Chương 20: Hạ sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trưởng, là một cặp song sinh nam nữ đó"

Nhưng vừa dứt lời đã thấy Peke biến mất không một tăm hơi, quay đầu lại vào phòng mới thấy một thân áo choàng đen ngồi bên giường Baji, mặc kệ những đống hỗn độn xung quanh.

Em nhìn người mình yêu trên giường thấm đẫm mồ hôi, thở từng nhịp lúc nhanh lúc chậm. Baji chẳng còn sức để nâng mí mắt mình lên, hai hàng mi nặng trĩu, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc, tiếng vui mừng, cùng một loạt âm thanh hỗn tạp khác làm cậu không thể phân biệt được. Chỉ cảm nhận được tay mình được nắm lấy, rồi như chạm vào mặt ai đó, cảm giác được có dòng nước ấm nóng chảy vào tay mình. Nhưng mệt mỏi kéo cậu vào giấc ngủ, sau đó liền không còn cảm thấy gì nữa.

Shinichiro vào sau đặt tay lên vai em, bất giác nhìn thấy được cảnh tượng hiếm hoi kia. Giọt lệ hai bên làm ướt đẫm khuôn mặt của người nọ, vành mắt Peke đỏ lên. Không nói thêm gì, chỉ nắm tay Baji áp lên mặt mình, nắm rất chặt. Sợ nếu buông ra người kia sẽ tan biến, sẽ bỏ lại một mình em, sợ rằng bản thân lại lần nữa cô đơn.

Đế quốc này quá lạnh lẽo, Peke không chịu được điều đó.

Mọi người chỉ thấy em như rất tủi thân, cứ như một đứa trẻ mà rơi lệ, chỉ vì một người duy nhất. Cả một đời chỉ vì người này mà cười, cũng chỉ vì người này mà khóc.

Chifuyu nhìn bóng lưng đang run lên của Peke, nhất thời có chút nghẹn ngào. Thì ra đây là tình yêu thật sự mà Baji lựa chọn. Ghen tị quá, phải làm sao bây giờ?

Trước đây Chifuyu từng gặp Inui, khi biết anh đang bế tắc về chuyện tình cảm thì Seishu cũng không ngại ngần nói ra.

"Thật ra tình cảm con người như sóng xô bờ, khiến người ta chìm vào mộng, si ngốc bận lòng. Ngàn vạn dặm hồng trần hỗn loạn, có nguyện yêu đến thiên trường địa cửu hay không đều do tâm ta định đoạt. Chifuyu, cậu và những người kia cuối cùng cũng gặp quả báo rồi"

Quả nhiên chẳng sai chút nào. Ngay thời điểm động tâm với Baji thì đó đã là quả báo lớn nhất còn gì nữa.

____________________________

Dù rất muốn bên cạnh cậu trong thời gian này, nhưng hôm sau hắn lại không thể không đi họp. Công tước Rowan hôm qua lăn lộn ở biên cương, dàn xếp binh lính cùng Wakasa nên chẳng thể về kịp với Baji. Ông giờ đây tiều tụy vì rất nhiều chuyện, còn nghe thêm chuyện con trai ngàn cân treo sợi tóc, liều mạng mà sinh ra hai đứa trẻ, nghĩ thôi đã thấy bất an.

"Buổi họp sáng nay có hai việc. Thứ nhất, có lẽ mọi người đều biết hôm qua nhị thiếu gia hạ sinh, đôi bên bình an, là một chuyện đáng mừng"

Công thần lên tiếng chúc mừng, đặc biệt là nhà Kawata. Vì anh em họ cũng là sinh đôi nên khi nghe chuyện này có chút háo hức.

"Không biết phía đội trưởng đã nghĩ ra tên cho hai đứa trẻ chưa? " - Nahoya cười nói ung dung, không ngần ngại hỏi.

"Chuyện đó ta định để anh ấy chọn" - Peke lên tiếng.

