như con sâu nhỏ tội nghiệp trước mặt người ta. Lòng tự trọng của người bạn nhỏ kia không chỉ cao bình thường thôi đâu, Song Kyungho dùng hiểu biết tích lũy qua nhiều năm kinh doanh cam đoan.

Có lẽ gió biển quá lớn, chóp mũi của họa sĩ nhỏ luôn vô cớ đỏ bừng. Khi nói chuyện với anh, làn gió thổi qua sẽ làm khóe mắt cậu ươn ướt, tự dưng khiến Song Kyungho nghĩ đến cụm từ sâu nhỏ tội nghiệp. Bạn nhỏ đáng yêu.

Song Kyungho cảm thấy mình chú ý nhóc họa sĩ hơi nhiều, mặc dù là được người ta nhờ vả, nhưng cũng đã vượt qua phạm vi công việc của anh rồi.

Ví dụ như lúc này.

"Chỉ cần chút tiền vậy sao?" Đôi mắt của nhóc họa sĩ rất bé, khi ngạc nhiên thì lại thoáng trợn to, con ngươi đen láy sáng ngời, ngây thơ không chút tạp chất, giọng nói thỏ thẻ mềm nhũn.

Song Kyungho chỉ mím môi cười nhìn cậu, gật đầu.

Có lẽ cậu lo lắng, hỏi lại Song Kyungho thêm chập nữa: "Thật sự chỉ cần chút tiền như này là có thể thuê chó của anh một tuần? Không phải tiền một ngày?"

Nhận được lời khẳng định của Song Kyungho lần hai, Kim Hyukkyu an tâm thở phào một cái, hớn hở dắt chó của Song Kyungho đi.

Khờ quá. Song Kyungho thầm nghĩ, ai mà yên tâm cho người khác thuê chó của mình cơ chứ? Cũng chỉ có họa sĩ nhỏ mới tin lời ngốc nghếch này. Anh á, chỉ là thấy cậu một mình lủi thủi tới lui trông rất cô độc đáng thương thôi.

(5)

Ngoại trừ mỗi buổi sáng dành một khoảng thời gian để vẽ tranh, còn lại Kim Hyukkyu sẽ dắt chó của Song Kyungho đi dạo loanh quanh linh tinh trên đảo. Bụi cây xanh thẫm, ánh mặt trời gay gắt, đường ven biển bao la, tâm trạng cũng dần thông thoáng hơn.

Không thể không nói, trốn tránh đáng xẩu hổ, nhưng hữu dụng.

Phiền nhiễu của thất nghiệp, buồn bã khi không bán được tranh, dường như tất thảy đều xa vời vợi. Chó của Song Kyungho rất ngoan, không hề quậy Kim Hyukkyu, nếu cho nó đồ ăn thì nó sẽ ngoan ngoãn nhắm nháp kể cả thức ăn đặt trong lòng bàn tay, khi vuốt ve đầu nó thì cậu có cảm giác như đang chìm trong bể hạnh phúc. Loại cảm giác này không ổn lắm, nếu mình rời khỏi đi thì phải làm sao đây? Kim Hyukkyu sầu lo.

Ông chủ homestay tốt bụng ghê, suy nghĩ này xuất hiện trong thâm tâm Kim Hyukkyu rất nhiều lần, dù miệng anh ta có hơi cay độc và đần thối một chút. Anh ta sẽ tự dưng tặng kem cho cậu, hoặc đưa cho cậu một bông hoa chẳng rõ tên vương đầy sương sớm, cắm trong bình nhiều ngày cũng không héo úa.

Cậu vỗ về đầu chú chó nhỏ, một lần nữa tự nhủ mình vẫn còn chút may mắn, đặt bừa được một homestay tuyệt vời thế này, ơn trời nhờ có bình luận "Ông chủ rất thú vị". Trong lòng cậu quyết định khi quay về nhất định phải nghiêm túc viết bình luận mới được.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn sống trong thế giới ngọt ngào dễ thương, luôn nhìn mọi thức bằng đôi mắt giản đơn, tốt với cậu thì chính là tốt với cậu, nào có vòng vòng vòng vo vo nhiều thế đâu?

