Chương 20: Hạ sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Dù đã ghi rõ ở chương cảnh báo rồi nhưng tôi vẫn sẽ nhắc lại. Như ai đã đọc chương trước đều sẽ biết chương này đón bé con của Baji và Peke, tuy nhiên sẽ có một số điểm vô lí do tôi tự bịa đặt. Vì thế mong các bạn không mang não khi đọc và hãy đọc mới mục đích giải trí thôi. Xin cảm ơn

___________________________________________________________________

Sau khi nghe Shinichiro kể lại về việc Baji nổi giận, tất cả bọn họ đều hoang mang. Thầm đoán xem chiếc áo đó có lai lịch đờ ra ma tích đến thế nào mà sao mọi người không ai biết?

Đương nhiên dù đã cố tra hỏi Kazutora và Chifuyu nhưng cả hai đều bày ra bộ mặt viết rõ ba chữ: "Biết gì đâu". Còn Peke lại càng không biết. Em chỉ thấy dạo gần đây Baji rất hay mặc chiếc áo đó, lâu lâu còn dùng để đắp khi đi ngủ, thắc mắc nhưng chưa có cơ hội hỏi.

Kisaki đưa nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải, miệng ồ lên một tiếng, thành công đổ dồn mọi sự chú ý về phía mình.

"Lẽ nào chiếc áo đó là tín vật định tình của tên khốn nào đó chăng?" - Y tự tin, dõng dạc nói.

Mitsuya sau khi vất vả giao vùng đất phía đông cho Luna và Hakkai quản lí thì câu đầu tiên nghe được khi đến đế đô là cậu đang nổi giận vì một chiếc áo. Sau khi tiếp thu lời của Kisaki thì buông lời chê bai.

"Vật định tình gì mà xấu gớm, không biết ai may cái áo đó nữa" - Tuy nhiên không hiểu sao sau khi chửi xong thì bản thân anh lại cảm thấy khó chịu, chắc do ảo giác.

Nếu như Mitsuya biết ở một kiếp sống khác bản thân là người may cái áo đó thì chắc cũng tự vả vào mặt mình vài cái rồi.

Mọi người không ai còn suy đoán nào khác, cảm giác như đang trên bờ vực của hôn nhân vậy.

Vì thế Izana mới mời bá tước Kokonoi tới, bảo người ta đem toàn bộ kinh nghiệm hôn nhân 7 năm của mình và Inui ra để mà thử sức đưa ra lời khuyên chân thành cho tình yêu của những "đứa trẻ tội nghiệp" lần đầu tiên biết yêu người khác này.

"Nhị thiếu gia đương nhiên vẫn còn yêu mọi người, chỉ là cậu ấy đang trong giai đoạn nhảy cảm khi mang thai thôi. Còn về chiếc áo đó thần nghĩ hãy đợi đến khi mọi thứ ổn định rồi hẳn hỏi" - Ngưng một lúc, Kokonoi lại có vẻ ngập ngừng - "Hoặc cũng có thể về phía Baji, cậu ấy chưa thực sự an tâm và cảm thấy an toàn khi ở cạnh mọi người"

Tất cả ngơ ra, thậm chí Peke còn bất ngờ hơn cả. Những người khác em không nói làm gì, nhưng nếu đến cả em cũng không thể làm cậu cảm thấy tin tưởng và an tâm thì vấn đề có lẽ nó đã vượt qua cả giới hạn mà họ có thể tiếp thu được rồi.

"Baji có từng tiếp xúc thân mật với ai trong mọi người chưa?" - Kokonoi hỏi.

Toàn bộ nhắm mắt chỉ tay vào con người được cậu cưng chiều và dung túng hết mực - Peke Jocas Excalibur. Sau khi nhìn tình huống sa mạc lời vừa rồi, Kokonoi thở dài bất lực, thực sự rất muốn rút tiền ra lau mồ hôi một trận. Sau cùng hướng câu hỏi về phía Peke.

