Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ vừa kết thúc hoạt động, đột nhiên nhận được một cuộc gọi hối cậu về nhà gấp.

"Ơ Viễn ca?", Lưu Vũ có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tiểu Vũ, em mau trở về đi." Bá Viễn thanh giọng nói. Đầu dây bên kia vang lên những tiếng ầm ĩ, mơ hồ nghe được cả tiếng đồ đạc va chạm nhau....

Như mọi người đã biết, INTO1 là một nhóm luôn đoàn kết và yêu thương nhau, vậy chuyện gì có thể xảy ra được chứ?

Điều này làm cho Lưu Vũ có chút tò mò, thần kinh vốn thả lỏng bỗng chốc căng thẳng lại. Chẳng lẽ trong nhà có trộm?

"Được Viễn ca, em lập tức trở về."

------------
Lưu Vũ mở cửa, vừa bước chân vào nhà còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Châu Kha Vũ đón đầu, ngay cả túi xách cũng bị cướp đi. Châu Kha Vũ dùng một tấm chăn lớn quấn lấy thân hình cao 1m88, lúc này trong chăn còn bọc thêm một Lưu Vũ nho nhỏ nữa. Hắn ôm chầm lấy cậu mà nhanh chân chạy về căn phòng đôi của mình.

"Ôi, trời ơi! Kha Vũ..." Lưu Vũ cảm thấy có chút không ổn, "Em mau thả anh xuống. Nhanh!"

Tức thì, Châu Kha Vũ liền ném cậu lên chiếc giường của mình. Lưu Vũ bị quăng lên có chút mơ hồ, nhưng chưa kịp đợi cậu phản ứng thì Châu Kha Vũ, một đứa em trai bình thường siêu nhút nhát, lại đè cậu xuống mà cắn lên môi châu một ngụm.

Tai Lưu Vũ nháy mắt đỏ bừng, vô thức mở miệng để Châu Kha Vũ đưa lưỡi vào, biến cái hôn phớt thành một nụ hôn sâu, thẳng đến khi não của cậu hoạt động trở lại mới mạnh mẽ đẩy hắn ra.

"Châu Kha Vũ, em làm gì vậy!" Lưu Vũ ngẩng đầu, định lớn tiếng quát mắng thì nhìn thấy hắn rươm rướm nước mắt, đành phải nuốt xuống cơn giận.

Châu Kha Vũ cũng không rõ, hắn chỉ biết sáng nay thức dậy liền thấy không an tâm, Lưu Vũ đã để hắn một mình trong phòng mấy ngày rồi. Hôm nay hắn vẫn đeo bám Bá Viễn gọi điện thoại hối cậu trở về, sau đó ngồi lì ở cửa chờ đợi.

May mắn là cậu đã quay về.

Lưu Vũ khi nãy đã hơi mệt mỏi, lại bị Châu Kha Vũ quấn vào tấm chăn to nên mặt nhỏ tinh xảo cũng lấm tấm chút mồ hôi. Đôi môi xinh đẹp bị cắn mút đến sưng đỏ lên, giống như thẹn thùng mời gọi người khác đến chà đạp nó. Châu Kha Vũ khẽ nuốt nước bọt, đánh mắt sang hướng khác.

"Ô Kha Vũ??" Lưu Vũ bỗng mở to mắt ngạc nhiên, tiến lên sờ tai mèo trên đầu Châu Kha Vũ, "Từ khi nào em lại đeo cái này thế?"

Cái phụ kiện này cực kỳ chân thực, nhìn không khác gì tai mèo nhỏ. Khi Lưu Vũ nhẹ nhàng giật giật nó hai cái, phát hiện Châu Kha Vũ có điểm kỳ lạ.

"Tiểu Vũ..." Hắn quay mặt lại, nhìn chằm chằm Lưu Vũ, khàn giọng nói, "Đây là tai của em..."

Chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lưu Vũ vội vàng thu bàn tay đang làm loạn của mình lại, nhất thời không biết làm gì. Cậu rũ mắt xuống, đuôi mắt có chút ửng đỏ lên. Nếu đây là tai của Kha Vũ, vậy hành vi sờ tai của cậu chẳng phải là quấy rối sao...

