Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Vũ thay một bộ quần áo mới đi ra, suy nghĩ nên tìm ai giúp đỡ là thích hợp nhất.

Trương Gia Nguyên? Không, em ấy gầy quá, trông không có sức lắm.

Santa và Riki hình như đang ở chung chỗ với Châu Kha Vũ, như vậy....

Quyết định chọn Tiểu Cửu đi!

Nói không chừng Paipai cũng ở cùng anh ấy nữa.

Đầu óc cậu vẫn bị cái đuôi to xinh đẹp của Viễn ca cùng bộ dáng đáng thương ngồi thu lu trong thùng chiếm cứ, Lưu Vũ nhanh chân chạy đến phòng Tiểu Cửu.

------------
Cốc cốc-

Lưu Vũ đã lâu không gặp Tiểu Cửu, không biết công cuộc giảm cân hiện tại của anh ấy ra sao, có khi nào lại ăn khuya nữa không nhỉ?

"Tiểu Cửu, anh có ở đây không?" Lưu Vũ gõ cửa, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì cũng có chút buồn bực. Tiểu Cửu hẳn là đã nghe thấy, nếu như ngày bình thường chắc chắn sẽ lập tức phi ra mở cửa rồi. Có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Lưu Vũ quyết định tự mình mở cửa tìm hiểu.

Không thấy Paipai, cậu nhìn lướt qua một vòng cũng không thấy Tiểu Cửu, chỉ phát hiện trên giường anh có một cục nhỏ đôn lên.

Hóa ra Tiểu Cửu trốn ở đây!

"Hùuuu~ Bé mập nên thức dậy rồi!!!"

Chăn bông bị lật ra, bên trong là Tiểu Cửu đang cuộn tròn ngủ, miệng lầm bầm vài câu tiếng Thái không rõ chữ. Bị Lưu Vũ xốc chăn mạnh bạo như vậy, thế nhưng anh vẫn khò khò say giấc, không có ý định tỉnh lại.

"Chuyện gì đã xảy ra thế? Tiểu Cửu bình thường không có ngủ sâu như vậy nha..."

Lưu Vũ đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện Tiểu Cửu có chút điểm kì lạ: Dưới mắt anh có thêm hai quầng thâm, vô cùng vô cùng đậm, trên đầu còn xuất hệt đôi tai thú y hệt như Châu Kha Vũ.

Buồn ngủ đến vậy, rốt cuộc anh đã biến thành gì thế?

Lúc này Tiểu Cửu xoay người bắt được Lưu Vũ, ôm chầm cậu vào lòng tiếp tục ngủ, thậm chí còn phát ra thanh âm gừ gừ thỏa mãn.

"Tiểu Cửu à, bây giờ chúng ta không có thời gian ngủ đâu, Viễn ca còn đang chờ chúng ta kìa, cả Kha Vũ bên kia cũng không biết đang thế nào nữa..." Lưu Vũ nói không ngừng, hoàn toàn không phát hiện Tiểu Cửu đã mở mắt, cười khanh khách nhìn cậu, " Muốn ngủ cũng phải giúp Viễn ca trước nha!"

Cao Khanh Trần lên tiếng: " Sau khi giúp Viễn ca xong, bảo bối sẽ ngủ cùng ta sao?"

"Đứng dậy trước rồi nói sau."

Cao Khanh Trần vươn vai đứng lên, có điều cả người anh đều quấn chặt lấy Lưu Vũ. Tuy rằng biết bộ xương nhỏ này của Tiểu Vũ căn bản không đỡ nổi trọng lượng của mình, nhưng bản năng động vật không ngừng thôi thúc anh bám dính trên người cậu.

"Tiểu Cửu, anh dựa gần quá, em không thở được." Lưu Vũ vỗ vỗ cánh tay Cao Khanh Trần đang đặt trên cổ cậu, "Người lười biếng như vậy sao giúp được em đây?"