"Cậu cảm thấy Baji yêu mình nhiều đến mức nào?"

"Chỉ cần tôi muốn, anh ấy đều không từ chối. Kể cả...kể cả những yêu cầu quá đáng khi làm tình. Đặc biệt sẽ cuống cuồng lên nếu tôi lỡ biểu hiện ra biểu cảm không vui. Hơn nữa, sau khi yêu nhau, anh ấy có giận đến đâu hay giận chuyện gì cũng sẽ không bao giờ mắng tôi, bất cứ chuyện gì cũng sẽ nhắc đến tôi"

Những người khác siết chặt nắm đấm của mình lại, dùng mọi sự bình tĩnh gom góp được để đánh gục ý chỉ muốn lao lên đấm Peke một cái. Sao nghe như đang mượn cơ hội khoe khoang vậy. Đáng ghét thật, bọn họ không được như vậy, bọn họ chưa có cái phúc lợi đó. Aaaaaaaaa.

Riêng Kokonoi thì lại gật đầu trông cực kỳ hưởng thụ. Cảm thấy Inupee nhà mình cũng vậy, đã thế còn giỏi quản lí chi tiêu, cả cái dinh thự bá tước bây giờ do một mình phu nhân của Kokonoi sắp xếp và làm chủ. Ây, đúng là vợ mình mãi đỉnh.

Kokonoi lại tiếp tục hỏi những người khác, cuối cùng toàn nhận lại những câu trả lời như: Em ấy đã mở lòng nhưng vẫn còn sợ ta, cậu ấy ít nói, em ấy đề phòng ta. Thậm chí Draken và Mitsuya còn nói một câu tương tự nhau: Có lẽ cậu ấy không còn yêu tôi nữa.

Quá đáng hơn là Mikey sau khi trả lời câu hỏi còn cố nói lên mong muốn của mình.

"Muốn ch!ch em ấy"

Kokonoi chống tay mệt mỏi, cả người như muốn héo đến nơi. Sao mà ngoại trừ Peke ra thì những người này lại mang cái loại EQ bấp bênh như thế cơ chứ. Yêu nhau rồi mà sao như friendzone vậy?

"Được rồi, giải pháp duy nhất thần nghĩ ra được là từng người hãy dành thời gian ngồi nói chuyện yêu đương hay tâm sự các thứ với Baji đi. Vì tình cảm của mọi người bất ổn quá đó? Ngay từ đầu Baji đã là người si tình trước, bị từ chối và tổn thương quá nhiều có lẽ đã gây ra sự bài xích hoặc bức tường vô hình nào đó. Biết vì sao Peke là người duy nhất có thể khiến Baji yên tâm bước ra vùng an toàn không?"

Như thần giao cách cảm mà cùng nhau lắc đầu. Kokonoi nói tiếp.

"Bởi vì đó người duy nhất từ đầu đến cuối không làm tổn thương cậu ấy và hiểu cậu ấy hơn ai khác"

Kokonoi nói hoàn toàn nghiêm túc. Vì anh ta biết, khi mình không hiểu rõ người kia, mọi thứ sẽ tồi tệ thế nào. Inui và anh là hai người bằng tuổi nhau, nên Akane đã rất lưỡng lự về việc cả hai về chung một nhà. Thậm chí còn phũ phàng nói: "Hai thằng trẻ trâu thì làm sao bù trừ cho nhau được"

Thực ra thì Kokonoi cũng cảm thấy thế thật, nhưng là người chủ động theo đuổi Inui trước nên lại càng không muốn bỏ cuộc. Sau khi cưới lại càng chu đáo, cứ như sợ sai sót một chút thôi thì cậu sẽ rời khỏi cuộc đời anh vậy.

