[Xô×Mỹ/ Nga×Mỹ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Kỳ: Em.
Liên Xô: Lão.
Nga: Gã.

Tất cả mọi thứ đều thuộc về tôi, xin đừng chuyển ver, cướp hay lấy ý tưởng dưới mọi hình thức, trân trọng!
--

Hoa Kỳ, em là thiên sứ, thật vậy, em làm lão say đắm. Lão mê em đến mất cả ăn lẫn ngủ; tối nào, cũng phải đem gương mặt xinh đẹp của em vào trong mộng mới ngủ được. Một thiên sứ với đôi cánh trắng, mái tóc em màu vàng nhạt, nó rất đẹp, dù không màu mè, nó thực sự khiến người khác nhớ mong.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả thật không sai, em quả thật rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt, cũng biết em đang mệt mỏi khi phải giả nai với mọi người.

Mắt Hoa Kỳ rất đẹp, nó trong như ngọc bích, như biển xanh rộn rã đưa sóng tấp vào bờ, như bầu trời xanh trên tuốt cao. Không phải nịnh nhưng thật sự em rất đẹp, à không, từ đẹp không thể dành cho em vì em đẹp hơn từ "đẹp" nhiều.

Hoa Kỳ thích cười, mỗi khi như thế, lão lại thấy một nghìn tia nắng chiếu vào mắt mình vì sao ư? Vì mỗi khi em cười, nụ cười của em lại tỏa nắng như mặt trời.

Em cũng thích hoa hồng, hoa hướng dương cũng vậy, em có thể dành hàng giờ để chăm sóc các bông hoa xinh đẹp của em, lão thích em nhất ở điểm đó.

Xô Viết yêu Hoa Kỳ, lão cứ lén chụp hình em để đem về ôm ấp, đem lòng mộng mơ trong một đống viễn cảnh rằng có một ngày...Em sẽ yêu lão.

Nhưng thật sự thì em cũng thích lão..à không..yêu đúng hơn. Hoa Kỳ yêu Xô Viết trong âm thầm, giống lão thật, cả hai đều không nhận ra thứ tình cảm đặc biệt của họ dành cho nhau.

Hoa hồng tuyệt hảo, em quá đổi xinh đẹp. Mái tóc dài của em vàng óng ả như nắng của mùa hạ, mắt màu ngọc bích, Chúa dường như đã bỏ quên viên ngọc hoàn mĩ nhất của ngài trên gương mặt em, cụ thể hơn là trên đôi mắt ấy.

Và rồi, sau 2 năm. Lão và em đã về bên nhau. Họ sống tại một ngôi nhà đắt đỏ ở tại Moscow.

Em rất thích hoa, nên thường trồng những chậu hoa nhỏ và để chúng ở trên bệ cửa sổ. Em thích nhất là trồng loài hoa tulíp vì nó khiến em cảm thấy dễ chịu, cả hoa hồng, lavender, hướng dương, mười giờ nữa, miễn là hoa đẹp, em sẽ cứ mua về và đặt nó lên bất kì chỗ nào hướng được ánh nắng mặt trời. Ngày qua ngày, những bệ cửa sổ ở nhà chung của Xô Viết và Hoa Kỳ đã bị lấp đầy bởi những chậu hoa xinh đẹp mê hồn.

Xô Viết yêu nhất những lần đi làm xa về, mùi hương hoa sẽ tỏa ra khắp căn nhà xinh đẹp, nhưng có một bông hoa đẹp nhất mà lúc nào lão cũng yêu nhất, đó là Hoa Kỳ.

Gọi em là hoa, không được lắm, gọi là đá quý cũng không phải...phải là cả thế giới mới đúng hẳn hoi. Em là cả thế giới của lão. Lão yêu em đến mù quáng. Làm sao đây hỡi Hoa Kỳ, tự thuở nào em đã cướp đi trái tim của lão rồi.

.

.

.

Nhưng Xô Viết ơi..lão sao biết được rằng khi lão chết, con trai lão đã thành công cướp đi đóa hoa đó rồi...

Nga yêu thầm Mỹ, gã ép em phải chấp nhận thứ tình cảm gớm ghiết và đáng khinh miệt của mình. Gã nhốt em vào tầng hầm nhà riêng của gã, Nga muốn Hoa Kỳ sẽ mãi thuộc về mình nhưng gã nào đâu biết được, người em yêu là cha gã, mãi mãi vẫn sẽ là Xô Viết, và sẽ không bao giờ trái tim Hoa Kỳ chứa đựng hình bóng Nga, một tên dị hợm với tình yêu kinh tởm dành cho em.

Căn mật thất phía dưới nhà, đó là nơi em bị giam cầm. Nga, thú thật gã cũng đối xử rất tốt với em..nhưng mà, em đã chán ngấy cái bộ mặt giả tạo đó rồi. Thứ gã Nga đó mong chờ là gì? Là em sẽ yêu gã, như cách đã yêu Xô Viết. Nhưng nói thật rằng, em đâu phải robot mà muốn nói em gì, em sẽ làm theo đâu?

Từng ngày qua ngày, trái tim em dần vỡ vụn...đến cuối cùng, nó đã vỡ ra. Em dùng lưỡi lam rạch một đường dài trên cổ tay mình, với hi vọng là thoát khỏi con dã thú dưới dạng người mang tên Nga và được quay về với Xô Viết mình yêu.

Lưỡi lam rạch xuống
Lệ em ướt mi

Máu chảy rốc rách
Giờ chẳng còn gì
Chẳng còn hơi thở
Nhịp tim đã dừng
Ra đi thanh thản
Xóa đi đau thương...

"Cảm ơn chúa...Hoa Kỳ coi như đã được giải thoát.."

-End-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net