Nhóc con ngây thơ.

(6)

Trong bình thủy tinh chứa mấy viên kẹo màu sắc rực rỡ.

Mỗi ngày Kim Hyukkyu ăn một viên, mỗi khi ăn một viên đồng nghĩa với ngày quay về càng gần. Cậu lặng lẽ thở dài.

Tiếng thở dài của cậu nhẹ bẫng, tựa một chiếc lông chim rơi vào góc nhỏ vô danh.

Nhóc họa sĩ, nhóc họa sĩ, nhóc họa sĩ... tựa như tiếng xướng ca Phật tự, lại giống như một lời nguyền nho nhỏ, chằng chịt quấn lấy trái tim bé nhỏ của cậu.

Mất bao lâu để yêu một người?

Loài hoa không biết tên ấy thế mà chẳng hề tàn lui, cánh hoa vàng nhạt mỏng như cánh ve sầu. Không biết cậu tìm chiếc bình phun từ đâu ra, cẩn thận tưới nước cho nó, vương đầy hạt sương, giống như buổi sớm mai lần đầu tiên cậu nhận được. Tim đập không kiểm soát được.

Như thể bị một sức mạnh thần bí mê hoặc, kìm lòng không đặng mà thốt lên. Nhóc họa sĩ.

Thôi, bị nguyền rủa mất rồi.

(7)

Tay cậu run rẩy, cầm bút vẽ cả buổi không biết làm gì. Ngày mai sẽ phải rời đi rồi, cậu nghĩ, nhất định phải nói cảm ơn Song Kyungho đàng hoàng.

Trời mới tảng sáng, cậu tới sớm quá, làn gió thổi cơ thể co ro trong chiếc áo thun có chút lạnh lẽo, cánh tay nổi lên một lớp da gà. Cậu liên tục nhìn về một hướng, Song Kyungho sẽ luôn khoác lên ánh nắng đầu tiên của ban mai và sương sớm xuất hiện vào lúc ánh mặt trời vừa bừng sáng.

Tựa như lần đầu anh xuất hiện ở đây, nói với cậu: "Này, nhóc họa sĩ."

"Này, nhóc họa sĩ."

Tay của cậu chẳng còn run nữa, có thể vẽ tiếp rồi. Song khi cậu cất lời, chẳng hiểu vì đâu giọng nói lại run run: "Anh ơi." Đuôi mắt hồng hồng.

Song Kyungho nghe giọng cậu run rẩy, cho rằng cậu bị rét, nên hỏi cậu có lạnh không.

Cậu lắc đầu. Nhưng Song Kyungho vẫn cứ choàng áo khoác mỏng của mình cho cậu. Mùi thuốc lá vương vấn xen lẫn một chút hương vị người đàn ông trưởng thành, đó là mùi vị khiến người khác yên lòng của Song Kyungho.

Mỗi khi Kim Hyukkyu chuyên tâm vẽ tranh, Song Kyungho đều chẳng nói một lời, ngồi nhìn cậu vẽ một lúc rồi đi. Nếu như Kim Hyukkyu hơi để ý, có thể nhìn thấy ánh sáng trong veo trong đôi mắt anh.

Kim Hyukkyu còn đang suy tư mình nên biểu đạt lòng biết ơn của mình với Song Kyungho như thế nào, ngược lại Song Kyungho đã mở miệng trước: "Nhóc họa sĩ."

"Hả?"

"Em nói xem, tôi đổ đầy kẹo vào bình thủy tinh cho em có được không?"

Trong nội tâm Kim Hyukkyu nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng rõ ràng cậu nghe thấy rõ mà. Cậu quay đầu nhìn Song Kyungho hoài nghi, cố sức trừng to mắt, sợ mình tự dưng rơi nước mắt.

Thôi, nguyền rủa được giải rồi.

(8)

"Anh ơi, vì sao bông hoa kia nở lâu thế?"

"Đó là do anh lén thay hoa mới cho em mỗi ngày, đồ ngốc."

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net