"Nhưng bảo bối à, bây giờ ta lười lắm~" Cao Khanh Trần mềm mại làm nũng với cậu, "I just want to sleep next to you" (Đoạn này bạn au viết "sleep with you" = "have sex" ý nhưng mình nghĩ không hợp ngữ cảnh lắm nên sửa lại ạ 🥲)

"Vậy anh giúp em trước, khi nào tập hợp đủ người ở phòng khách rồi thì ngủ sau nha?"

"Không muốn đâu~" Cao Khanh Trần áp sát mặt Lưu Vũ, "Bọn họ khẳng định không đồng ý cho ta và em sleep cùng nhau."

"Vậy em đi tìm Paipai, em ấy nhất định giúp em." Lưu Vũ giả vờ nói.

"Đừng vậy mà bảo bối! Ta sẽ đi, em không cần làm như vậy."

"Như vậy phải tốt hơn không." Lưu Vũ sờ sờ đầu Cao Khanh Trần đang tựa vào vai mình, ôn nhu nói: "Tiểu Cửu gần đây có phải đã gầy bớt đi không thế?"

Cao Khanh Trần bĩu môi, kéo tay Lưu Vũ đặt lên bụng mình, "Bảo bối muốn ta gầy thì ta liền giảm cân. Em xem, giờ cơ bụng ta cũng có nè~"

"Tiểu Cửu thật lợi hại hahaha." Mang theo Cao Khanh Trần đang quấn chặt mình ra ngoài, Lưu Vũ hỏi, "À mà Paipai đang ở đâu vậy?"

Cậu vừa dứt lời, Cao Khanh Trần liền xụ mặt xuống, "Bảo bối không phải đã đáp ứng ta không tìm Patrick sao?"

"Em đáp ứng anh khi nào chớ?" Lưu Vũ trêu chọc anh, nhìn Tiểu Cửu bĩu môi mới hạ giọng, "Viễn ca đang cần sự giúp đỡ của chúng ta, những người khác cũng vậy. Kha Vũ biến thành báo, Mặc Mặc và Lưu Chương trở nên nhỏ hơn, Viễn ca hóa thành nhân ngư, ngay cả anh cũng lười biếng hẳn. Bây giờ cần tập hợp mọi người về phòng khách để xem những gì đã xảy ra, sau đó sẽ tìm cách biến mọi người trở lại."

"Được rồi~" Cao Khanh Trần lúc này mới nói ra nơi ẩn náu của Doãn Hạo Vũ, "Patrick không có ở trong phòng mình đâu bởi khi nãy em ấy biến thành dơi rồi, mà cũng không đúng, dù sao ngoại hình cũng không có gì thay đổi...."

"Vậy em ấy đi đâu?" Lưu Vũ vội vàng ngắt lời.

"Em đừng nóng vội mà bảo bối. Patrick hiện tại không có gì đáng ngại hết. Ban đầu em ý đứng lộn ngược người lại, sau đó lại bảo trong phòng khó chịu nên chạy xuống tầng hầm rồi." Ánh mắt Cao Khanh Trần có chút ửng hồng, "Ta cũng muốn đi cùng em ý, nhưng ta thật sự rất muốn sleep. Ta không khống chế được nên ngủ thiếp đi, vô cùng xin lỗi em ấy huhu."

"Không sao đâu Tiểu Cửu, đây không phải lỗi của anh mà." Lưu Vũ nhìn Cao Khanh Trần cố gắng chấn tỉnh, ngáp dài ngáp ngắn, đau lòng nói: "Có phải lại muốn ngủ hay không? Anh nghỉ ngơi trước đi, Patrick giao cho em là được rồi. Tin em, chờ em tìm xong thì cả ba chúng ta cùng đi gặp Viễn ca."

Cao Khanh Trần rốt cục cũng gật đầu, gục xuống sô pha ngủ thiếp đi.

