[8]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwon dường như bất động, thậm chí cậu còn sợ nếu thở mạnh sẽ có thể đánh thức người lớn tuổi đang ngủ. Cậu hơi cúi người về phía trước, mái tóc xõa xuống che khuất tầm nhìn. Cậu cảm thấy vô cùng đau đớn, nên đó không thể chỉ là một giấc mơ, đúng không? Nếu đó là một giấc mơ, thì đó hẳn là cơn ác mộng kỳ lạ và vô lý nhất mà cậu từng gặp.

Hoặc nếu không, điều gì khác có thể giải thích cho những ngày dài cậu cảm thấy trong cái gọi là 'giấc mơ' đó, để chứng kiến ​​Sunoo héo mòn dần mà không có một cơ hội nào để cứu giúp anh ấy. Người ta có thể đưa ra những lý do nào khác để giải thích cho sự thật rằng Jungwon phải chứng kiến ​​hyung của mình bị chôn vùi dưới lòng đất, cơ thể ốm yếu, cứng đờ và cậu sẽ không bao giờ gặp lại Sunoo được nữa.

Nhưng hiện giờ cậu đã trở lại với 'thực tại'. Nghe có buồn cười không? Jungwon đã chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cơ thể vẫn giữ ở tư thế khó xử khi cậu nghiêng người rất gần bên giường vào hình dáng đang ngủ của Sunoo, cho đến khi một lòng bàn tay lay tỉnh cậu dậy.

Đôi mắt Jungwon với viền mắt đo đỏ mở to khi cậu ngã xuống, chỉ để thấy Heesung có vẻ đang bối rối và đang nhìn chằm chằm xuống Sunoo. Nhìn chằm chằm - chính xác, nếu không muốn nói là một biểu cảm hoang mang - vào một chàng trai đã chết và...đang thở đều đặn.

Heesung chớp mắt như thể không tin vào những gì đang diễn ra, đồng tử của mắt anh co lại. Điều này... Sunoo còn sống và khỏe mạnh. Và điều này... họ dường như đã quay trở lại quá khứ.

Heesung dường như cũng có cùng suy nghĩ trong trạng thái đầu óc quay cuồng của mình, đảo mắt nhìn Jungwon cũng đỏ mắt như vậy. Làm sao bất kỳ ai trong số họ có thể phản ứng, không, thậm chí không thể hiểu được.

Phải trải qua nhiều tuần để hoàn toàn vượt qua cái chết của Sunoo, sau đó kìm nén sự thôi thúc khuất phục hoàn toàn trước nỗi đau buồn vì những ngày không có cậu ấy. Và bây giờ... Bây giờ cậu ấy đã trở lại và đang ngủ. Có lẽ một vị thần nào đó đã quyết định rằng sẽ rất vui khi chơi trò "xứ sở trong mơ" với họ.

Không lâu sau khi họ đứng im, cho đến khi họ đánh thức người còn lại, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt đầy nghi vấn. Sau đó, gần như cả hai đều có thể nhìn thấy dòng suy nghĩ trong đầu bốn người kia, cho đến khi mọi thứ trở nên rõ ràng.

Họ không chắc chắn hoặc không thể nhớ ai là người đầu tiên đến chỗ Sunoo, hoặc ai khóc trước. Người sau cùng có lẽ là Jay, nhưng dù sao, không một ai có thể kìm nén được cảm xúc bên trong, tất cả đều mãnh liệt như một cơn bão.

Họ cũng cố gắng hết sức cắn và nuốt những âm thanh họ tạo ra, mỗi người hoặc ngồi xổm bên cạnh chiếc giường từng trống rỗng hoặc ngồi co ro trên chiếc giường gần đó trước khi chân họ khuỵu xuống. Những cơn sóng - cơn đau nhói của lòng biết ơn và hạnh phúc ngay sau một cơn bão dữ dội, đang đập vào trái tim họ lớn đến nỗi họ gần như quên cả hô hấp trong khi kìm nén tiếng khóc. Họ đã không làm được, vì vậy những tiếng động đã làm Sunoo tỉnh giấc.

Toàn bộ khuôn mặt của chàng trai tội nghiệp hiện rõ sự lo lắng, trong khi cậu xoay người tìm công tắc đèn. Hàng trăm suy đoán chạy trong đầu cậu, từ một trò đùa, đến tin xấu từ người quản lý, hoặc có lẽ là điều gì đó tai hại về nhóm của họ? Hoặc điều gì có thể khiến họ khóc dữ dội đến mức đỏ bừng mặt. Cậu đưa tay về phía người gần nhất, Jake, người quay lưng lại với Sunoo, run rẩy trong khi ôm đầu. "Hyung...?"