Mọi người không có ý kiến gì thêm, bọn họ đã không còn bất ngờ nữa rồi. Những gì liên quan tới lựa chọn hay suy nghĩ, em một câu Baji, hai câu cũng Baji. Bây giờ chỉ tay vào một con mèo khen nó dễ thương quá thì Peke cũng sẽ thốt lên.

"Dễ thương giống anh Baji ấy"

Bông hoa kia đẹp thật.

"Ừ, đẹp như anh Baji vậy"

Bộ đồ kia hình như là mẫu mới, nhìn cũng vừa mắt lắm đó.

"Anh Baji mặc lên chắc chắn sẽ rất hợp"

Hệ thống núp lùm phía ngoài cửa sổ bỗng nhiên thấy nổi da gà. Đây rõ ràng là triệu chứng nghiện người yêu trầm trọng, bệnh đã chuyển biến đến mức độ không thể cứu chữa được rồi.

[311: Đúng là yêu đến mất trí mà]

"Thứ hai, đây là cuộc họp nội bộ, chúng ta cần nói kĩ về việc của tiểu công tước nhà Jyotsna Baji - Leighton" - Shinichiro tiếp tục cuộc họp.

"Bệ hạ, thần đã điều tra ra rồi. Làm gì có nhà thờ thánh giáo nào, cũng không có nhà hiền triết nào cấu kết với quý tộc nào đâu. Ngay từ đầu chỉ có một người chứ chẳng hề có sự hợp tác nào cả" - Kisaki tháo mắt kính, mệt mỏi dụi mắt - "Hơn nữa thủ phạm chính xác là Leighton"

Mitsuya siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Gân xanh nổi rõ trên mặt, biểu hiện của một người anh trai tức giận khi tìm ra kẻ đã lên ý đồ làm hại em gái mình.

Còn công tước Rowan thì đã nghe báo cáo từ trước nên không bất ngờ, chỉ thắc mắc nguyên do thằng con trai lớn của mình tại sao lại đâm đầu vào chuyện ngu xuẩn này.

"Chính miệng anh ta thừa nhận luôn. Còn nói lí do là vì từ đầu Leighton đã phát hiện Ernesta thích Baji chứ không phải đại công tước nên anh ta đâm ra ghét em trai mình. Muốn hãm hại cậu để Ernesta không có cơ hội tiến tới. Nhưng sau đó mới nhận ra cô ấy đang dần buông bỏ tình cảm với Baji nên hiện tại anh ta đang bỏ hết tất cả để theo đuổi cô ấy. Còn nói sẽ thừa nhận mọi tội lỗi của mình và chịu hình phạt thích đáng" - Kisaki cảm thấy lí do này thật sự củ chuối y như nội dung nó thể hiện.

Cả phòng trầm ngâm, như có thần giao cách cảm mà tần sóng não chạy chung một suy nghĩ: Anh ta thích Ernesta chắc luôn.

[311: Rõ ràng quá rồi còn gì. Clm cái quái gì đang thế này? Phản diện ngầm đang tự lộ mặt và cải tà quy chánh kìa. Con teenfic não tàn này rốt cuộc còn có bao nhiêu plot twist ngu ngốc nữa hả? Đã bảo 208 chọn thể loại tình yêu thanh xuân ngọt ngào mà. Aiss chết tiệt mình không thể nghe tiếp được nữa]

Shinichiro không ngờ được cú quay xe này nên tạm thời đình trệ, cuối cùng chỉ có thể nói với Rowan.

"Ngài công tước, ta nghĩ con trai lớn của ông yêu vào lú hết cả đầu rồi"

Rowan: Chắc các ngài vẫn còn bình thường khi yêu con trai thứ của thần ha!

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ ông cũng không nói ra, nói rồi lại thành khịa.

