14: Nói xem có chuyện gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lịch cập nhật chương không cố định, nếu đăng tải sẽ vào các múi giờ: 12 giờ trưa, 8 giờ tối hoặc 10 giờ tối.
- Cielo Dalziel Lilla.

...

Tsunayoshi bắt lấy tay cô gái, mỉm cười thân thiện, sau khi làm quen cả lớp thì Tsunayoshi nhận ra rằng não của cậu không đủ lớn để nhớ hết tên mọi người, ngoại trừ tám con người theo như cậu cảm nhận rằng nguy hiểm nhất cũng như quen thuộc nhất. Không chừng và có thể là đám bạn trẻ trâu của Tsunayoshi.

...

Sau cả mấy tiếng nhồi nhét kiến thức vào não, chuông đã điểm giờ tan học, Tsunayoshi nhìn cô giáo viên trẻ rời đi ngay tức khắc thì càng đau đầu, mặc dù cậu đang theo học lớp cá biệt nhưng cô giáo vẫn rất nhiệt huyết giảng bài, các bạn học sinh ấy vậy mà vẫn học chỉ là không ai muốn tương tác, chương trình học tập nơi này vẫn quá nặng so với cậu, hiện tại giáo dục của Namimori vẫn theo nhà nước chứ không đặc biệt chuyên tâm vào kiến thức như nơi đây, cậu đã hiểu tại sao người ta lại gọi đây là một trong những trường chuyên hạng đầu đất nước. Tsunayoshi muốn nhanh đi về nghỉ ngơi một chút, lịch trình học tập này không phải ngày một ngày hai là theo được luôn, cậu cần thời gian, Tsunayoshi đeo chiếc cặp quen thuộc trên vai rồi dắt xe ra về, học sinh trường này muốn học thì cứ học đi, Tsunayoshi là học sinh lớp cá biệt cơ mà, giờ tự học cũng bị cậu quăng đi thôi .

Trên đường về nhà, Tsunayoshi lại nổi hứng muốn dạo quanh nơi náo nhiệt này một lần nữa, người người nhộn nhịp đi qua lại. Bận bịu cũng có, an nhàn cũng có, đôi khi chỉ là người ta muốn tận hưởng cuộc sống trôi qua như thế nào, Tsunayoshi mỉm cười nhìn theo đám mây lửng lơ trên đường chân trời, thoải mái là tất cả những gì Tsunayoshi cảm nhận được bây giờ. Cậu thích hòa mình vào thiên nhiên sau những lúc căng thẳng như vậy, tuy rằng cậu đã làm rất nhiều những điều điên rồ như che giấu rồi để bản thân bị giày vò đến hơn mười năm nhưng Tsunayoshi thỉnh thoảng vẫn muốn tận hưởng chút cảm giác bình yên, đôi khi cậu sẽ vô cùng điềm đạm, giống như một bầu trời bao dung ôm trọn lấy tất cả rồi dung hòa chúng.

Tsunayoshi nhìn những tòa nhà cao tầng vẫn chập chờn sáng đèn, ai ai cũng than vãn việc bản thân thiếu đi mắt xích đứng đầu trong cuộc sống và xã hội là đồng tiền, nhưng chẳng ai lại than thở việc bản thân thiếu đi mất trí khôn - cái cốt yếu của một con người cần có. Đồng tiền làm lu mờ đi tất cả lý tưởng sống và hiện thực, Tsunayoshi đã từng có suy nghĩ này và không phủ nhận rằng nó sai. Nhưng rồi cậu lại quyết định nhìn vào mặt tích cực, dĩ nhiên suy nghĩ đó được ném lại phía sau ngay tức thì. Khả dĩ Tsunayoshi có thể đi tìm người nào đó để thuyết phục đầu tư mà nhỉ? Tsunayoshi đang vận dụng đầu óc của mình một cách đầy mạnh bạo, cậu đang nghĩ đến một tiệm cà phê nhỏ ngắn hạn để thỏa mãn niềm đam mê "yêu thích và khám phá" của bản thân, kiếm thêm được thu nhập thì càng tốt. Đời người còn rất dài, sống là để trải nghiệm và hãy cứ mạnh dạn làm những điều mà bản thân cho là đúng đắn.