-------------
Bước chân Lưu Vũ càng tăng tốc. Cậu biết Paipai sợ bóng tối, dù sao vẫn đang là một đứa trẻ mới lớn. Nếu như không phải vô cùng khó chịu, khẳng định em ấy không cần phải chạy đến tầng hầm trốn. Nơi đó vừa tối vừa lạnh, căn bản không phải là nơi Paipai có thể ở.

Thật ra tầng hầm bình thường có thể không khủng khiếp đến như thế, nhưng tầng hầm ở hai biệt thự cũ mà công ty sắp xếp cho bọn họ thật sự rất kinh dị, vừa tối lại vừa ẩm thấp, bụi bặm.

Kỳ thật Lưu Vũ cũng sợ bóng tối, nhưng trước mắt cũng không kịp tìm người khác hỗ trợ nữa. Cậu chạy vọt tới tầng dưới cùng, men theo tầm nhìn mù mịt mà có chút khẩn trương.

Cậu sợ có điều không hay đã xảy ra.

"Đinh đinh đinh~" Chuông điện thoại reo lên, suýt nữa dọa Lưu Vũ ngất xĩu.

"Alo, Kha Vũ, ừm... Anh không có vấn đề gì hết, chỉ là hơi tối một chút. Em nói những người khác đã tập hợp ở phòng khách rồi? A, vậy thì tốt, a--------"

"Tiểu Vũ, anh sao vậy??" Châu Kha Vũ ở đầu dây bên kia có chút sốt ruột. Nếu không phải tạm thời không thể rời khỏi mấy tên phiền phức bên cạnh, hắn liền chạy qua chỗ Lưu Vũ rồi, "Hình như chỗ anh đứng có tiếng vang, chờ đã, anh ở tầng hầm sao?"

"Ừm..."

"Anh bật đèn pin lên đi."

Lưu Vũ đang buồn bực vì mình không mang theo đèn pin, xoắn xuýt một hồi mới sực nhớ điện thoại cũng có đèn pin mà.

Ai, ai biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Làm cho đầu óc cậu cũng mụ mị hẳn đi.

Sau khi đèn pin bật sáng, Lưu Vũ chờ Châu Kha Vũ lên tiếng nhưng nào ngờ "tư-----------" một tiếng, thanh âm của Châu Kha Vũ đột nhiên biến mất.

Lưu Vũ nghi hoặc, phát hiện đèn cũng tắt ngúm, mọi thứ lại chìm vào bóng tối sâu thẳm.

"Tại sao lại hết pin vào đúng lúc này chứ?"

"Haizz quên đi. Mãnh nam cái gì cũng không sợ!" Mang theo style nói chuyện như Trương Gia Nguyên, cậu cất bước mò mẫm về phía trước, "Paipai, Hạo Vũ? Em đang ở đâu thế? Anh tới đưa em về nè."

"A---" Đột nhiên bị người khác kéo lại, cả người Lưu Vũ theo quán tính ngã xuống, bất quá hình như không ngã xuống đất. Cậu cảm giác có hai bàn tay đang đỡ dưới mông, nhẹ nhàng nâng cậu lên.

"Paipai?"

Doãn Hạo Vũ im lặng không lên tiếng.

Lưu Vũ phát hiện thứ gì đó lạnh lẽo áp lên môi mình, mang một ít do dự cùng run rẩy, hô hấp người đó nóng bỏng nhưng lời nói ra lại đáng thương đến cực điểm.

"Vũ ca, anh rốt cục cũng tới." Doãn Hạo Vũ đem Lưu Vũ ôm lên, giống như một con thỏ vì bất an mà dán chặt vào cậu, "Nơi này lạnh quá."

"Không có việc gì, Tiểu Cửu cũng lo lắng cho em lắm, mau đi theo anh nào."

"Không muốn." Ôm Lưu Vũ vào lòng mình, Doãn Hạo Vũ lần thứ hai mò mẫm đến môi châu Lưu Vũ, thành kính hôn xuống, "Em, em nhớ anh nhiều lắm."