Hít sâu một hơi, Châu Kha Vũ rốt cuộc nhịn không được, một tay bao lấy đôi tay nhỏ bé run rẩy của Lưu Vũ, một tay vòng quanh cậu, nhẹ nhàng hôn một cái.

Môi Lưu Vũ vừa mềm vừa ngọt, chạm vào liền không muốn tách ra. Châu Kha Vũ đỏ mặt, liếm liếm thịt mềm môi dưới của cậu "Xin lỗi, anh làm em thoải mái quá...Em thực sự không nhịn được."

Đối mặt với một Châu Kha Vũ đẹp trai như vậy, Lưu Vũ xấu hổ đến mức nhũn người, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua. Nhưng cậu biết, bây giờ không phải là lúc ở lại đây.

"Mèo con cũng biết làm nũng sao?"

"Không phải mèo, là báo!" Châu Kha Vũ nhéo cậu một cái.

"!?" Lưu Vũ phối hợp giãy dụa một chút, quả nhiên thấy rõ đôi tai lông xù trên đầu Châu Kha Vũ có chút hoa văn. Cậu nén tức giận, bình tĩnh nói: "Tại sao em lại có nó? Những người khác thì sao rồi?"

Nhưng ai ngờ Châu Kha Vũ tựa như một con mèo lớn, dán sát người cậu không buông ra. Mà cũng đúng, hắn hiện tại là báo mà.

"Kha Vũ, buông anh ra." Lưu Vũ nhẹ giọng an ủi, "Nếu không buông ra, từ nay về sau anh không thèm để ý tới em nữa."

Quả nhiên vừa dứt lời, Châu Kha Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng vẫn bĩu môi nhìn chằm chằm cậu như vừa chịu ủy khuất siêu lớn.

-----------
Châu Kha Vũ lò dò đi phía sau Lưu Vũ, theo cậu qua những phòng khác.

Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh bị đập vỡ. Lưu Vũ có chút sợ hãi, theo bản năng nắm chặt tay Châu Kha Vũ, chậm rãi tiến về phía phát ra âm thanh.

"Đừng lo lắng. Tiểu Vũ, em sẽ bảo vệ anh."

"Kha Vũ, yên lặng nào." Lưu Vũ chắn trước mặt Châu Kha Vũ, đặt tay lên nắm cửa phòng bếp, nhanh chóng mở cửa.

Cạch.

Trước mắt cậu là Lâm Mặc và Lưu Chương tí hon nhảy nhót ở trên bàn ăn.
Hai người họ đang cãi nhau chí chóe, nhưng khi nhìn thấy Lưu Vũ và Châu Kha Vũ nắm chặt tay nhau đành yên lặng hòa giải.

Quả nhiên vẫn là nên cùng nhau liên kết đối phó với Châu Kha Vũ quan trọng hơn, không thể để Lưu Vũ bị thằng nhóc đó cướp đi.

"Tiểu Vũ! Trong nhà không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Sáng nay lúc anh cùng Lâm Mặc đang ăn sáng thì đột nhiên cả hai biến nhỏ, đã bị mắc kẹt trên bàn cả một ngày rồi. May mà em trở về." Cũng may AK được mệnh danh là "loa phường", ngay cả khi biến nhỏ thì mở miệng giải thích với Lưu Vũ cũng không chút gặp khó khăn nào.

"Hôm nay thật là một ngày kỳ quái. Không phải em đang nằm mơ đó chứ?"

"Lưu Vũ", Lâm Mặc kéo cổ họng kêu to, "Ôm tôi!"

Nhưng Lưu Vũ chưa kịp phản ứng lại, thì Lâm Mặc đã bị Châu Kha Vũ nhấc lên. Đột nhiên bị mất trọng lượng vẫn làm hắn sợ hãi, liếc mắt nhìn phong cảnh dưới chân liền hoa mắt tột độ, hình như có chút sợ độ cao.