Về phía Inui lúc đó tính tình trẻ con, lại được sự chu đáo của Kokonoi bảo hộ đến toàn diện, thành ra đã vô âu vô lo đến độ ngây thơ làm anh thất vọng rất nhiều lần. Sự dung túng quá độ của anh lúc đó càng khiến cậu ấy nhận ra được cả đời này của mình không thể tổn thương người đàn ông này, cũng không thể mất người đàn ông này. Vì cả cuộc đời của Seishu Delwyn Inui, chỉ có Hajime Edgar Kokonoi mới có thể bên cậu, bao dung cậu cả đời.

Không hiểu sao mọi người lại bị sự nghiêm túc của Kokonoi mà như khai sáng được một chân trời mới. Mỗi người tự rút ra cho mình một kết luận mà Kokonoi và Peke không chắc nó có áp dụng đúng công thức hay không, nhưng chung quy lại là cùng ra một kết quả.

Mà kết quả là gì thì trời biết, đất biết, bản thân họ biết, còn Kokonoi thì không muốn biết. Không hề!

Vị bá tước giàu có kia đã rời đi từ rất lâu, Kokonoi phải lập tức chạy về ôm vợ đẹp để tìm sự an ủi. Chứ thực sự đem cho bọn họ lời khuyên y như tự rút sinh khí của mình vậy, muốn chết khô cmnl.

Ngay thời điểm khi tất cả chuẩn bị giải tán thì thị nữ bên ngoài loạn hết cả lên, vô cùng ồn ào. Mikey bước ra mắng.

"Biết trong nhà có người mang bầu đang nghỉ ngơi không hả"

Thị nữ trưởng cả kinh chạy vào nói với bọn họ.

"Bẩm, nhị thiếu gia sắp sinh rồi"

Toàn bộ đẩy ghế đứng bật dậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đương nhiên là không nhịn được mà nhanh chân lẹ bước rời khỏi, chỉ hận không thể một phát bay đến phòng Baji.

"Sinh? Sanzu bảo còn chưa đủ tuần mà" - Bước chân của Mikey ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Có lẽ là sinh non rồi" - Chifuyu nhíu mày.

Chỉ cầu nguyện cho hai người không bị gì.

Vừa tới trước cửa phòng là gặp ngay Sanzu và Pearl đi từ phía đối diện tới cùng một vài trợ lí khác, đồ nghề trên tay đã đầy đủ như sắp ra chiến trường.

"Cảm phiền mọi người nhường đường" - Pearl nói

Theo đó là tiếng hét thất thanh vọng ra cửa, nghe vào liền biết người bên trong thống khổ cùng cực.

"Nhị thiếu coi vậy mà sức cũng thật lớn, hét to đến vậy mà!" - Sanzu cảm thán.

Pearl nhìn thái độ của vị y sĩ sắp đi đỡ đẻ vô cùng cợt nhả, không hề giống thanh niên nghiêm túc trước đây cô từng nhìn thấy. Hy vọng Sanzu sẽ có thể đưa đứa trẻ ra ngoài, chứ không phải là để nó nằm ở trong bụng ba nó luôn.

Xung quanh giường của cậu có một bức bình phong chắn ngang. Sanzu sau khi vào phòng liền nhanh chóng bước qua, thực hiện làm công việc của một y sĩ (lần đầu) đỡ đẻ.

Baji có cảm giác như bản thân bị gãy đồng loạt hết hai mươi cái xương sườn. Vùng lưng dưới và bụng đau một cách mạnh mẽ, phía dưới còn bắt đầu tiết ra dịch nhầy màu hồng.

Sanzu và Takemichi đã để hai chân cậu co lên và tách ra, sau đó phủ chăn mỏng lên. Pearl liên tục lau mồ hôi cho cậu, còn cậu vì đau đớn mà hai tay bám chặt lấy grap giường, chỉ hận không thể cào rách chúng.

Baji bây giờ chỉ muốn đập đầu vào tường rồi ngất xỉu, nhưng cậu không thể không tỉnh táo, lại càng không thể mất ý thức trước khi tiểu tổ tông này ra ngoài được.