"Keisuke hôm qua lâm bồn ngươi lại không thể ở đó, chắc hẳn bây giờ đang nóng lòng muốn thăm em ấy. Tiếc là bây giờ ẻm vẫn chưa tỉnh, ngươi có thể đến thăm hai đứa trẻ trước"

"Cảm tạ bệ hạ nhắc nhở"

_________________________________

Baji trong cơn mơ màng tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn một loạt gian phòng rộng rãi nhưng trống vắng bóng người này. Đúng lúc Pearl vào phòng bắt gặp cảnh tượng cậu định vén chăn ngồi dậy, liền nhanh tay cản trở.

"Chờ đã! Ngài không thể xuống giường được"

"Hai đứa nhỏ đâu?"

"Tiểu thư và tiểu thiếu gia đều đang ở phòng khác, ngài công tước đang chơi với chúng"

"Cha tới sao?"

"Vâng, do ngài chưa tỉnh nên hoàng đế bệ hạ căn dặn không cho ai vào thăm, tránh làm ồn. Để tôi đi gọi ông ấy tới"

"Ừm, mang theo hai đứa nhỏ nữa"

Pearl rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa. Baji sờ bụng mình, thấy không còn to như trước nữa. Quả nhiên là sinh rồi. Cảm giác đau đớn ngày hôm qua như một cơn ác mộng, dày vò cậu từng chút một. Đến cả cậu còn không ngờ được bản thân mình sinh đôi, ngỡ như hôm qua đã trút hơi thở cuối cùng, không ngờ bây giờ tỉnh lại mới biết mình thật sự còn chưa chết. Baji biết mình mạng lớn, không ngờ còn mạng lớn đến hai lần, thật khiến người ta không thể nào tin nổi.

Trong trí nhớ của Baji vào ngày hôm qua. Cậu nhớ rằng bộ dạng mình thảm hại đến mức nào, thậm chí trong tiếng la hét của mình, còn nghe được tiếng đập cửa, tiếng gào thét của Peke.

Baji cũng không thể nào biết được tại sao hôm qua đau đớn đến tê tâm liệt phế đến như thế mà mình còn chút ý thức để nghe được và cảm nhận rõ được âm thanh bên ngoài đến như vậy.

Ngồi dựa vào đầu giường suy nghĩ mê man, lại bị tiếng mở cửa kéo trở về. Rowan tiến vào trong phòng mang theo bước chân vội vã, theo sau là Pearl bế đứa bé gái, Kiera ẵm bé trai.

"Cha!"

Ông ngồi bên giường, bàn tay thô ráp đầy vết chai do binh khí nắm lấy tay cậu, dịu dàng từng chút, không giống hình tượng lãnh đạm của ông thường ngày.

"Con cực khổ rồi, bình an là tốt, bình an là tốt"

"Đã làm người lo lắng rồi. Con bây giờ rất tốt, không sao cả. Người xem, không phải còn cho người tận hai đứa cháu hay sao?"

Rowan thở dài không biết nói gì. Đứa con này chưa bao giờ làm ông hết lo lắng.

"Giữ gìn sức khỏe cho tốt. Còn nữa, con cố nói với những người kia, sau này tiết chế chút, đừng để sinh nữa. Không biết sẽ nguy hiểm thế nào đâu, trông con có khác gì mới bước một chân vào quỷ môn quan không chứ"

"Con biết rồi"

"Ta không thể ở đây lâu, công vụ rất nhiều. Vụ việc của anh trai con làm gia tộc ta muốn chết đi sống lại một lần rồi"

Baji trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu, bảo người tiễn ông ra cửa.

Ngài công tước vừa đi, cậu liền chú ý tới hai người đang ẵm hai đứa trẻ của mình. Kêu họ tiến lại gần, hỏi.

"Đứa nào ra trước?"

"Là tiểu thư ra trước" - Pearl tiếp lời.

Sau đó Baji liền đưa hai tay ra, cô hơi bất ngờ, ngập ngừng.