"Mẹ ơi! Lưu Vũ, anh mau quản Châu Kha Vũ lại đi. Ôi mẹ ơi, sao tôi lại đáng thương như này~"

"Được rồi, em đừng trêu chọc Mặc Mặc nữa." Lưu Vũ tiếp nhận Lâm Mặc từ trên tay Châu Kha Vũ, nhẹ nhàng đem hắn cùng Lưu Chương bỏ vào túi áo nhỏ trước ngực.

"Như vậy được chưa, Mặc Mặc?" Lưu Vũ cúi đầu nói chuyện với hắn, khí tức vừa thơm vừa mềm mại tỏa lên mặt Lâm Mặc và AK.

Mẹ ơi, không phải tốt mà là quá tốt.

Lâm Mặc cảm giác như mình đang cọ cọ mặt Lưu Vũ, cách môi của cậu rất gần, có thể thấy rõ ràng trong hiện thực chứ không phải tưởng tượng trong mơ nữa.

Mà AK vừa rồi còn ở sát bên môi Lưu Vũ, lúc này lại ngồi rụt ở góc túi, đỏ mặt không lên tiếng.

------------------
Đã nhặt được ba người, còn tận bảy người nữa vẫn đang chờ cậu, Lưu Vũ nhìn tòa nhà lớn như vậy, âm thầm thở dài.

Trên hành trình tìm kiếm thành viên, không biết phía trước còn điều gì kỳ quái đang chờ cậu đây...

Lưu Vũ gọi điện thoại cho Bá Viễn, hỏi anh hiện tại đang ở đâu.

Bá Viễn giống như đang tắm rửa, xung quanh ào ào tiếng nước, thanh âm có chút không tự nhiên: "Tiểu Vũ, đã làm phiền em rồi. Anh không sao hết, em yên tâm."

"Viễn ca, anh đang ở đâu? Em qua tìm anh."

"Không cần Tiểu Vũ. Anh...Anh không biết. Hiện tại anh không muốn gặp em đâu."

Trong lúc đó, Châu Kha Vũ cũng gọi điện thoại cho các thành viên khác. Họ đều đang trong phòng của mình, hình như đều gặp phải chút phiền toái nhỏ. Không còn cách nào khác, Lưu Vũ đành nhờ hắn đi phụ tìm Santa, Riki và Mika.

Tuy rằng trong lòng muốn đi theo Lưu Vũ, nhưng nếu cậu đã nhờ, Châu Kha Vũ thật sự không cự tuyệt được đâu.

Vì vậy, Lưu Vũ đưa Lâm Mặc và AK đi đến phòng Bá Viễn. Dọc theo đường đi, chẳng biết hai tên tí hon đó lại cãi nhau vì vấn đề gì, nhưng toàn bộ quá trình chỉ nghe thấy AK dùng một loại giai điệu kỳ quái diss Lâm Mặc. Đáng thương cho Lâm Mặc bị mắng đến tủi thân.

Đến phòng Bá Viễn, quả nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào phát ra từ phòng tắm.

"Viễn ca? Anh không sao chứ?" Lưu Vũ đứng ở cửa phòng tắm, nhìn thấy người trong đó hình như giật mình mà cứng đờ người.

"Tiểu Vũ, khụ... Anh không sao, em cứ đi tìm mấy người kia trước đi."

"Kha Vũ đi tìm mấy người khác rồi. Lâm Mặc và Lưu Chươmg không biết vì sao lại biến nhỏ nên đi cùng em đến đây." Lưu Vũ gõ cửa kính mờ.

"Viễn ca vẫn không ra sao? Ở trong đó quá lâu sẽ bị cảm lạnh ấy."

"Không phải. Tiểu Vũ, anh..." Bá Viễn ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Tụi em chờ anh rồi cùng nhau đi tìm những người khác nhé. Còn không thì em vào đó?"

"Ôi ôi, Viễn ca của chúng ta chắc đang bận ngâm mình trong bồn tắm rồi." Lâm Mặc nghe Lưu Vũ muốn đi vào, âm dương quái khí trêu chọc một câu.

________________

Mọi người đoán xem Viễn ca của chúng ta bị biến thành gì đi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net