─ bonbin ✧ giấc mộng xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

người cậu yêu nay đã không còn nữa

thâm tình công x cô đơn quạnh quẽ thụ

thể loại: hiện đại, bi thương, one shot, sad ending.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

hyuk giật mình tỉnh dậy từ nụ cười dịu dàng dưới ánh nắng của anh, bên tai vẫn còn tiếng sóng vỗ rì rào.

nhìn ra bên ngoài khung cửa kính sát đất của toà chung cư, seoul về đêm hoa lệ rực rỡ, nào có phải cái bến cảng cũ nát nơi có người cậu yêu.

một giấc mộng xưa cũ đã dày vò cậu suốt bao năm.

năm đó công ty của hyuk nhận một dự án đấu thầu phát triển khu du lịch tại một vùng ngoại ô ven biển, kế hoạch đều diễn ra thuận lợi cho đến khi thi công huy hoạch đất lại gặp vấn đề, tuy đã bàn bạc mức đền bù thoả đáng nhưng người dân ở đó vô cùng cứng đầu, không ai chịu rời đi.

cao tầng trong công ty lòng nóng như lửa đốt, công việc đi thị sát và thuyết phục người dân cứ thế bị bõ ngõ, dù chỉ cần tốn vài tháng, quay về còn có thể được thăng chức nhưng chả ai muốn nhận. cuối cùng cái của nợ khó nhằn này cư nhiên lại rơi trên đầu cậu.

khi hyuk đến nơi, đã có một tốp người đứng chặn ở đầu xe không cho cậu tiến vào, họ là những hộ dân trong khu vực bị huy hoạch, tất cả đều ồn ào nhốn nháo ra sức xua đuổi những kẻ lạ mặt đến đây đòi thu đất.

vị tài xế khó xử nhìn cậu, hyuk đành mở cửa bước xuống xe.

bỗng một quả trứng từ đâu lao tới đập trúng mặt cậu, chất lỏng sền sệt tanh tưởi chảy từ trên chán xuống tới cằm, kèm theo tiếng mắng nhiếc chửi rủa bảo cậu mau cút đi.

hyuk chỉ có thể nhẫn nhịn lấy khăn tay lau đi thứ nhớp nháp trên mặt, điềm tĩnh thong dong lên tiếng trấn an:

"xin mọi người hãy bình tĩnh, tôi không đến đây để thu đất của mọi người."

lúc này tiếng mắng chửi mới dần dịu đi, một cậu thanh niên bước ra từ hàng ngũ giữa đám người, tiến về phía cậu. người đó có thân hình nhỏ gầy, gương mặt hơi sạm vì chịu nhiều sương gió nhưng vẫn không che được đôi mắt to sáng ngời.

đó là lần đầu tiên hyuk gặp hanbin.

anh hỏi cậu tới đây để làm gì, hyuk đành lấp liếm bảo mình là nhà địa chất học tới đây công tác, nghiên cứu về địa hình của vùng này.

thấy chỉ là hiểu lầm, cậu trai liền ngượng ngùng quay sang bảo mọi người mau giải tán, còn thân thiện mời cậu đến nhà mình ngồi nghỉ chân. hyuk không tiện từ chối, liền đi theo cậu ta.

căn nhà đơn sơ nằm sát bờ biển, nước sơn đã tróc hơn một nửa để lộ ra bức tường xám sần sùi. hanbin vui vẻ mời hyuk một ly nước đun sôi để nguội, còn nhiệt tình giới thiệu cho cậu mọi thứ về nơi đây.

anh bảo điều kiện sống vùng này không quá tốt, không có khách sạn hay cửa hàng tiện lợi nên nếu muốn thuê phòng hay mua sắm thứ gì đều phải đi lên thị trấn khá xa. anh lo một người từ vùng khác đến như cậu sẽ không thích ứng được, tìm chỗ ở cũng khó khăn.

nơi này chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng cùng lứa với anh đa số đều đi đến những nơi phồn hoa đô hội để tìm kế làm ăn, chỉ còn mình anh ở lại bám biển, vì đây là nghề cha anh đã dạy cho anh. cho nên khi biết hyuk đến đây công tác anh cảm thấy rất vui, vì có người đồng lứa để kết bạn.