Jake được gọi quay lại nhanh chóng và ôm chặt cậu vào ngực, Sunoo quên mất phản ứng trong một giây. Người lớn tuổi hơn đặt tay lên đầu và lưng cậu, trượt lên xuống liên tục như thể cậu mới là người đang nức nở trước đó. Jake thì thầm điều gì đó cùng tên cậu và một số từ bị bóp nghẹt khác trong khi vẫn giữ cậu hoàn toàn bị mắc kẹt giữa hai cánh tay của mình. Nó cứ tiếp tục, ngay cả sau khi Jake thả cậu ra.

Sunghoon hoàn toàn chùn bước sau khi nhìn thấy Sunoo. Anh không thể xử lý được sự thật khó khăn được ném vào mình, không thể suy nghĩ hay di chuyển. Điều duy nhất anh có thể làm lúc đó chỉ là nhìn chằm chằm. Nhìn chằm chằm và quan sát, ghi nhớ hình ảnh vô lý đó và trân trọng nó. Anh sợ, rất sợ khả năng đây là một giấc mơ hủy diệt để đẩy anh trở lại hố sâu than khóc, để tát vào mặt anh bằng sự thật rằng anh không bao giờ có thể vượt qua được cái chết của niềm vui trong cuộc đời mình.

Anh đông cứng trong khi Jake ôm lấy người trẻ hơn đang ngơ ngác, giữ nguyên tư thế trong khi Jungwon ngồi xuống ghế ngay bên cạnh anh và ba thành viên còn lại.

Tuy nhiên, Heesung là người đầu tiên trong số họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc đó, bước đến quỳ trên một chân trong khi nhìn lên Sunoo, như thể anh ấy đang say mê hoặc lạc lối trong đôi mắt của cậu.

Sunoo chỉ có thể cố gắng không phản ứng quá gay gắt, vì cậu thấy rõ ràng họ không giả vờ khóc. Nếu họ làm vậy, họ có thể sẽ có cơ hội diễn xuất chuyên nghiệp trong một bộ phim điện ảnh nào đó. Nhưng nhìn cách mà hầu hết bọn họ phản ứng với giọng nói hoặc hành động của cậu, thì hoàn toàn bất thường và đáng lo ngại.

Như thể cậu đã từng biến mất khỏi họ hay đại loại thế. Giống như họ đang đau buồn. Bằng cách nào đó.

Sunoo bắt gặp Sunghoon vẫn đứng yên ở phía sau, đằng sau Ni-ki và Jay. Ngay cả Sunghoon cũng có những vệt nước mắt trên khuôn mặt của mình, khi chàng trai này không bao giờ được mong đợi là quá dễ xúc động.

Jay thô bạo đẩy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình bằng tay áo, dang rộng cánh tay ra để ra hiệu cho Sunoo ôm. Jay, một cái ôm ư? Dù sao thì cậu cũng tuân thủ, mặc dù cậu không thể hiểu được nữa và tựa má vào bờ vai vững chắc của Jay, thoải mái trong hơi ấm của người lớn tuổi hơn trong khi Jay cúi xuống và nhét toàn bộ khuôn mặt ẩm ướt của mình vào cổ cậu. Sunoo cảm thấy một số vết xoa từ ngón tay cái của Jay ở phía sau đầu mình và cảm giác đó gần như là tốt nếu không phải vì thực tế là họ đang làm cậu sợ bằng tất cả những tình cảm này khi cậu không quen với bất kỳ điều gì.

Vì vậy, khi một Ni-ki 'trưởng thành' và một Sunghoon 'vô cảm' cũng tiến về phía mình, cậu cau mày và chìm vào tâm trí của mình.

Sunoo ở đó, nhìn chằm chằm vào Sunghoon. Cậu đang đòi hỏi một câu trả lời, cầu xin một lời giải thích vì điều này không bình thường. Họ sẽ không, không có lý do để khóc vì cậu như thể họ đang thương tiếc linh hồn cậu trở về. Cảm giác thật đáng sợ, da cậu nổi gai ốc khi thức dậy và được thương tiếc như này.

Tuy nhiên, Sunghoon không đáp lại sự tò mò của cậu, thay vào đó anh bước tới và đập hai cánh tay của họ vào nhau. Sunoo cảm thấy bàn tay của Sunghoon chạm vào lưng mình, không chắc đó có phải là vô tình không.

"Ngủ tiếp đi." Nghe như một mệnh lệnh từ Sunghoon, nói to không với ai cả, hay với tất cả mọi người. Như thể đang định chôn vùi màn đêm dưới chăn, nói rằng "em đang mơ". Sunoo khinh thường điều đó, họ khóc vì cậu mà không có lời giải thích hợp lý nào cả và đáng lẽ cậu phải tin rằng họ không chỉ làm vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net