Chiếc xe đạp của Tsunayoshi cứ thế thuận tự nhiên mà tiến đến phía trước, chủ nhân của nó còn đang mải suy tư chăm chú, không nhìn quá nhiều về chướng ngại vật phía trước cho đến khi Tsunayoshi thấy thân thể mình đột nhiên kẹt cứng rồi ngã xuống, nhìn đi nhìn lại mới biết, ôi, cậu tông phải người ta rồi. Tsunayoshi nhìn đến bánh xe phía trước, đang nằm ở đó có một người đàn ông trung niên còn đang say men rượu tá lả, trông cả người luộm thuộm vô cùng, tóc tai bết lại thành những sợi rơi trên khuôn mặt sắc bén, áo sơ mi trắng lệch lạc cả bên vai, nhăn nheo. Mặt đỏ bừng, cả người tỏa ra mùi rượu nặng kinh khủng, thì ra là một người say rượu, nhìn đã thê thảm như thế, Tsunayoshi còn tông phải người ta, mặc dù không gây thương tổn nhưng nhỡ đâu ông ấy là người nhạy cảm. Có mệnh hệ gì thì cậu biết sống sao? Reborn sẽ đập cậu đến u đầu mất, Tsunayoshi đứng dậy rồi kéo xe ra, khẩn trương lo lắng lay người ông chú, giọng run run nói: "Chú ơi, chú không sao chứ? Chú đừng làm cháu sợ mà, chú mà có chuyện thì cháu sẽ là người chết trước tiên"

Người đàn ông gật gù một lúc rồi hờ hững nhìn Tsunayoshi, đến lúc này cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của ông, rất có khí chất và đẹp mã mặc dù có tuổi, hơn nữa đây không phải là thầy hiệu trưởng sao... Người đàn ông nhìn Tsunayoshi rồi giật mạnh lại cánh tay, miệng lẩm bẩm thê lương kéo dài âm thanh: "Rốt cuộc tôi làm gì sai mà vợ nhà tôi đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, cái bộ dạng bẩn thỉu của tôi này lại bị học sinh mới chuyển đến ít lâu nhìn thấy, có phải tôi thảm hại lắm không? Mất hết danh dự rồi"

Sau khi Tsunayoshi nhìn kĩ được khuôn mặt tuấn tú có tuổi nhưng cũng không giấu được sau lớp bụi bẩn đáng thương này thì cậu chỉ biết im lặng, vừa sáu tiếng trước nghiêm chỉnh quyền lực ngồi trên ghế mà nhỉ? Sao câu chuyện của thầy và thầy sử đã biến thành tình tiết máu chó vậy rồi.

Tsunayoshi sau đó cũng không nói gì, gây lộn với thầy dạy lịch sử thì cậu cũng không giúp được, tuy chưa tiếp xúc với thầy dạy sử nhưng cảm giác bật bồ là đã không xong rồi. Tsunayoshi tỏ vẻ đồng cảm đặt bàn tay lên vai hiệu trưởng: "Không có tình huống vô vọng, không từ bỏ, không tiêu cực, không mất hết danh dự, gần hết thôi, không phải không có giải pháp chỉ có giải pháp không chính xác, thầy hãy nói cho em nghe tình hình hiện tại. Biết đâu em có thể giúp gì đó khiến thầy dạy sử bình tĩnh trở lại... "

Vế đằng trước Tsunayoshi vô cùng chắc chắn có thể giúp một phần nhưng còn vế sau thì cậu thực sự không chắc, kinh nghiệm dỗ bồ đã có chút nào đâu, ấy vậy mà lại lỡ miệng. Người khó dỗ nhất là Kyoya và Xanxus, Reborn là họ đều chủ động nhường cậu chứ cậu nào dỗ đến chốn. Hiệu trưởng hất bàn tay nhỏ có ý tốt ra xa, có vẻ không mấy đồng ý: "Em tránh ra đi, tôi không thể để học sinh trường mình thấy bản thân thê thảm như vậy, chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết" - Người đã có vợ như tôi còn phải nghe theo lời khuyên của một nhóc học sinh hỉ mũi chưa sạch sao?