"Mau, lấy đũa lại đây, hay cái gì cũng được. Ngài ấy cắn lưỡi rồi" - Pearl trong sợ hãi không dám rời khỏi Baji một tấc, chỉ có thể nói lớn nhờ vả, còn mình thì dùng hết sức bú sữa mẹ để bóp cằm cậu, tuyệt không cho đối phương cắn lưỡi.

Lời vừa dứt không bao lâu, Takemichi đem một đôi đũa tới. Một chiếc nhanh chóng đưa vào miệng Baji, chiếc còn lại phòng khi vị thiếu gia này vì quá sức chịu đựng mà cắn gãy chiếc thứ nhất.

Cửa phòng Baji thì đóng chặt mà tiếng hét cứ văng vẳng bên tai. Bọn họ bị chặn ở ngoài trong lo lắng, ruột gan loạn hết cả lên.

"Mang mấy chậu nước nóng, vài cái khăn sạch và một cây kéo đã tiệt trùng vào đây" - Sanzu vừa dứt, thị nữ đã chuẩn bị xong, cứ như là đã được sắp xếp sẵn, chỉ cần gọi là có. Bọn họ lần lượt nối đuôi nhau mang vào phòng.

Haruchiyo lấy thêm cái gối kê lên đầu cậu, chỉnh sao cho Baji cao đầu một khoảng vừa đủ, mạnh dạn nâng mông cậu lên một chút. Lạy trời cho mấy thằng làm chồng máu hay lên não ngoài kia của cậu hiểu rằng đỡ đẻ cần phải đụng chạm như thế này!

Sanzu đã vào vị trí, bắt đầu nhập tâm vào công việc, nhiệt tình động viên Baji ở trên giường.

"Bình tĩnh, đừng vội, hít thở sâu vào, hai tay nắm chặt, nắm được gì thì nắm. Cố rặn ra đi"

Cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở đều đều, theo hướng dẫn của Haruchiyo dùng sức mà rặn. Nhưng chung quy nam nhân sinh con vẫn là điều hi hữu, kinh nghiệm hoàn toàn không có. Takemichi đứng phía dưới nhìn phát biết ngay Baji không ổn rồi, lập tức đặt tay lên đầu gối đối phương, trấn an.

"Không thể rặn mạnh như vậy, sẽ vỡ mao mạch trong mắt. Thả lỏng ra và bình tĩnh nào"

Từng đỡ đẻ giúp phu nhân nhà mình, Takemichi cũng gặp trường hợp tương tự. Hina vì rặn quá mạnh mà sau sinh lòng trắng mắt rất đỏ, đó là vì mao mạch bên trong bị vỡ gây ra tình trạng xuất huyết mắt, phải mất một thời gian mới hết.

Chợt ánh mắt Sanzu ngày một nghiêm trọng. Giữa hai chân Baji có dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra. Takemichi trầm giọng, một câu nói này liền làm cho cả phòng hoảng hốt.

"Xuất huyết rồi"

Mọi người không nghĩ đến tình trạng nặng nề này, mà còn nhanh như vậy.

Peke bên ngoài như đứng trên đống lửa, từng tiếng kêu thảm khốc của Baji như thanh sắt nóng cố gắng đốt cháy ruột gan em một cách chậm rãi đầy tàn nhẫn. Vì cậu là nam nhân, nên trước đó Izana đã cố gắng sắp xếp và hạn chế y sĩ nữ, cuối cùng chỉ còn lại Pearl là cô gái duy nhất biết y thuật trong phòng sinh, còn lại toàn thị nữ đứng bên kia bức bình phong chờ lệnh. Bởi vì cô là y sĩ riêng của Baji, sẽ hiểu thể trạng của cậu hơn những người khác, dễ dàng giúp đỡ hơn.

____________________________________

Dinh thự nhà công tước.

Khi cả nhà nhận tin Baji lâm bồn đã loạn hết cả lên, chuẩn bị xe ngựa tới hoàng cung nhanh nhất có thể.

Vừa mới tới trước cung hoàng hậu đã thấy Kazutora ra đón.