Doãn Hạo Vũ kêu một tiếng "anh" đến thuận miệng, khiến Lưu Vũ cũng có chút ngại ngùng. Cậu khi nãy bị kéo mạnh ngã xuống, phải dựa vào hai tay Doãn Hạo Vũ mới miễn cưỡng đứng vững. Lưu Vũ cảm thấy tư thế này hơi xấu hổ, xoay xoay vài lần muốn thoát lại không được, còn khiến Paipai ôm chặt hơn một chút.

"Có chỗ nào không thoải mái hả?" Lưu Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu em nhỏ, "Vì sao lại chạy xuống đây?"

Giọng nói của Lưu Vũ giống như một làn nước ấm, cuốn trôi tất cả sự khẩn trương của Doãn Hạo Vũ.

Hô hấp hắn dần nặng nề hơn, môi mỏng vuốt ve vành tai đỏ ửng nhạy cảm của Lưu Vũ, chậm rãi nói: "Em biến thành một con dơi rất xấu xí, ugly, em không thích."
"Ở trên đó vào ban ngày có ánh mặt trời chiếu vào, khó chịu lắm. Mà anh thì không có trở lại..."

"Không có xấu xí chút nào cả mà, Patrick. Paipai đẹp trai nhất sao có thể xấu được chứ?" Lưu Vũ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của Doãn Hạo Vũ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao đâu, bây giờ không còn ánh mặt trời nữa, đi theo anh nha?"

Nếu Lưu Vũ có thể nhìn thấy Doãn Hạo Vũ lúc này, sẽ phát hiện ánh mắt cậu em nhỏ kia dần trở nên sâu sắc.

"Này, này! Patrick, thả anh xuống." May mắn cho cậu tầng hầm này tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, thành công che giấu khuôn mặt đỏ bừng như cà chua của mình.

Doãn Hạo Vũ ôm Lưu Vũ ra khỏi tầng hầm, tựa như không còn chịu ảnh hưởng bởi ánh mặt trời, cả người dần sống lại. Hệt như một đứa trẻ đói khát, mang theo chút tâm tư thầm kín, Doãn Hạo Vũ nhéo nhéo phần gáy trắng nõn của Lưu Vũ. Làn da mỏng và mềm mại của người trong lòng khiến cậu trai nhỏ mê mệt, chuyển từ sau cổ sang phía trước, ngón tay mang theo lớp chai mỏng vuốt ve quanh yết hầu của Lưu Vũ.

"Ưm..." Lưu Vũ bất giác kêu một tiếng, cậu cảm thấy nếu tiếp tục để mặc Paipai làm như vậy, hai người sẽ thật sự phát sinh chuyện gì đó mất.

Vào thời khắc này, Lưu Vũ chỉ hy vọng Châu Kha Vũ đang lo lắng cho cậu có thể nhanh chóng chạy tới, giải cứu cậu khỏi gọng kìm vây hãm này.

"Đừng mà, anh sắp không được rồi." Lưu Vũ ở trong thầm niệm, tuy rằng tối như vậy không nhìn thấy mặt Doãn Hạo Vũ, cậu vẫn cảm thấy lo sợ.

Một khắc sau, cổ Lưu Vũ đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, đau đến run rẩy cả người. Cậu dùng tay chạm một cái, tuy rằng không đến mức sẽ để lại "vết đỏ khả nghi" nào, nhưng tuyệt đối vẫn lưu lại dấu răng. Hai chiếc răng nanh của Doãn Hạo Vũ không đâm xuyên qua làn da của Lưu Vũ, chính xác mà nói, là hắn cố tình tránh như thế.