Tsunayoshi không bỏ cuộc, đây là cơ hội rất tốt để cậu tìm được nguồn vốn liền nhanh chân chạy đến cửa hàng tiện lợi ngay sát đó mua một chai rượu vang rồi cũng dựa lưng vào tường sụp xuống sát thầy hiệu trưởng. Tay Tsunayoshi bật nắp chai rượu mới tinh, mùi cồn nồng nặc khiến Tsunayoshi không khỏi nhíu mày, rượu rẻ tiền đều có mùi rất nồng chứ không đậm đà hương thơm riêng. Tsunayoshi không thích rượu, đúng hơn là không thích mùi cồn của nó nhưng Tsunayoshi lại thích cái cách rượu chuốc đến say người ta. Uống được rượu thì chắc là có khi sẽ thấy thanh thản, lòng nhẹ như tơ khi mà trút bỏ được hết tâm sự thật của bản thân ra ngoài, trút với đúng người thì thanh thản, sai người thì xuống suối vàng. Nghe thì có vẻ không mấy khả quan nhưng Tsunayoshi chính vậy mà cũng chưa bao giờ uống rượu, cậu chỉ thích người khác uống để tiện moi móc tâm sự thôi, mặc dù đã chọn loại rượu có nồng độ cồn nhẹ nhất rồi nhưng nhấp một ngụm nhỏ cũng khiến Tsunayoshi sặc sụa nhíu mày. Quá khó chịu, cậu cũng ráng nuốt hết không chừa một chút nào, đầu óc bắt đầu không ổn, xoay vòng vòng đến đáng sợ, khuôn mặt ửng đỏ, mắt lờ đờ lại, cậu thậm chí còn đếm được cả sáu Hibird lẩn quẩn vòng tròn trên đầu mình.

"Thầy xem, em cũng là người bạn rượu tâm sự với thầy" - Tsunayoshi mơ hồ mấp máy mục đích thật của bản thân, cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng tiếp thu những điều hiệu trưởng sắp nói. Thầy nhìn hành động ngu ngốc của Tsunayoshi thì trầm ngâm hồi lâu, lèm bèm rằng Tsunayoshi chẳng đáng tin chút nào nhưng rồi cũng mở miệng về câu chuyện bi hài của bản thân: " Không uống được rượu thì đừng có uống, học sinh không thể có nồng độ cồn trong miệng. Còn về chuyện kia... Khi em vừa rời khỏi phòng thi thì có một học sinh khác rụt rè bước vào. Thấy tôi và thầy sử đang tâm tình liền hốt hoảng chạy ra sau đó tôi còn nói rằng em học sinh ấy đang làm phiền đến khoảng thời gian ngọt ngào của tôi dành cho thầy sử. Thầy ấy tát tôi một cái vào bên má, giận dỗi nói rằng không có trách nghiệm lắng nghe sự việc của học sinh. Sau đó bằng cách nào mà em học sinh ấy nghe được câu nói của tôi, tôi cũng không có ý định như vậy, chỉ là lâu rồi chưa gặp thầy sử, bị làm phiền thì có chút bực bội, em biết mà... "

Khóe miệng của Tsunayohi nhếch lên đường vòng cung nhẹ, mẹ nó trẻ con vãi, nhưng rồi ngay sau đó bị chính chủ dập tắt. Vẻ mặt an ủi được bày ra vô cùng hoàn hảo, chắc chẳng ai mảy may được cậu vừa bật cười: "Em hiểu mà, rồi sau đó thì sao?"

Thầy hiểu trưởng nốc ngụm rượu lớn từ chai rượu đắt tiền trong tay rồi tiếp lời: " Sau đó thầy sử rời đi, còn ném lại cả nhẫn cưới, nói rằng: "Anh cút ra ngoài ở đi đồ vô trách nhiệm, tôi muốn anh lắng nghe chính học sinh bị nhà trường ép học đến trầm cảm. Lắng nghe thay đổi, hoặc li hôn" . Tôi vẫn đờ trên ghế, suy nghĩ về câu nói ép học, chẳng lẽ phương pháp giáo dục của tôi lại sai sao? Chưa nghĩ ra được gì lại thấy trợ lí chạy vào, hốt hoảng thông báo câu nói của tôi đã được phán tán đến cả bộ giáo dục của cả Nhật Bản. Họ gọi đến muốn xử phạt đi chất lượng ngôi trường này đã đạt danh hiệu nhưng đây là ngôi trường gia tộc tôi tâm huyết bao nhiêu lâu nay, chỉ vì tôi ngu ngốc bằng một câu nói ư?"

...

- Lần ? Đăng tải: 18/2/2022
- Lần ? Sửa đổi: 20/1/2023
- Cielo Dalziel Lilla


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net