"Phu nhân, hiện tại nhị thiếu gia đang lâm bồn, tình hình có vẻ không khả quan lắm"

Latifah cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Được rồi, vào trong xem trước đã"

Cung hoàng hậu bỗng nhiên nhiều người đến lạ, Peke đứng trước cửa phòng sốt ruột, Mitsuya ngồi đan tay vào nhau sau đó đổi tư thế liên tục, thể hiện sự lo lắng. Riêng Draken đứng một góc, khoanh tay dựa tường, ánh mắt tối tăm hướng về căn phòng đó, tự hỏi một câu vô nghĩa.

Đau đến như vậy sao?

Tình hình bên trong người đau đớn kẻ căng thẳng, tình hình bên ngoài mỗi người một hành động, mỗi người một góc im lặng chờ.

Peke vẫn còn vướng nỗi lo lắng với người đang khổ sở bên trong, không có tâm trạng quan tâm đến cả nhà công tước đã tới.

Cửa phòng chợt mở, một loạt thị nữ bước ra, đem theo những chậu nước đỏ thẫm, trên thành chậu còn vương chút máu, khăn bông trắng vắt trong chậu cũng tương tự. Dưới ánh mắt bàng hoàng của mọi người, thị nữ lần lượt đi ra, sau đó liền có một nhóm khác mang những chậu nước sạch và khăn mới vào.

Mikey và Izana nhìn vào mà run rẩy, đầu óc suýt chút tê liệt. Những người khác nhìn một màn này đã im lặng đến nghe cả tiếng thở. Shinichiro lúc này không dám lôi một người dừng lại hỏi tình hình bên trong, sợ họ làm chậm trễ mà người của anh liền xảy ra chuyện.

Cánh cửa lần nữa đóng lại, tiếp tục ngăn cách khoảng cách giữa bọn họ. Chỉ là một cánh cửa, lại tựa như thiên lý chi hành*, xa vời từ thể xác đến tâm hồn.

(*thiên lý chi hành: ngàn dặm hành trình)

Tiếng khóc non nớt vang lên, đánh tỉnh tâm trí toàn bộ những người đang ở ngoài, đồng thời đè nén thành công sự dày vò tâm can của Peke. Tiếng "oa oa" của đứa trẻ bên trong rất to, có lúc đứt đoạn rồi lại tiếp tục nức nở thật lớn. Pearl mở cửa vui mừng, đến giờ vẫn còn hơi run rẩy.

"Chúc mừng đội trưởng, là một vị tiểu thư, xinh xắn trắng trẻo y như nhị thiếu gia vậy đó"

Em vui mừng đến phát khóc, ngăn cản ý chí muốn xông vào trong, giọng nói mang theo kinh hỉ lại pha lẫn lo lắng hỏi.

"Baji, anh ấy ổn không? Tại sao vừa rồi lại có nhiều máu trên khăn như vậy?"

"Kei không xảy ra chuyện gì chứ?" - Kiera bị mấy chậu nước dính máu lúc nãy làm cho một phen kinh sợ đến suy nghĩ lung tung.

Leighton tay đặt trên vai cô, lạnh lùng nói.

"Sẽ không sao, em ấy mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng nhiều mà"

Shinichiro và Peke khẽ đánh ánh mắt về phía Leighton. Người anh trai này quả nhiên làm người ta "cảm động" mà, đáng khinh thật.

Mikey bắt được tâm trạng của hai người, bỗng nhiên dấy lên nghi ngờ, nhưng ở đây lại không tiện hỏi nên đành đè nén sự hiếu kỳ xuống.

Pearl hơi do dự, đáp lại câu hỏi của Kiera.

"Lúc nãy nhị thiếu gia bị xuất huyết trong khi sinh, nghiêm trọng đến tính mạng, may sao trời cao phù hộ tai qua nạn khỏi, nữ thần Hypattia cũng không phụ lòng người"

Kazutora thở phào đến vỗ vai Peke.