Đây có thể nói là cuộc đấu trí khốc liệt của Doãn Hạo Vũ khi bị bản năng mãnh thú thống trị cả ý thức lẫn thân thể. Hắn đã một ngày không được ăn gì, máu tươi đối với hắn mà nói là sự hấp dẫn trí mạng. Hắn khát vọng máu, hắn thèm muốn máu của Lưu Vũ, nhưng hắn không thể cắn cậu. Bởi nếu làm vậy, hắn sẽ hối hận cả đời.

"Patrick, em tỉnh táo một chút!" Lưu Vũ lúc trước thật sự tin lời Tiểu Cửu nói, cho rằng Doãn Hạo Vũ là một bé dơi đáng yêu sợ bóng tối. Dù sao Lâm Mặc, Lưu Chương, Bá Viễn cùng Châu Kha Vũ và Tiểu Cửu sau khi biến hóa vẫn rất dễ thương, cho nên cậu mới thả lỏng cảnh giác trước mặt Patrick.

Nhưng mà ai nói cho cậu biết, đây thật sự là bé dơi nhỏ sao! Đây phải là một tên ma cà rồng mới đúng, hơn nữa còn muốn đem cậu ăn vào bụng, uy hiếp sinh mạng nhỏ bé của cậu nha!

Cứu, cậu không muốn trở thành nhóm trưởng nữa đâu...

Nhưng mà Doãn Hạo Vũ hình như khóc rồi.

"Patrick?" Nước mắt Doãn Hạo Vũ rơi xuống mặt cậu, rất nóng, tràn ngập mùi vị trái tim tan vỡ. Lưu Vũ trong lòng xoắn một cái, muốn lau nước mắt cho hắn.

Thế nhưng cậu không làm, cậu không biết Doãn Hạo Vũ sẽ còn làm ra hành động quá khích gì nữa. Lưu Vũ biết đại khái Patrick đang cùng bản năng chống lại, cậu cũng biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để chạy trốn, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích. Cậu nguyện ý tin tưởng Paipai, vẫn muốn đem hắn quay về.

Cạch-

 Cửa lớn xa xa hình như bị ai đó đá một phát, ngay sau đó ánh sáng cũng chiếu vào, rọi đến hai con người đang dán sát lấy nhau.

"Doãn Hạo Vũ!" Châu Kha Vũ tức đến cả người run rẩy, siết chặt nắm đấm, thiếu chút nữa kéo người từ mặt đất lên đánh một trận, "Mày đang làm cái gì vậy?"

Lưu Vũ còn ngồi trên người Doãn Hạo Vũ, quần áo có chút xộc xệch, vành mắt đỏ ửng, bộ dáng bất lực mặc người khi dễ. Châu Kha Vũ nhịn xuống ngọn lửa trong lồng ngực mình, nhẹ giọng vươn tay hướng về phía Lưu Vũ: " Thôi nào, Tiểu Vũ mau qua chỗ em."

Do dự một chút, Lưu Vũ chống tay đứng lên, bất quá cậu cũng không đi ngay về phía Châu Kha Vũ. Cậu quay người nhìn Doãn Hạo Vũ, hỏi: "Paipai em thì sao? Đừng lo, anh hiểu mà, em không cần phải tự trách bản thân đâu."

"Tiểu Vũ!"

"Anh không sao, cảm ơn em Kha Vũ." Lưu Vũ chỉnh lại cổ áo, che khuất dấu răng của Doãn Hạo, sau đó ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu trai đang rũ xuống. Ngoại trừ sờ đầu an ủi ra, cậu thật sự cũng không biết nên làm gì để khiến cậu bé này bớt buồn nữa.

"Đi theo anh nha Paipai?"

_______________________

Oe quên mất mình cũng đang dịch bộ này, tới lúc nhận ra thì qua 20 ngày lận rồi ( ; ω ; ) Thôi thì mọi người có quên nội dung thì cố gắng lướt lại những phần trước nhó, chứ mình ghi xưng hô lộn xộn hết rồi huhu.

Bonus một tấm Paipai cute đáng yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net