"Nhưng ngài mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi"

"Ta ổn"

Nghe cậu nói thế, Pearl mới nhẹ nhàng đặt bé con vào vòng tay Baji. Cậu đỡ lấy đứa bé, bàn tay khẽ chạm vào cái bánh bao trắng hồng trên gương mặt non nớt kia, lướt qua lông mi trên đôi mắt đang say ngủ kia, con bé đang hơi lim dim ngủ cảm thấy mình bị di chuyển liền giật mình tỉnh giấc. Bé con nhịp thở đều đều, đôi môi hồng nhỏ lâu lâu lại mấp máy. Làm người ta càng nhìn tim càng mềm nhũn.

Pearl cao hứng nhưng cũng hết sức nhỏ nhẹ, nói với cậu.

"Ngài biết không, ai cũng nói rằng tiểu thư có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt hoa đào y hệt ngài. Chắc chắn tương lai cũng sẽ là một mỹ nhân"

Baji nhìn ngắm đôi mắt đứa trẻ trong tay. Quả thật rất giống cậu, nhưng trong mắt Baji lại không có ý cười, lãnh đạm và có phần tối tắm. Cảm xúc của cậu đột nhiên hỗn loạn, nhất thời không biết phải nhìn tiểu bảo bối trong tay thế nào. Cứ nhìn đến ánh mắt trong veo của nó hướng về mình, nơi ngực trái của Baji đột nhiên quặn thắt, rất khó nói nên lời.

Cậu đưa đứa bé cho Pearl, tiện hỏi.

"Trong suốt thời gian ta mê man từ hôm qua đến giờ, có ai tới không?"

"Sau khi anh sinh xong, bệ hạ hạn chế người đến thăm để tránh làm ồn. Có Peke là ở lại khá lâu cùng bọn em chăm hai đứa nhỏ" - Kiera vừa nói, vừa đỡ đầu tiểu thiếu gia trong tay, rất ân cần.

Cô nàng hạ mình xuống cho Baji nhìn thấy đứa trẻ trong tay mình, ôn hòa nói.

"Anh xem, đứa này ngủ rất ngoan, không hề quấy phá. Hơn nữa có cảm giác lớn lên sẽ giống Peke nhiều hơn"

Baji nhìn tiểu tổ tông trong tay em gái, đưa tay đón lấy.

"Mang nôi của hai đứa nhỏ tới, để trong phòng ta đi"

Hai người có hơi do dự, nhìn nhau.

"Nhưng nếu hai đứa quấy khóc, sẽ phiền anh lắm. Kei, anh còn chưa khỏe hẳn"

"Chuyện đó không phải là vấn đề cần quan tâm"

Hết cách, cả hai chỉ có thể sai người đem hai cái nôi lớn của hai đứa trẻ vào phòng cậu.

____________________________________

Nay không phải lịch đăng chương của tôi, nhưng vẫn phải up lên vì hôm nay là 1/6 quốc tế thiếu nhi và chương này thì chúng ta đón hẳn 2 bé. Tôi đã hạn chế nói về giới tính của đứa nhỏ, tại sợ mọi người biết là Baji sinh đôi đó.

Mặc dù chương này khá dài và vượt quá số chữ tiêu chuẩn của tôi nhưng tôi vẫn lựa chọn không cắt ra làm 2 chương.

Cố ngồi phác thảo mấy cái tranh cho xong để đem đi design cho fic này cái bìa mới. Xong cái chuẩn bị lên máy bay thì riêng mỗi tôi không đi được chuyến này, mà bản vẽ cũng không mang về được (vì bên trong có cả đồ của mẹ, lấy đồ ra thì mất thời gian vì sắp trễ rồi nên mẹ không cho lấy). Giờ nôn nao về cái bản vẽ đó chết đi được ༎ຶ‿༎ຶ.

Không biết đến bao giờ con hàng này mới có cái bìa mới nhà làm.

Giờ thì dò chính tả và lỗi ngữ pháp thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net