"Cuối cùng cũng làm cha rồi. Mừng ngài ấy bình an, từ nay về sau chào đón thêm một tiểu công chúa, xinh xắn, khỏe mạnh. Tiệc đầy tháng tao muốn có phúc lợi"

Mọi người xung quanh tâm trạng tốt lên không ít, Ernesta nãy giờ căng thẳng đến nỗi chẳng dám lên tiếng đã mồm năm miệng mười cùng với Kiera bàn nhau, rằng khi tiểu bảo bối này đầy tháng phải tặng quà gì, còn phải đoán xem phúc lợi của Baji và Peke nhiều bao nhiêu, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Phu nhân Latifah vẫn duy trì một tư thế ngồi, nhắm mắt lần hạt chuỗi trên chiếc vòng tay, không hiểu sao bà vẫn cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên bà không để ý nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng xen lẫn vui mừng.

Nhưng trong nháy mắt, chuỗi hạt trong tay bà đột nhiên đứt đoạn, hạt chuỗi lạch cạch rơi khắp nơi, mọi người xung quanh hoảng sợ, tự nhiên trở nên bất an.

Và thế là trong lúc niềm vui của mọi người chưa quá vài giây ngắn ngủi, tiếng hét thảm thiết của Baji lần nữa vang lên. Tưởng chừng như sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng lại là thứ bão tố khiến mọi người không kịp trở tay. Pearl hoảng hốt quay lại phòng rồi đóng cửa.

Trái tim Peke và mọi người nhảy lên liên hồi, hoảng loạn đến đỉnh điểm. Không phải đã sinh xong rồi sao? Không phải tất cả mọi chuyện đều êm xuôi rồi sao?

Em chợt mang một suy nghĩ đầy nguy hiểm. Liệu có phải lần nữa, một lần nữa Baji sẽ rời bỏ em, sẽ rời xa em giống như trước. Peke sợ hãi đến nỗi hai bàn tay toát mồ hôi. Em quát lên.

"Xảy ra chuyện gì? Một kẻ trong số các ngươi mau bước ra đây cho ta, ai cũng được, chỉ cần các ngươi mau bước ra đây" - Em không đợi được, cũng không dám đợi.

Peke sợ rằng nếu đợi một lần này, từ nay về sau liền phải đợi mãi mãi. Nên em phải biết tình trạng của Baji.

Định đạp cửa xông vào, nhưng cánh cửa lần nữa mở ra. Sanzu tay áo dính đầy máu, lạnh lùng nhìn Peke, cất tiếng nói trầm thấp.

"Làm loạn cái gì? Biết đang căng thẳng lắm không?" - Haruchiyo cáu gắt.

Senju vừa mới chạy tới nhìn máu trên tay áo kia, đồng tử run lên một cái, vội vã đến bên người anh trai của mình. Không hiểu sao lại muốn nói gì đó nhưng lại khó mở miệng. Sanzu lập tức đưa cho cô ánh mắt an ủi.

"Đừng lo, không phải máu của anh"

Cô đương nhiên biết không phải, nhưng trước đây Sanzu từng vì cô mà ngã từ lầu ba của dinh thự một lần, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng khắp người anh trai toàn là máu, Senju liền sợ đến mất ngủ, sợ đến nỗi phải nhìn thấy, phải chạm vào cảm nhận hơi ấm trên cơ thể đối phương mới có thể an tâm.

Chinh chiến bao năm, Senju không hề sợ máu, cô chỉ sợ máu đó là của anh trai mình. Nghĩ thôi đã thấy sống lưng mình lạnh toát, toàn thân run rẩy hết cả lên. Tất cả sự ám ảnh ngày hôm nay cô nhận được đều do Takeomi thiện lành ban cho.

Câu nói vừa rồi của Sanzu chỉ để làm giảm lo lắng của Senju, nhưng người khác nghe vào thì nó khác hoàn toàn. Người nói vô tình người nghe cố ý, nó lại làm Peke càng sợ hãi, lòng này càng run rẩy, bởi vì nếu nói vậy có khi máu này là của Baji đấy chứ.