không hiểu lúc đó mà xui quỷ khiến thế nào hay bị nụ cười xinh đẹp của anh hút mất hồn, hyuk lại buộc miệng nói muốn ở trọ nhà anh.

chuyện đã qua nhiều năm, cậu không còn nhớ rõ khi ấy hai người nói với nhau những gì, chỉ biết sau đó cậu đã thuận lợi dọn vào căn phòng trống trước kia từng là phòng của ba mẹ anh, họ qua đời trong một vụ tai nạn năm anh mười lăm tuổi.

những kí ức vụn vặt về anh cứ mãi luẩn quẩn trong đầu, hyuk không ngủ lại được, ngồi thất thần cho đến sáng, tới khi tiếng chuông báo thức vang lên lôi cậu quay trở về thực tại.

hôm nay cậu có lịch hẹn với bác sĩ tâm lý.

hyuk lái xe tới bệnh viện, quen thuộc nhấn thang máy lên tầng năm, vị bác sĩ trẻ đã ngồi chờ cậu ở đó. bầu không khí yên tĩnh cùng mùi trầm hương thoang thoảng khiến lòng người an tâm.

"hôm qua tôi lại mơ thấy anh ấy."

bác sĩ vừa nghe vừa gật đầu, thi thoảng còn viết vài dòng lên hồ sơ bệnh án.

"vậy anh ấy có nói gì với cậu không?"

"không. anh ấy chỉ cười rồi quay đầu đi về phía biển, càng đi càng xa cho đến khi bị biển xanh nhấn chìm, tôi không còn nhìn thấy anh ấy nữa."

"lần này cậu còn đuổi theo anh ấy chứ?"

"lòng muốn nhưng không được, vì tôi biết như bao lần khác bản thân vẫn sẽ không đuổi kịp anh ấy."

"ồ."

vị bác sĩ nhẹ nhàng cảm thán, tay nhanh chóng ghi chú những chuyển biến mới trong giấc mơ của hyuk rồi gấp hồ sơ bệnh án lại đặt lên bàn.

"này hyuk chúng ta quen biết nhau được bao lâu rồi?"

hyuk âm thầm nghĩ, từ cái ngày định mệnh đau khổ như đào rỗng linh hồn cậu khi ấy đến nay đã qua bao xa, rồi chậm rãi đáp:

"chắc cũng được sáu năm."

vị bác sĩ gật đầu:

"chính xác là sáu năm hai tháng lẻ ba ngày, hyuk tôi khuyên cậu một câu thật lòng, không phải trên cương vị bác sĩ điều trị cho cậu mà là trên cương vị một người bạn đã quen biết nhiều năm, hãy buông bỏ đi, đừng níu kéo những gì không còn tồn tại nữa."

bước ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa, hyuk nhận được cuộc gọi từ mẹ nhắc nhở cậu buổi tối nhớ tới chỗ hẹn đúng giờ, đừng để con gái nhà người ta đợi. mặc dù cậu luôn muốn từ chối buổi xem mắt này nhưng mẹ cậu cứ liên tục gọi điện thúc dục, còn tự ý thay cậu xắp xếp nên không còn cách nào khác.

địa điểm là một nhà hàng kiểu tây nằm ngay ngã tư đại lộ cực kì bắt mắt.

đối tượng xem mắt của cậu là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn, bối cảnh hai bên tương đồng nên nói chuyện rất hợp, đặc biệt khi cô ấy cười lên thì trong mắt như có ánh sao, trong một thoáng chốc, cậu như nhìn thấy anh qua đôi mắt ấy. quả nhiên là đối tượng mẹ cậu đã tỉ mỉ lựa chọn.

sau khi buổi xem mắt kết thúc, cậu lịch sự lái xe đưa cô gái về nhà nhưng không để lại phương thức liên lạc. cô gái có chút tiếc nuối nhưng vẫn vui vẻ chào tạm biệt, còn chúc cậu cuộc sống sắp tới thuận buồm xuôi gió.