Sanzu không thể bỏ mặc bệnh nhân quá lâu, một mình Takemichi sợ gánh không nổi, liền nói nhanh với mọi người.

"Baji sinh đôi, còn một đứa bên trong, xuất huyết nặng dẫn đến khó sinh, mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt"

Nói rồi không thèm nhiều lời mà lần nữa đóng cửa, để lại bên ngoài người người bất an. Lát sau sự chú ý của mọi người mới dồn vào tiếng nói bất chợt vang lên.

"Công chúa điện hạ tới"

Emma bước chân rất nhanh, phất nhẹ tay bỏ qua hành lễ của mọi người, ý bảo không cần chào hỏi gì đâu. Giờ phút này còn cần gì lễ với chả nghi, Baji mới quan trọng nhất. Đứng trước cửa hơi ngó nghiêng, nàng quay sang hỏi Izana.

"Anh Baji sao rồi?"

"Mới sinh được một đứa" - Gã không nhìn thẳng vào nàng, thâm trầm trả lời.

"Mới được một đứa là ý gì?"

"Là sinh đôi" - Mikey nói tình hình bên trong cho Emma nghe. Nàng suýt chút đứng không vững.

Senju vội vã đưa tay đỡ lấy nàng, Izana sau khi xác nhận Emma vẫn an toàn liền không nói gì nữa.

__________________________________

Sanzu cảm thấy cực kỳ lao lực, cả một cuộc đời làm bác sĩ chưa bao giờ gặp phải chuyện khó nhằn như vậy. Phải nói rằng Haruchiyo học tất cả chuyên ngành y học, trừ việc làm bác sĩ phụ sản thì cái gì cậu ta cũng thử qua. Hoàn cảnh bây giờ của Sanzu rất giống với cảnh mùa thi của học viện hoàng gia năm ấy, đề cương do cha của Kisaki soạn có ba trăm mười tám câu, cậu ta lại bỏ học câu cuối cùng, và đề thi đích thật có câu Sanzu không học đó, còn là câu cao điểm nhất.

Baji cơn sau đau hơn cơn trước, mơ hồ đến nỗi nhìn xung quanh đều là một mảng mờ mịt, cậu còn không thể biết được rốt cuộc mình đang đau đớn vì cái gì? Tại sao mình lại khổ sở như vậy?

Takemichi cố hết sức mới có thể cầm máu lần hai cho Baji, đến bản thân mình cũng thở không ra hơi, hai tay dính đầy máu. Cũng may cậu không sinh mổ, nếu không thì vì căn bệnh thiếu máu mà Baji chưa sinh mà đã thăng rồi.

Phía bên kia bức bình phong, tim Pearl như nổi trống. Nhưng lại không thể lỗ mãng xông qua, chỉ ẵm đứa trẻ trên tay rồi cùng các thị nữ lo cho bé nó, mong rằng hai người kia có thể giúp Baji hạ sinh an toàn.

Bên ngoài, không khí căng thẳng dường như chưa hề giảm bớt. Peke thừa nhận lúc nãy là bản thân mất bình tĩnh, nhưng vì người em yêu nhất đang cửu tử nhất sinh ở trong kia, ngọn lửa như cháy cực đại khi nghe tiếng la hét của Baji.

Tiếng khóc trẻ con lần nữa được vang lên, trong trẻo đến làm lòng người mềm nhũn. Chỉ trong chốc lát, cửa phòng mở ra, Pearl và một thị nữ ẵm hai đứa trẻ đã được quấn vải. Một xanh một đỏ, đứa trước vốn dĩ đã nín từ lâu, lại nghe thấy tiếng khóc của đứa sau mà oa lên một trận nữa. Hai người sắc mặt đầy vui mừng.

"Bất ngờ thật đấy. Ai mà ngờ phải chúc mừng ngài tận hai lần đâu đội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net