đêm nay hyuk lại nằm mơ.

cậu mơ thấy cái đêm ngọt ngào đầu tiên của hai người, anh trong men say ngại ngùng gật đầu trước lời tỏ tình của cậu. dưới bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt sáng ngời của anh mê man phản chiếu bóng hình của một mình cậu, từng hơi thở như hoà vào từng nhịp sóng vỗ dạt dào, cơ thể anh mềm nhũn như bọt sóng tan ra trong vòng tay cậu, gương mặt nhỏ đỏ bừng không biết vì say hay vì điều gì khác.

đột nhiên cảnh vật xung quanh dần sụp đổ, bầu không khí ngọt ngào biến mất chỉ để lại sự cay nghiệt như thẩm thấu vào từng tấc da thịt, mẹ cậu xuất hiện giáng cho một bạt tai rồi đem cậu nhốt vào một căn phòng tối đen, cậu tuyệt vọng muốn thoát ra khỏi đó, miệng không ngừng gọi tên anh nhưng chỉ có bóng tối vô tận.

hyuk hốt hoảng tỉnh lại từ trong cơn mơ, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, cơ thể vẫn còn run rẩy từ trong ác mộng.

lúc này trời cũng đã sáng, cách thời gian cậu phải đi làm không bao lâu. hyuk vội vàng xuống giường rửa mặt thay quần áo, hôm nay cậu có một cuộc họp quan trọng ở công ty.

hyuk với tư cách là giám đốc điều hành đang báo cáo với các đại lão trong công ty. vật vã ba tiếng đồng hồ cuộc họp mới kết thúc, đám người túa ra từ phòng họp, mặt ai cũng như vừa được giải thoát. cậu bước ra cuối cùng, đi bên cạnh còn có một vị trưởng phòng kế hoạch, người này trước đây là tiền bối làm cùng phòng ban khi cậu mới vào công ty.

hắn ta tiến lên khoác vai cậu, còn tự nhiên nói cười ra vẻ thân quen nhưng cũng không thiếu châm chọc đố kị:

"oắt con, cậu dạo này bảnh nhỉ, lâu ngày không gặp giờ đã là giám đốc điều hành rồi cơ đấy. nếu không phải năm đó nhờ tôi đề bạt cậu đi làm cái dự án ven biển kia thì oắt con cậu không được như ngày hôm nay đâu, cậu phải biết ơn tôi đấy nhé. à đúng rồi cho tôi gửi lời hỏi thăm mẹ cậu, năm đó bà ấy nhúng tay vào đầu tư dự án này không ít đâu."

hyuk khẽ nhíu mày khó chịu nhưng vẫn nói lời khách sáo:

"vâng cảm ơn tiền bối, để hôm nào rảnh tôi sẽ mời tiền bối đi ăn một bữa, còn bây giờ tôi có việc xin phép đi trước."

nói rồi cậu vội vàng thoát ra khỏi cái tay đang khoác trên vai của hắn, nhanh chân bước vào thang máy, đến khi cửa tự động khép lại cậu mới thở hắt ra một hơi.

quay trở lại phòng giám đốc, hyuk lại bận rộn với những văn kiện báo cáo cần cậu phê duyệt, vì đang là cuối năm nên lượng công việc chất chồng như núi, cậu ở lại cơ quan tăng ca đến khuya, đến khi cơ thể kiệt sức mới dựa lưng vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi.

trong cơn mê man cậu lại mơ thấy cái bến cảng ấy nhưng lúc này mọi thứ đã bị san bằng, đến ngôi nhà nhỏ nằm sát bờ biển có bức tường bị tróc sơn cũng không còn, anh đứng ở đó nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự tuyệt vọng và bi thương. trái tim hyuk thắt lại, đau đớn như bị xé nát.

rồi cậu thấy anh khóc, anh hỏi cậu tại sao lại lừa dối anh, tại sao lại phá hủy đi kỉ niệm duy nhất ba mẹ anh để lại. hyuk chỉ biết ôm anh thật chặt, bảo rằng sẽ cố gắng bù đắp cho anh nhưng hanbin lại dằng ra khỏi cái ôm của cậu, anh bảo trước khi phải rời khỏi nơi này anh muốn ra khơi lần cuối.

cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi ra bến cảng, nhìn con thuyền ngày một xa về phía chân trời, mây đen kéo đến, con thuyền không bao giờ trở lại, người cậu yêu cũng không quay về nữa.

end


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net